Chương 1-3: (tiếp)

Phong Diệc Nhiên giúp chế tạo một chiếc xe đặc biệt, có bốn bánh xe nhỏ cùng một ghế dựa, vững vàng đưa hắn thẳng đến cửa sau nhà Vương Lão Thực.
Trình Mặc nhìn xung quanh một chút, mày hơi nhăn lại, gọi thấp một tiếng: “Này! Hòa thượng kia đã chạy đi đâu rồi?”


“Tiểu tử kia chân không bị đứt, đã sớm rời thuyền rồi, yên tâm đi, bây giờ liền chạy về ấy mà.”
Trình Mặc nở nụ cười nhưng trông mắt không có chút ý cười nào: “Đệ nói gì thì nói, nhất định phải ăn nói xát muối như vậy sao?”


Phong Diệc Nhiên lập tức kêu to oan uổng “Huynh đây là gãy chân rồi tim cũng nhỏ theo đấy.”
Hắn làm gì có ý cười nhạo, chỉ là trời sinh đã như vậy, nói đi nói lại liền như thế, hắn cũng không phải không biết còn so đo như vậy!


Trình Mặc lại vẫn giữ dáng vẻ không phân rõ phải trái, “Đệ đừng lải nhải nữa, để ta cũng cho đệ thử tư vị bị thế này nữa nhé.”
Nhìn Phong Diệc Nhiên lại có biểu tình không cho là đúng, rõ ràng là dáng vẻ không tin.


Hắn lại nói: “Hoài nghỉ hả? Đệ sợ ta không có bản lãnh này sao?”
“Ài! Đầu năm nay người tốt thật khó làm mà, thôi, đệ ngậm miệng cho lành.”
Hắn đương nhiên sẽ không hoài nghi bản lĩnh của Trình Mặc, nếu không có năng lực thì sao có thể là người tin cậy bên cạnh hoàng thượng chứ.


Nếu huynh ấy không có một bụng đầy suy nghĩ xấu, đầu toàn chủ ý đáng sợ thì sao được hoàng thượng coi là mưu sĩ bên người chứ?
“Ngoan.” Nhìn gương mặt như ăn phải mướp đắng của Phong Diệc Nhiên, rốt cuộc Trình Mặc cũng cảm thấy tâm tình có chút thoải mái.


available on google playdownload on app store


Không còn cách nào nữa, hắn là người luôn không chịu được việc không có gì để làm.
Tất cả mọi người đều biết, chỉ có nhàm chán mới giết được hắn.


Ba ngày nay đều sinh hoạt trên thuyền, say tàu cùng buồn chán gộp lại suýt chút nữa giết hắn luôn rôi, mà cách giải trí duy nhất là bắt nạt Phong Diệc Nhiên.


Đang lúc Trình Mặc và Phong Diệc Nhiên liên tục đấu nhau thì một cánh cửa ở ngôi nhà nhỏ bên cạnh bị đẩy ra, một thiếu nữ trong tay cầm chậu đồng, cũng không thèm nhìn mà hắt nước một phát ra ngoài.


Phong Diệc Nhiên chân tay nhanh nhẹn nên lập tức nhảy ra, chỉ khổ mỗi Trình Mặc đang ngồi xe lăn, lùi tiến không được.


Tí tách, tí rách, từng giọt nước trên thân người chật vật của hắn chảy xuống đất, miệng sụ xuống, khí thế nguy hiểm nháy mắt ngưng tụ quanh thân hắn, cảm giác giống như có một màu khói đen bao phủ xung quanh.
“Phong, Diệc, Nhiên!”


Tên hỗn trướng này thế nhưng chỉ lo bản thân mà tránh đi, mặc kệ luôn hắn trong tình huống cấp bách không thèm giúp đỡ?
Trình Mặc vừa nghĩ đã biết là tên kia cố ý, mượn dịp báo thù.


Thiếu nữ vừa hắt nước kia đang định thuận tay đóng cửa sổ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng rống to, thiếu chút nữa bị dọa đến đánh rơi chậu đồng trên tay.
Nàng vừa ngoái đầu liền thấy, a một tiếng liền quay đầu nói vào trong phòng: “Không tốt rồi, muội hắt phải người ta rồi!”


Vừa nghe Trình Mặc rống lên như muốn giết người thì sung sướng khi đã báo thù được của Phong Diệc Nhiên lập tức biến mất.
Hắn vội vã nói: “Huynh mắng sai người rồi! Nào, người gây họa kia, đệ giúp huynh dạy dỗ nàng!”


Trình Mặc vén sợ tóc ẩm ướt dính trên mặt ra nói “Đệ ch.ết chắc rồi.”
Không sai, nha đầu kia đúng là đáng giận, nhưng Phong Diệc Nhiên rõ ràng có thể kéo cả người cả xe đi mà không ra tay, là tội càng thêm tội, càng đáng giận hơn!


Thấy vẻ mặt không tốt của Trình Mặc, Phong Diệc Nhiên vội vàng chữa cháy, hai tay xoa xoa, ngẩng đầu mắng người: “Này! Người đâu mắt mù hay sao, không phát hiện có người à?”


“Ngươi mắng ta?!” Triệu Lập Đông tròn mắt, vẻ mặt vô tội kinh ngạc lập tức thay đổi thành dáng vẻ không cam lòng bị mắng “Người làm gì mà mắng chửi người ta?”


“Không chửi mắng thì làm gì? Ngươi không nhìn thấy ngươi làm ra chuyện tốt gì sao?” Hắn chỉ tay về hướng Trình Mặc, “Thấy không hả, nhanh nhanh lăn xuống mà bồi tội đi.”


Trình Mặc cũng ngẩng đầu nhìn lên. Tuy nói phân nửa cơn tức của hắn là do Phong Diệc Nhiên khoanh tay đứng nhìn nhưng đối với cái người không chịu dùng mắt nhìn, không biết xử sự nơi ngoài đường mà tát nước tùm lum cũng tức giận.


Đó là một tiểu cô nương tầm 15, 16 tuổi, mắt to tròn trông vô cùng đáng yêu xinh xắn, tuy nhiên dung nhan xinh đẹp dường như chưa thoát được nét trẻ con.


“Vì cái gì mà ta phải lăn xuống bồi tội?” Tuy Triệu Lập Đông hiểu được bản thân không đúng nhưng đối phương lại được lý, dùng thái độ hung hãn không buông tha khiến nàng không muốn bản thân bị yếu thế.


“Nói thừa, đã làm sai chẳng lẽ lại không giải thích nhận lỗi sao?” Vì để cho Trình Mặc nguôi giận, dù cho phải lớn bắt nạt bé thì Phong Diệc Nhiên hắn cũng sẽ làm.
“Vấn đề là ta cũng không làm gì sai.” Triệu Lập Đông nhìn Trình Mặc cả người dính nước, vẫn mạnh miệng nói.


Nàng lại không chịu nhận sai, còn có thái độ không chịu giải thích khiến cho Trình Mặc cảm thấy nếu bản thân còn yên lặng nữa thì liền là kẻ yếu đuối rồi.
“Ngươi không phân tốt xấu liền tát nước ra đường, còn gây hại cho người khác, lại còn đúng lý hợp tình nói ngươi không sai?”


“Ta đương nhiên không sai!” Triệu Lập Đông nói: “Mỗi ngày ta đều hắt nước ra ngoài, đã hắt được mười mấy năm rồi, chưa từng có ai xuất hiện để ta hắt vào. Thế nhưng lại xuất hiện hai người các ngươi không có mắt tự mình xông vào, ta đâu còn cách nào khác.”


“Cái gì?!” Trình Mặc nhướn mày, dáng vẻ bị chọc cho tức giận “Nói như vậy là chúng ta xứng đáng bị ướt hả!”
“Ta chưa nói, nhưng chính người cho rằng như vậy cũng được.” Nàng chu môi, vẻ mặt hắn xứng đáng dính xui xẻo còn nàng thì vô cùng oan ức.


“Tại sao lại còn có người như thế?” Phong Diệc Nhiên phụ họa, “Hắt người ta dính đầy nước, không nhận lỗi còn dám chế giễu người ta.”


“Ta đã nói rồi, là chính các ngươi tự chạy đến đây để ta hắt nước vào, còn làm ta giật mình nữa!” Triệu Lập Đông xoa ngực, dáng vẻ kinh hãi chưa hoàn hồn, giống như nàng mới đứng là người bị hại.


“Nói như vậy thì do chúng ta khiến ngươi giật mình, là chúng ta không đúng nên không thể nói lý?” Trình Mặc thở hổn hển trừng mắt nhìn nàng.
Nha đầu đáng ghét kia, thế nhưng dám lật ngược phải trái, được tiện nghi còn khoe mẽ!


“Ngươi cũng đâu tính là người được lớn tiếng, nhất định là người xấu, một đám thích mắng chửi người.” Nói nàng mắt mù, quả thực là bắt nạt người ta!”
Phong Diệc Nhiên ủy khuất nói: “Lại do ta?”
“Đông Đông, sáng sớm lại cãi nhau với ai à?”


Một giọng nói mềm mại vang lên, ngọt như mật, mềm như bông, xuyên qua tai khiến cho người khác cảm giác cả người đều thoải mái bồng bềnh.
Phong Diệc Nhiên mở to hai mắt, mắt nhìn chằm chằm không rời bóng dáng xinh đẹp đang đến bên cửa sổ vén rèm.


Đó là một mỹ nhân mảnh mai, xinh đẹp như được tạc lên từ tượng tiên nữ, lông mày đen như dáng núi xa xa, đôi mắt đẹp hơi buồn, làn da mịn màng non mềm phiếm hồng.
Nàng, xinh đẹp không chút bụi trần, đẹp đến nỗi khiến người khác phải nín lặng.


“Không có đâu, không cãi nhau với ai cả, chỉ là hai người qua đường xa lạ xấu tính thôi.” Triệu Lập Đông vội vàng đẩy nàng, sốt ruột nói: “Mau vào đi! Ngươi (*) cứ chạy đến như vậy, nếu để cho cha mẹ biết thì ngươi liền thảm rồi.”


(*) đáng nhẽ ở đây phải dùng từ “tỷ” nhưng vì giữ tính chất ngạc nhiên cũng như đúng cốt truyện nên mình sẽ dùng tạm từ “ngươi” nhé.
“Đừng thúc giục ta như vậy chứ!” Nàng khẽ cười một tiếng “Cũng phải để ta đóng cửa sổ vào chứ.”


Nàng vươn bàn tay mềm mại nhỏ nhắn ra, chậm rãi kéo hai cánh cửa vào, còn không quên nở một nụ cười nhẹ với hai người nam nhân đang ngây ra như phỗng dưới tầng.
Nhẹ nhàng cười, đến khuynh quốc khuynh thành!


Phong Diệc Nhiên như bừng tỉnh giấc mộng “Tốt, rất tốt! Trời ơi, không nghĩ tới ở cái nơi này còn có đến đại mỹ nữ thế này, thật sự là ngọa hổ tàng long không thể khinh thường mà.”


“Đủ chưa, đừng ở chỗ này mà dùng thành ngữ loạn xạ nữa.” Trình Mặc không kiên nhẫn nói: “Nhanh đưa ta vào nhà đã chuẩn bị đi, kêu người mang hành lý xuống nữa, đệ cho rằng cả người ướt nhẹp vô cùng thoải mái hả?”


Thấy mỹ nhân liền thất thần, rất giống sắc quỷ chưa từng nhìn thấy mỹ nữ, ít nhất cũng phải ung dung thản nhiên như hắn chứ! Người này thực sự là biểu đệ của hắn sao?
Thật sự khiến người khác hoài nghi mà.
Phong Diệc Nhiên vẻ mặt vẫn say mê nói: “Nhưng…Thật sự rất đẹp mà.”


“Ta không phải không có mắt!” Từng giọt nước trên người Trình Mặc nhỏ xuống “Nhưng mà lần này lại phiền toái rồi.”






Truyện liên quan