Chương 11: Trừng phạt

ĐỉnhHoa Sơn – Trên vách núi cao vạn trượng , một thân ảnh màu xanh đang cô độcđứng ở đấy, thân ảnh lặng lẽ ấy làm cho người ta không phải có cảm giác cô đơn …mà là tuyệt vọng…


-“Ta dựa vào cái gì mà có thể để thế nhân cúng bái? Ta, cái gì cũng không làm được vậy thì có pháp lực để làm gì?” – Vang vọng trênvách núi ấy là một thanh âm cực kì bi ai.


Hắn dốc hết tâm huyết để sángtạo ra sinh mệnh… hắn toàn tâm toàn ý che chở cho một nữ nhân, nhưng nhìn nàngbiến mất ở tam giới … đều duy nhất hắn có thể làm là trốn tránh.
Khôngphải là không nghĩ sẽ cứu nàng, không phải là không thể cứu nàng, nhưng “lựachọn” là quyền lợi của vạn vật ….


Đám mây mơ hồ, tỏa ra hào quang , phảnchiếu với ánh nắng mặt trời càng thêm lóng lánh ….
-“Ngươi đang làm cáigì?” Hắn lướt đi trên mây, nhìn thấy thỏ ngọc đang quỳ giữa đám mây, trên tayđang nâng hai giọt gì rất lóe sáng.


-“Tinh Quân?” – Thỏ Ngọc vừa nhìnthấy Thanh Ngưng liền khẩn trương đứng dậy, lặng lẽ đem tay giấu ra phía sau ,giọng run run nói –“Ta chỉ là muốn hạ phàm, thỉnh Tinh Quân thatội.”
-“Ngươi lấy cái kia cho ta xem.”
Thỏ Ngọc đành ngoan ngoãnđem hai tay mở ra trước mắt Thanh Ngưng.


Trong lòng bàn tay nàng là mộtgiọt lệ, cùng với một giọt huyết …dưới ánh mắt trời khiến chúng tỏa ra hào quangchói sáng ….
-“Nguyên lai là huyết cùng lệ.”


available on google playdownload on app store


Thật lâu trước kia,hắn lần đầu tiên nhìn thấy Y Vân cùng Kim Thiện Tử ở bên nhau, hắn từng đứng ởđây suốt bảy ngày bảy đêm, tâm đau như cắt, mắt giống như có lửa đốt. Lúc đótrong tâm hắn chảy một giọt huyết, trong mắt rơi ra một giọt lệ.


Khôngthể tưởng tượng được , đã lâu như vậy nó cũng không hề khô cạn.
Thỏ Ngọcvụng trộm liếc nhìn hắn, thấp giọng nói –“Là .. là huyết cùng lệ của YVân.”


-“Cái gì?!” – Thanh Ngưng kinh ngạc tiếp nhận huyết lệ ấy. Thật làhai giọt lệ cùng hai giọt huyết dung hợp với nhau, hơn nữa tựa hồ như có linhkhí khiến cho hai giọt huyết cùng hai giọt lệ này vẫn trường tồn, không tanbiến…
-“Ta nói đây là huyết cùng lệ của Y Vân, lần trước là nàng ấy đểlại …”


-“Y Vân? Nàng ấy tới làm cái gì?” – Thanh Ngưng vội vàng hỏi.
-“Ta cũng không biết, ngày đó chỉ nghe nàng trong miệng lẩm bẩm cùnglàu bàu.”
-“Nàng ấy nói cái gì.?”


-“Nàng nói : Ta không biết cáigì là tình yêu nhân gian, ta chỉ biết nếu có thể đổi lấy cuộc sống bình yên cùngkhoái hoạt cho chàng, cho dùng muốn ta hồn phi phách tán ta cũng sẽ không chútdo dự.” - Thỏ Ngọc nhìn sắc mặc trắng bệch của Thanh Ngưng, sợ hãi nói tiếp–“Đáng tiếc là thần tiên không có mộng , ta cũng không thể cùng chàng gặp nhautrong mộng được.”


-“Tinh Quân?” – Thanh Ngưng đột nhiên biến mất, nàngtrong lòng thầm nghĩ : Nếu như vậy mà hồn phi phách tán, có quá nặng hay không?
________________________________________
Y Vân nhìn bộ mặt dữtợn của chúng thần trong Kim Loan Bảo Điện nhịn không được rùng mình, chậm chạpđi về Thái Thượng Lão Quân.


Cảm giác hồn phi phách tán sẽ ra sao? Cógiống như ngàn năm trước,… giật mình tỉnh giấc chỉ như mộng không?
Nàngkhông sợ hãi sẽ biến mất, chỉ muốn được gặp lại Thanh Ngưng một lần nữa, khôngcần nói gì cả .. chỉ cần được liếc nhìn chàng một cái …


Nàng căn bản cóthể không cần thừa nhận cái tội danh buồn cười này, nhưng lúc Kim Thiện Tử rờiđi chính là đã cho nàng một tuyệt lộ hoàn hảo.
-“Ngươi có biết ngày đó taở ven Hồ Tây là để chờ đợi ai không?” – Kim Thiện Tử trước khi rời đi đã cùngnàng tâm sự.


-“Tôn giả không phải đợi Y Vân sao?”


-“Là ThanhNgưng!” – Kim Thiện Tử xoay lưng về phía nàng, thanh âm rất nhỏ -“Ngày ấy khi tanhìn thấy ánh mắt chua xót của Thanh Ngưng, ta dường như đã nhìn thấy số kiếpcủa hắn …..Hắn là thần , có pháp lực vô biên, cũng là người duy nhất trên Thiêngiới có thể giúp ta cứu vớt chúng sinh, nhưng ta không muốn nhìn thấy hắn “vạnkiếp bất phục””.


-“Ngài nghĩ rằng ta có thể cứu chàng sao?”
-“Chỉcó ngươi. Cho nên ta vẫn có thể hy vọng ngươi có thể rời xa tình yêu dây dưanày, rời xa Thanh Ngưng.”
-“Đúng là ta đã nhìn thấu nên từ đầu đến cuốiđều không cho chàng chút tình nào cả.”


-“Trên người ngươi có linh hồn củahắn, có cố chấp của hắn cũng có cả tình cảm của hắn. Ta nói với ngươi nhiều vềthương sinh luân hồi cũng chính là hy vọng ngươi có thể hiểu được, ngươi vàThanh Ngưng không thể có tình yêu trong tam giới này cho dù là một chút cũngkhông được. Hoặc là nói, người rời xa Thanh Ngưng chính là lựa chọn tốtnhất.”


-“Ngài không cần phải nói, Y Vân hiểu được” – Đây là lần đầu tiênnàng nghe trong lời nói của Kim Thiện Tử không có chút ý vị sâu xa nào. Nhưng rõràng là thấm đến tận xương tủy, không chỉ làm nàng đau lòng mà toàn thân củanàng đều đau.


-“Ngươi không phải chỉ có con đường duy nhất để chọn lựa” –Lúc này Kim Thiện Tử lại nói ra những lời này, hắn xoay người, nhìn về phươngxa.
-“Ta chỉ có một con đường để lựa chọn.”


Năm đó Thái Bạch Tinhđem nàng quăng ở vách núi đen cao vạn trượng, sau đó lại bảo nàng hạ phàm mànhận thức sự khó khăn của thế gian, cuối cùng nàng cũng hiểu được: Muốn ThanhNgưng được giải thoát, nàng chỉ có thể biến mất ở Tam giới.
Kim Thiện Tửđi rồi, nàng một mình khuỵa xuống đất.


-“Ta biết chàng cô độc .. nhưng takhông thể làm bạn với chàng.”


Nàng vốn đã mất hết cam đảm, nhưng lúc ấylại vô tình nhìn thấy huyết cùng lệ của Thanh Ngưng vẫn còn lưu lại… ai nói thầntiên không có cảm giác, không có huyết lệ? Chỉ là do người đó chưa từng hiểuđược khắc cốt ghi tâm là gì…


Hai mắt nàng mông lung nhìn về cảnh vậtthiên địa lúc ấy… dường như trở nên trong suốt nhưng lại mang theo một sắchồng.
-“Ta không biết làm vậy có đúng hay không, ta chỉ biết nếu haingười cùng thống khổ sẽ càng thêm thống khổ mà thôi.”


Nàng đem huyết cùnglệ dung hòa vào nhau, gửi vào đám mây trắng –“Hy vọng huyết cùng lệ này có thểcùng chàng làm bạn, có thể làm cho chàng không cảm thấy cô độc …”


-“Vìthành tiên , ta đã trải qua bao nhiêu đau khổ ta cũng biết nhưng ta không hốihận … bởi vì ta cũng tìm được đáp án của chàng ….”
Hạnh phúc làm cho đầuóc còn người dường như không còn chỗ trống …
Là thân thể đau nhức như mấtđi tri giác;


Là hơi thở của chàng quanh đây, dựa vào tầng tầng mây trắng,rơi vào vực sâu không đáy
Là mang theo thống khổ, rõ ràng là mông lungnhưng lại là ánh sáng trong bóng đêm
…. Chính là sự giảy dũa giữa mâuthuẫn.
Tất cả cùng đều kết thúc cả rồi.


-“Nếu ta là viên cờ mấuchốt trong bàn cờ của Thái Bạch Tinh, thì ta cũng sẽ đi nước đi cuối cùngnày…”
_____________________________________
Trượng của Thái ThượngLão Quân vẫn vòn chưa hạ xuống thì thanh âm của Thanh Ngưng đã vang vọng cảThiên đình –“Chờ một chút!”


Y Vân khiếp sợ quay đầu lại, lần đầu tiên đốidiện với cảm xúc thật của lòng mình
Sinh ra vì cái gì , ch.ết đi là vì tộigì ?


-“Vì cái gì nàng đều muốn chôn giấu tất cả trong lòng? Nàng cũngbiết trong tam giới này, nàng là người mà ta không thể nhìn thấy tâm tư, tuyrằng nàng là do huyết cùng lệ của ta tạo thành nhưng ta cũng không thể nhìn thấuđược …”


-“Ta cũng biết lòng người trắc ẩn , khó nắm chắc trong tay… Tacũng hy vọng ta có thể yêu ngài , nhưng trong lòng ta chỉ có Kim Thiện Tử” –Nàng tươi cười trả lời nhưng không biết rằng trong nụ cười đó của mình có baonhiêu miễn cưỡng…


Thanh Ngưng quỳ gối bên người nàng, chậm rãi mở lòngbàn tay ra, trong đó chính là hào quang của huyết cùng lệ.


-“Nàng cònmuốn gạt ta tới khi nào?” – Trong mắt Thanh Ngưng giờ đây chỉ có cảm xúc nhutình như nước, trăm ngàn năm qua hắn vẫn dùng ánh mắt như vậy mà nhìn nàng,nhưng đây là lần đầu nàng nhìn rõ hắn như vậy.


-“Nương Nương , Ngọc Đế,thỉnh các ngài mau tr.a tấn ta đi!” – Y Vân hoảng sợ, không ngừng dập đầu nói vớiVương Mẫu cùng Ngọc Đế.
-“Nàng đến tột cùng là có nghĩ đến cảm nhận củata hay không?” –Thanh Ngưng gắt gao nắm chặt cánh tay nàng, buộc nàng phải nhìnthẳng vào mắt hắn.


-“Tinh Quân, ta cầu ngài buông tha ta đi.” – Y Vân nhỏgiọng cầu xin, trong lòng thầm cầu nguyện lựa chọn của mình là chínhxác.
-“Thái Thượng Lão Quân, còn không mau đánh tan nghiệp chướng này?” –Vương Mẫu Nương nương nghiêm giọng quát, oán hận trong mắt làm nàng hoàn toànmất hết uy nghi.


-“Người cùng Y Vân có tư tình là ta , không có liên quanđến Kim Thiện Tử.”
Trong phút chốc , cả Kim Loan Điện dường như nghe thấytiếng khất cái thất thanh xin ăn


-“Nương Nương, hắn nói bậy, hắn chỉ làkhông đành lòng nhìn thấy một sinh mệnh do chính tay mình sáng tạo ra bị hủytrong phút chốc, nên mới có thể nói vậy. Người ta yêu là Kim Thiện Tử, ta cùnghắn ngày ngày gặp gỡ ở Hồ Tây nơi nhân gian, Tinh Quân không có quan hệ trongchuyện này.”


Thiên cung yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng dập đầu của Y Vân,cho dù là Thanh Ngưng si mê nhưng thần thánh cũng không thể vi phạm ThiênLuật


-“Cho dù trong lòng nàng yêu Kim Thiện Tử , ta cũng chính là đối vớinàng đã động tình!” – Thanh Ngưng giữ chặt nàng, cắn răng nói –“Nếu vĩnh viễnphải sống trong hối hận, ta tình nguyện lựa chọn vạn kiếp bất phục.”


-“Đãđến lúc vãn hồi rồi, chàng vì sao lại muốn cùng ta hồn phi phách tán … Ta hậnchàng , ta hận chàng , ta đã làm nhiều như vậy , vì sao chàng lại không biết quýtrọng.” – Y Vân như nổi điên đánh hắn. Thanh Ngưng không né, để mặc cho Y Vântùy ý khóc hô.


Lần này Vương Mẫu Nương Nương không nói gì, ngươi rốnggiận là Ngọc Đế -“Các ngươi thật to gan lớn mật, những lời đại nghịch bất đạonhư vậy cũng nói ra được.”


Chúng thần đều cả kinh, lui ra sau vài bước.Chỉ có Thái Bạch Tinh là bước lên phía trước quỳ lạy nói –“Ngọc Đế xin ngài bỏqua cho, vi thần nhìn thấy, Tuế Tinh Chân Quân cũng là nhất thời bị mê hoặc màthôi. Y Vân vốn là của hắn sáng tạo ra, không thể nào dứt bỏ được cũng là điềudễ hiểu.”


Một lúc sau, Quan Âm Bồ Tát ở Nam Hải thường ngày không thíchnói chuyện cũng bước lên nói –“Tuế Tinh Quân đạo hạnh cùng công đức là vô lượng,cho dù là phạm sai lầm cũng nên cho ngài ấy một cơ hội để sửa đổi thìhơn.”


Các thần tiên cũng phụ họa theo đuôi –“Ngài ấy mấy ngàn năm qua đềuvì tam giới mà bôn ba mệt nhọc, mọi người đều biết ơn…”
-“Phàm nhân mỗingày đều cúng bái ngài ấy, nếu thấy ngày ấy biến mất sẽ rất bấtbình.”


Thái Thượng Lão Quân bên cạnh Y Vân cũng xen vào nói –“Trước đó,Thiên Bồng Nguyên Soái chẳng phải cũng hạ giới vì yêu sao?”
-“Nếu đem TuếTinh Quân biến thành phàm nhân chỉ sợ với pháp lực của ngài ấy sẽ có chút dịtâm, rất khó khăn …..”


-“Đúng vậy ! Đúng vậy!” – Các chúng thần đều trămmiệng một lời dường như đang muốn địa náo thiên cung một màn.


-“Chỉ làđộng phàm tâm, cũng không cần phải đánh tan nguyên thần đúng không?” – Vương MẫuNương quay đầu nhìn ngọc đế, hạ giọng nói –“ Mấy ngàn năm qua ngài ấy không cócông cũng có lao, thỉnh ngài khai ân cho ngài ấy một lần đi.”


Y Vân quayđầu liếc mắt nhìn Thanh Ngưng đang quỳ gối bên người nàng. Xem ra không chỉ cócon người mới có cấp bậc, làm thần tiên cũng có chênh lệch. Khi quyết định chonàng hồn phi phách tán , các vị thần tiên “từ bi” ấy liền không nói một lời, đổilại là Thanh Ngưng thì lại dễ dàng tìm được ngàn vạn lý do.


Ngọc Đế cũngkhó xử, quay về chúng thần tiên hỏi –“Thế các ngươi định xử trí bọn họ như thếnào cho thích hợp?”
Chúng thần tiên đều không nói gì chỉ đồng nhất nhìnvề phía Quan Âm Đại Sĩ


-“Bọn họ nếu là vẫn chưa nhìn thấy tình yêu nhângian thì cứ để bọn họ nghiệm ra chút kiếp số của tình yêu , hẳn là sẽ tỉnh ngộ”-Quan Âm đáp.
Mặt Ngọc Đế biến sắc, muốn nói nhưng lại thôi


VươngMẫu Nương Nương lập tức nói tiếp –“Cũng tốt, chân thân của các ngươi sẽ ở lạiThiên Đình. Chỉ cần tỉnh ngộ, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại làm thần tiên….”
Ngọc Đế che miệng, ho khan vài tiếng nhưng cũng không mởmiệng.


Vương Mẫu vẫn không để ý , tiếp tục nói –“Ta đem huyết cùng lệ nàyhóa thành thân thể, các ngươi có thể dùng huyết cùng lệ này để thể nghiệm tìnhyêu, chúng thần nghĩ thế nào.?”
- “……”


Ngọc Đế cũng không nhịnđược mà phá vỡ trầm mặc – “Nếu mọi người đồng ý vậy thì quyết định như vậyđi.”
Y Vân ngạc nhiên nhìn Thanh Ngưng .Đây mà là trừng phạt sao? Nghehình như không phải là : Không thể làm thần tiên.


Nhưng để bọn họ có thểtrải qua kiếp số yêu nhau , vậy có nghĩa là : Bọn họ có thể quen biết và yêunhau…
Hơn nữa chỉ cần bọn họ nguyện ý sẽ là đời đời kiếp kiếp…
___________________________________________
Trước cửa Nam ThiênMôn, hai vị tiên đem bọn họ áp giải đi cũng không chút thúc giục nào.


Mộtcanh giờ sau, Thái Bạch Tinh với chòm râu dài vội vàng đi tới. Lần đầu tiên YVân nhìn thấy trên trán của hắn có rất nhiều nếp nhăn, hoàn toàn không thể tưởngđến đây là vị Thái Bạch Tinh cơ trí thâm trầm, sâu cao…


-“Thanh Ngưng,trước khi ngươi xuống trần, đánh với ta một ván đi.” – Thái Bạch Tinh phất tay,một bàn cờ liền hiện ra.
-“Nếu ta thắng ngươi, ngươi sẽ không còn cơ hộibáo thù nữa.” – Thanh Ngưng cười nói.
-“Ha ha , đã lâu không thật sự đánhgiá lại ngươi.”


-“Hảo” – Thanh Ngưng ngồi xuống, đem một quân cờ trắngđặt xuống góc bàn cờ.
-“Thái Bạch, kì nghệ của ngươi đã tiến bộ rấtnhiều” – Vài nước cờ, Thanh Ngừng dừng lại mỉm cười nói với Thái BạchTinh.
-“Là ngươi đã tệ hơn”
-“Ta ở thế gian sẽ khổ luyện kìnghệ.”


Thái Bạch Tinh không nói gì, nhìn vào bàn cờ rồi lại nhìn ThanhNgưng.
-“Giúp ta chuyện này.” – Thanh Ngưng buông quân cờ trong tay, lạinói.
-“Là chuyện của Kim Thiện Tử sao?”
-“Không uổng chúng ta đãquen biết nhiều năm, hắn muốn đi Tây Thiên lấy [Kim Cương kinh], đường xá nhấtđịnh sẽ gian khổ.”


-“Ta sẽ âm thầm giúp hắn.”
-“Quan Thế Âm Bồ Tátcủa Nam Hải đã đè con khỉ kia dưới chân núi, coi như cũng có hàm ý.”
-“Cóđiều còn khỉ kia cũng rất không tốt.”


-“Chúng ta là thần tiên, chỉ cópháp lực nắm trong tay số mệnh của phàm nhân. Nếu đánh nhau e rằng không phảiđối thủ của con hầu tử đó.”


Nhắc tới con khỉ ấy, Thái Bạch Tinh vẫn nhớnăm đó nó đại náo thiên cung. Hắn nghiêng ngả chạy đến xin Thanh Ngưng giúp đỡ,Thanh Ngưng cũng không dời mắt khỏi đỉnh Hoa Sơn, thản nhiên nói một câu –“Tađánh không lại hắn.”


Lúc ấy hắn thật sự rất tức giận. Hiện tại ngẫm lại,Thanh Ngưng lúc đó không phải lạnh lùng mà là thật sự không thể đánhlại.
-“Đúng vậy, đối phó với yêu ma ở hạ giới chỉ có hắn mới làm đượcsao? Nhưng như thế nào hắn sẽ giúp chúng ta?”


-“Có lẽ chỉ có Kim Thiện tửmới có thể cảm hóa hắn, cái này cứ xem thiên ý đi.” – Thanh Ngưng cầm lấy mộtquân cờ, trầm tư rồi đặt lên bàn cờ, vừa cười nói –“Lâu như vậy mới đi, có phảicó chyện gì hay không?”


Thái Bạch Tinh sửng sốt một chút, thở dài nói–“Ngươi a, cái gì cũng đều nhìn thấu, nhưng lại muốn một tay hủy đi chínhmình.”
Thanh Ngưng và hắn đều ngẩng đầu nhìn nhau. Hắn không nói gì, chỉnở nụ cười. Nụ cười này thật sự rung động .. ấm áp mà mềm nhẹ.


Y Vân cẩnthận khắc sâu hình ảnh này vào trong,nàng biết rõ nhất nhanh sẽ quên đi mấtnhưng nàng vẫn muốn nhìn thấy hắn tươi cười.


Thái Bạch Tinh nhìn tìnhcảnh trước mắt, lắc đầu nói –“Oan nghiệt a! Ta trên đường vừa mới gặp qua VươngMẫu Nương Nương, người vốn dĩ muốn tiễn ngươi một đoạn nhưng cố kỵ.”
-“Tahiểu được, vì ta là tội thần.”


-“Nương Nương đối với ngươi chính là hếtlòng quan tâm giúp đỡ, lúc ngươi đem tượng đất đặt trong cung điện mình, NươngNương cũng nhở ta lo cho ngươi. Y Vân được ban tiên, người cũng đem, nàng ấy anbài ở Chức Nữ Cung, muốn nhắc nhở nàng ấy : Phải nhớ rõ bi kịch của Chức Nữ.Ngươi tự ý sửa sổ sinh tử, tiết lộ Thiên Cơ, dung túng Y Vân một mình hạ phàm,thậm chí tự tiện sử dụng yêu thuật, người cũng biết, chỉ là không nói màthôi.


Người giả vờ câm điếc, thậm chí còn bảo hộ ngươi khắp nơi, chính làhy vọng ngươi có thể nhìn thấy ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nhưng không thể nghĩ rằng ngươi vẫn đitrên con đường này.


Hôm nay người nhờ ta chuyển cáo ngươi : trong Thiêngiới, nàng rất coi trọng ngươi, hy vọng ngươi vẫn còn lưu tâm đến chúng sinh thìgiải quyết cho tốt đi.”
-“Nếu ta có năng lực tạo phúc cho muôn dân, cầngì phải ký thác tất cả hy vọng vào tượng đất.”
-“ThanhNgưng..”


-“Ngươi thua!” – Thanh Ngưng mỉm cười, đặt quân cờ cuối cùng lênbàn cờ, Thái Bạch Tinh từ lúc đầu đã không có đỉ phương kế.
-“Ngươi gianlận, phân tán lực chú ý của ta.” – hắn giống như một tiểu hài tử, không muốnbuông tay Thanh Ngưng vậy


-“Binh bất yếm trá (Việc binh không ngại dốilừa)! Mấy trăm năm sau ngươi cũng không cần thừa dịp lòng ta không yên lại rủchơi cờ được nữa rồi.”
-“Đúng vậy”- Thái Bạch Tinh ảo nãonói


-“Nếu còn có cơ hội, nhất định ta sẽ cùng người đánh ván tiếp theo”-Thanh Ngưng trong mắt có chút mông lun, mang theo ý cười mê người –“Chưa từngphát hiện thì ra chơi cờ cùng ngươi lại thú vị như vậy.”


Thái Bạch Tinhtươi cười nói –“Yên tâm, tuy rằng ngươi phải chịu một ít đau khổ, nhưng MệnhĐịch Tư Tinh Quân cùng Nguyệt Lão sẽ không làm khó dễ ngươi đâu, nghe nói MệnhĐịch Tư hắn đã có ý muốn chiếu cố cho ngươi, an bài cho ngươi tốt lắmrồi.”


-“Nguyệt Lão nếu dám đem nhân duyên của ta kết loạn, ta nhất địnhsẽ cắt hết râu của hắn! Đúng rồi, ta vừa tặng hắn cô nương kia, hắn có vừa lòngkhông?”
-“Hoàn hảo, chòm râu của hắn so với bị cắt gần hết cũng khôngkhác nhau lắm. Ha ha!”


Hai người đều cười một trận,sau đó Thanh Ngưng mớikéo Y Vân đến Thiên Môn, bọn họ đã rời chân thân, linh hồn hóa vào thân thể đượctạo ra từ huyết cùng lệ.
-“Xem ra kiếp này thiếp có thể vì chàng mà tốnnhiều nước mắt.” – Y Vân tiến vào thân thể được hóa từ nước mắt.


ThanhNgưng đau lòng, vuốt ve mái tóc của nàng.
-“Vận mệnh là do chúng ta lựachọn phải không?” – Y Vân vốn rất lo lắng không biết có thể trên trời vì muốntrừng phạt bọn họ nên sẽ làm cho bọn họ trải qua nhiều đau khô hay không? Nhưnghiện tại rốt cuộc nàng cũng yên tâm


-“Đáp ứng ta, có bao nhiêu đau khổđiều nói cho ta biết, để cho ta cùng gánh chịu với nàng” –Thanh âm Thanh Ngưngrất nghiêm túc dường như đang lo lắng cái gì.


Nàng dựa vào vai hắn, cógắng cảm nhận hết hơi thở của hắn, cảm nhận hết hạnh phúc này, yên lặng nói vớichính mình –“Vô luận có phải chịu bao nhiêu đau khổ, ta điều cam tâm tình nguyệnvì chàng mà chấp nhận.”
-“Chúng ta sẽ là dạng vận mệnh gì?” – Y Vân tò mòhỏi.


-“Nàng sẽ có một thân tuyệt thế võ công, chúa tể của hết thảy mọinăng lực”
-“Vậy còn chàng?” – Nàng đương nhiên biết cho dù là trên trờihay nhân gian, Thanh Ngưng đều muốn đem thứ tốt nhất cho nàng.
-“Ta? Tasẽ trả nợ lại cho Tần Nghĩa Phàm.”


-“Chàng thiếu hắn cái gì? Thiếp mấyngày trước thấy bọn họ vẫn ân ân ái ái, Nguyệt Nhân Nhân cũng có bầurồi.”
-“Ta dùng 60 năm dương thọ của Tần Nghĩa Phàm đổi lấy 6 năm choNguyệt Nhân Nhân.”
- “Cái gì? Này không công bằng.”- Y vân có chút bấtmãn nói.


-“Kim Thiện Tử không phải đã nói cho nàng rồi sao: Sinh mệnh màNguyệt Nhân Nhân có được không phải là của nàng ấy, bởi vì nàng ấy phải trả giáở đại giới . Đối với Tần Nghãi Phàm, mất đi 6 năm hay 60 năm cũng đâu có gì khácbiệt.”
-“Vậy sao chàng không cho nàng ta nhiều thời gianhơn?”


-“Nàng nghĩ con số trong sổ sinh tử có thể tùy ý tăng sao? Năng lựccủa ta cũng có hạn.” – Thanh Ngưng thở dài.
-“Đã đến giờ, thỉnh Tinh Quânra trước” – Hai vị tiên bấm đốt ngón tay tính giờ, nếu chậm trễ một chút chỉ sợlỡ giờ lành.


-“Y Vân, không biết lần gặp lại nàng có nói giống như lúcnày không, cho dù không nhớ nhưng vẫn yêu nhau.”
-“Ta nghĩ đến lúc đóchàng cũng có thể an bài được.”
Hắn nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng–“Nếu ta có thể an bài, thì tại sao ta lại phải chờ đợi đến ngàn năm?


Đâycũng là câu nói cuối cùng của Thanh Ngưng, cũng là nụ cười sáng lạn nhất củaThanh Ngưng lưu lại cho nàng.
Từ đó về sau, Thanh Ngưng biến mất trênThiên Đình, Tuế Tinh Cung cũng bỏ trống nhưng sao mai ở Đông Phương vĩnh viễn làvì sao chói sáng nhất…..
Toàn văn hoàn






Truyện liên quan