Chương 16
Tưởng Thừa và Cố Phi một người đi trước một kẻ đi sau rời cổng trường, Tưởng Thừa rất muốn nói cho Cố Phi hay rằng, tôi đây nể mặt Cố Miểu chứ không phải cậu đâu nha.
Nhưng Cố Phi không quay đầu lại, cậu không có cơ hội nói
Đến khi hai người sóng vai nhau, cậu cũng không cách nào nói được, Cố Miểu ôm ván trượt của nhỏ, ngồi lắc chân trên lan can lối đi bộ.
Nhìn thấy họ bước ra, nhỏ lập tức nhảy xuống, ném ván trượt về trước, nhảy hai bước lên ván trượt, lướt về phía họ, sau đó đưa tay lấy viên kẹo từ trong túi Cố Phi ra.
Tưởng Thừa ngẩn người, nhìn Cố Miểu lấy hết mấy viên kẹo trái cây từ đống đó ra.
Kẹo này là để cho cô nhóc Cố Miểu mỗi ngày sao?
Cố Miểu lột viên kẹo bỏ vào miệng xong là nghiêng đầu, giẫm ván trượt lướt ra ngoài qua lại trên lề phố đi bộ, chắc là sợ đụng trúng người ta.
Tưởng Thừa chỉ có thể theo sau cẩn thận trông coi, tuy rằng Cố Miểu rất khéo léo, kỹ thuật khá tốt, nhưng dù sao vẫn là học sinh tiểu học… Rồi anh trai nhỏ lại phóng thẳng lên xe mà đạp tới, không thèm nhìn sang bên chút nào.
Cố Miểu trượt một đoạn về phía trước rồi dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
“Sao thế?” Tưởng Thừa bước nhanh đến bên cạnh nhỏ.
Cố Miểu nhảy xuống ván trượt, lui qua một bên.
Tưởng Thừa rất muốn hôm qua anh đánh với anh trai em một trận thành ra mình mẩy đau nhức quá không muốn trượt, nhưng đôi mắt mở to tròn xoe của Cố Miểu cứ nhìn vào cậu làm cậu không cách nào thốt lên được lời này.
“Được rồi.” Cậu thở dài, giẫm lên ván trượt, chậm rãi hướng về trước.
Đường này không phải đường cái nên cũng hay là dễ xoay lượn, vắng người mà.
Cố Miểu chạy theo sau cậu đột nhiên vỗ tay một cái.
Khi cậu quay đầu, Cố Miểu chạy nhanh đến bên cậu, vừa chạy vừa dùng tay ra dấu, có vẻ là bảo cậu xuống.
“Em cũng còn chơi hăng lắm…”. Cậu hiểu rõ ý Cố Miểu, nhảy xuống khỏi ván trượt.
Vừa đúng lúc Cố Miểu chạy đến, giậm chân phóng lên ván trượt, dùng quán tính hướng ván trượt ra ngoài, đạp lên mấy lần nữa, sau đó quay đầu lại nhìn Tưởng Thừa.
“A…” Tưởng Thừa thật cảm thấy rất mệt nhưng vẫn chạy tới. “Sao em không chơi cái này với anh mình đi…”
Cố Miểu nhảy xuống ván trượt, cậu nhảy lên thế, phóng về trước.
Cứ thế mà thay phiên anh trượt rồi đến em trượt.
Thật ra cũng rất thú vị, Cố Miểu không nói lời nào, cũng không cần cậu phải nói chuyện, cứ phối hợp theo nhỏ là được, quan trọng là kỹ thuật của nhỏ tốt, Tưởng Thừa không sợ nhỏ bị té ngã.
Cố Phi từ đầu đến cuối đạp xe cách họ mười mấy mét, một chân lê trên mặt đường tiến về trước, lúc nhanh lúc chậm, cúi đầu chơi điện thoại, không nhìn đường cũng không nhìn em mình
Tưởng Thừa rất là muốn chờ cậu vấp té dập mặt xuống đường để mình vỗ tay.
Nhưng dù thành phố nhỏ này dù cùi bắp thật, đường xá vẫn được quy hoạch tốt, gạch lót trên lối đi bộ rất phẳng, Cố Phi lên một đường bình an vô sự cho đến tận lúc hai người họ ra đến đầu phố.
“Được rồi”. Tưởng Thừa nhảy xuống ván trượt, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa. “Anh từ đằng kia đi về”.
Cố Miểu giẫm một phát phóng lên ván trượt, vẫy tay tạm biệt cậu.
Cậu cũng vẫy vẫy tay.
Cố Miểu đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng, Cố Phi ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhỏ, đột nhiên giẫm chân lên bàn đạp, xe đạp vèo một đường ra ngoài, lúc ngang qua nhỏ, nhỏ đưa tay nắm yên sau xe, để Cố Phi kéo theo cả người cả ván trượt đi luôn.
“… Cất cánh đi.” Tưởng Thừa nhìn xong thấy câm nín.
Cố Phi hẳn là không cha, mẹ cậu ta kiểu kia thì thật khó nói, nói không chừng Cố Miểu chính là cứ như chó con được Cố Phi mang theo bên mình như thế.
Cảnh này mà ở nhà cậu, bị mẹ nhìn thấy anh trai lôi em gái đi kiểu vậy, thế nào cũng bị nhằng suốt nửa năm.
… Có một vài việc cứ như hằn sâu, lúc không kìm chế được cứ phải nghĩ đến.
Tưởng Thừa ngẩng đầu lên, đột ngột hít lấy một ngụm khí lạnh lẽo vào người, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn được một chút
Trở về nhà Lý Bảo Quốc, không có người đến đánh bài, phòng khách bừa bộn, tàn thuốc và mấy con bài nằm la liệt không được dọn khiến cho người ta thấy buồn nôn.
Tưởng Thừa đi vào nhà bếp, cậu không thể gọi đồ ăn ngoài quán được, hiện đang không có tiền tiêu vặt, mỗi ngày đều không có tiền thêm vào,mình phải lo giảm chi tiêu, chứ bộ dạng Lý Bảo Quốc thế kia, đừng nói đến cho tiền tiêu vặt, ổng không hỏi tiền cậu đã là có lương tâm rồi.
Vừa vào bếp cậu muốn đập đồ, hôm qua Lý Bảo Quốc làm sủi cảo xong, toàn bộ đồ đạc cứ bày ra y như vậy, không rửa không dọn, trong nồi vẫn còn nửa phần canh.
Tưởng Thừa muốn rửa nồi, vừa mới cầm đến đã cứng đờ tại chỗ.
Một con con gián ch.ết đuối bên trong canh.
Cảnh tượng này làm cậu ch.ết sững đến mức nôn cũng không nổi, cứ cầm cái nồi đứng như trời trồng, cảm giác như có lũ động vật nhiều chân bò khắp người mình, làm cảm giác buồn nôn cứ trỗi dậy.
Đứng được hai phút, cậu cắn răng đem đổ mớ canh còn lại vào bồn cầu, sau đó để nồi dưới sàn, cầm vòi nước xả cả buổi trời vào nồi, lại lấy nước tẩy đổ như điên xuống, cuối cùng cầm nồi đổ nước vào đun.
Nước sôi xong cậu cũng không thèm tắt bếp, nhìn chằm chằm vào bong bóng nước ùng ục, mãi cho đến khi cảm thấy mình đã luộc ch.ết hết đám gián ẩn nấp trên mọi ngóc ngách, cậu mới tắt bếp, rồi lại định đun nước thêm để nấu tô mì.
Trong nhà bếp có tủ lạnh, vừa mở ra mùi đã xộc đến, bên trong chỉ có mấy quả ớt đỏ, xem hình tướng thì nghi là đã ở trong đây ít nhất cả tháng trời.
Không có thịt, không có trứng gà, không có gì hết.
Đệt! Lý Bảo Quốc mua thịt làm sủi cảo là ước lượng vừa đủ hay sao, không còn dư được xíu nào.
Quay về ngẩn ngơ nhìn nồi nước một hồi, cậu tắt bếp
Sau một hồi cậu bi thảm đấu tranh tâm lý trong các lựa chọn ra ngoài ăn, gọi thức ăn hoặc ra ngoài mua đồ ăn về nấu, cậu quyết tâm mua đồ về nấu.
Hoàn cảnh trước mắt thế này, cậu không có khả năng thay đổi, điều duy nhất có thể làm được là thích ứng, mặc dù nói dễ, bắt tay vào làm mới thấy khó còn hơn lên trời.
Cậu cầm lấy bóp tiền và điện thoại, đi ra khỏi cửa mua thức ăn.
Nên ra chợ mua đồ ăn, nhưng mà… Cậu đến cũng lâu rồi, mỗi ngày cũng qua lại quanh đây rồi, cơ mà chưa tìm ra được chợ bán đồ ăn.
Muốn tìm người hỏi thăm một chút, đi đến tận đầu phố cũng không gặp được ai, đang là giờ cơm, ai cũng về nhà cả.
Cậu cau mày liếc nhìn sang con phố bên kia
Cái tiệm trá hình siêu thị nhà Cố Phi đảm bảo có đồ, xem như không có rau xanh, cũng phải có mấy loại xúc xích cá hộp… Không biết có phải do gần đây cậu đã quá thảm hay không mà nghĩ tới mấy món này cậu lại phải nuốt một ngụm nước bọt, đói bụng!
Tưởng Thừa mày xem kìa, mày ít có tiền đồ quá ha.
Tự kiểm điểm bản thân một hồi, cậu rẽ vào đường đi sang con phố ấy.
Giờ mỗi khi vén tấm rèn tiệm nhà Cố Phi lên đều thấy u ám, lần nào cũng cảm thấy thật lúng túng, đánh xong một trận, trưa nói được dăm ba câu, giờ còn chạy tới mua đồ, càng lúng túng thêm.
Màn hất lên, cậu thấy ngay rất nhiều ánh mắt đang chiếu vào cậu.
Không lúng túng vì quá lúng túng, thiếu chút nữa đã bị hù cho té nhào luôn.
Bảy người 14 con mắt, anh em Cố Phi, mấy kẻ không phải người tốt cùng Lý Viêm.
Cố Phi cũng có chút bất ngờ, cầm đũa quay đầu lại nhìn cậu, không lên tiếng. Cậu không nói lời nào, mấy tên không phải người tốt và Lý Viêm cũng câm nín.
Chỉ có Cố Miểu đứng lên vẫy tay với cậu.
Cậu cười với Cố Miểu, sau đó đi vào. “Tôi đi mua chút đồ”
“Lấy đi.” Cố Phi nói.
“Mà… Mấy cái xúc xích ở đâu?” Tưởng Thừa đi đến nhìn một chút, tiệm của Cố Phi rất lớn, xếp vài cái kệ.
“Cái sát cửa sổ bên trong cùng”. Lý Viêm nói.
“Cảm ơn.” Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu ta, đi tới.
Lại còn đủ loại, xúc xích, phá lấu, xúc xích cắt khoanh, cậu cứ lấy một gói, lấy nốt một phần ba chỉ đóng hộp và cá hộp.
Đi được hai bước về quầy thu ngân, cậu ngẫm lại rồi quay 180 độ, quơ lấy mấy lọ dầu muối tương, bếp nhà Lý Bảo Quốc quá khủng khiếp, cậu mang lòng kinh hoàng với toàn bộ đồ vật ở đó.
“Mua trọn bộ như thế”. Lý Viêm đứng phía sau quầy thu ngân, một tính tiền vừa nói. “Định nấu ăn à?”
“Ừm”. Tưởng Thừa do dự một chút. “Có… chảo không?”.
“Chảo?” Lý Viêm ngẩn người, nhìn về chỗ Cố Phi. “Có chảo không?”
Cố Phi cũng ngẩn người, đứng dậy. “Chảo gì cơ?”
“Thì… xào rau, nấu canh”. Tưởng Thừa nói.
“Có”. Cố Phi nói. “Nhưng mà ra ngoài chợ mua sẽ được đồ tốt hơn”.
“Không sao, miễn có là được”. Tưởng Thừa nói.
Cố Phi liếc mắt nhìn cậu, xoay người đến góc tận phía trong cùng, lấy hai cái chảo từ đống thùng và chậu, một chảo xào rau và một nồi đun nước, đưa lên trước mặt cậu. “Kích cỡ thế này à?”
“Ừm”. Tưởng Thừa gật gù, đi qua lấy.
“Không thì cứ ăn ở đây”. Lý Viêm chống tay lên quầy thu ngân. “Thêm một đôi đũa chứ bao nhiêu”.
Tưởng Thừa lấy bóp tiền ra, lời này của Lý Viêm nghe rất nhiệt tình, nhưng khi cậu nhìn sang, ánh mắt Lý Viêm không hề mang sự đón chào.
Tưởng Thừa thấy ngứa nhất là khi không lại có người kiếm chuyện với mình như thế, rút tiền ra thật gọn, đưa tay đẩy về phía quầy thu ngân, chằm chằm với cậu ta.
“Rớt tròng mắt ra ngoài bây giờ”. Cố Phi ngồi trở lại trên ghế, nói một câu. “Lấy tiền đi”.
Lý Viêm lại nhìn trừng cậu một cái, cúi đầu cầm tiền, nhìn hồi lâu mới thối tiền cho cậu.
Tưởng Thừa thấy ai kia có vẻ không gói đồ lại cho mình, thế là liếc mắt nhìn trái phải bên quầy thu ngân, lấy hai cái túi trong một chồng túi nilon, bỏ đồ vào, sau đó xoay người bước ra cửa.
“Mày bị điên hả?”. Lưu Phàm nhìn Lý Viêm.
“Không có”. Lý Viêm ngồi xuống, cầm chén uống một hớp rượu. “Tao cũng không biết sao nữa, cứ nhìn thằng đó là thấy không ưa”.
“Mày ngứa mắt nó à?”. Lưu Phàm nói. “Còn tưởng mày nhất kiến chung tình với nó đây nè, nhìn chằm chằm tưởng sắp chảy nước bọt”.
“Đừng nói xàm được không?” Lý Viêm trừng mắt với cậu ta.
“Anh Viêm hôm nay tâm tình không có vui nè”. La Vũ vừa gặm sườn vừa cười nói.
“Mắc mớ gì tới mày” Lý Viêm liếc cậu một chút. “Bữa này là tao nấu, không muốn ăn yên lành thì ra sau tự đi nấu mì”.
“Vậy thì tao phải nói, Lý Viêm hôm nay mày mua sườn ngon quá”. Lưu Phàm nói. “Rất tươi”.
“Mẹ tao mua”. Lý Viêm nói. “Trời lạnh tao muốn ăn thịt, thêm chút rau xanh. Nhị Miểu chùi mỡ trên miệng đi, dẫu sao em cũng là người đẹp bé nhỏ, giữ hình tượng giùm chút được không”.
Cố Miểu cầm lấy khăn giấy, lo cắm đầu ăn tiếp.
“Đúng rồi, thằng kia không trở lại à?”. Lưu Phàm hỏi một câu.
“Ừm.” Cố Phi gắp rau xanh vào chén của Cố Miểu.
Cố Miểu nhanh tay muốn bỏ rau vào chén Lý Viêm, đũa của Cố Phi kẹp lấy đũa của nhỏ. “Da mặt em khô quá rồi”.
Cố Miểu thu tay về, bỏ rau vào miệng.
“Da mặt khô là không dùng đồ dưỡng mà”. Lý Viêm đến gần nhìn mặt Cố Miểu một chút. “Nhị Miểu, hồi trước anh Viêm mua cho em kem dưỡng ẩm đúng không?”
Cố Miểu không lên tiếng.
“Nó thấy phiền”. Cố Phi nói.
Lý Viêm tặc lưỡi một tiếng. “Cá tính mạnh vầy không biết giống ai, mẹ với anh em đều không…”
Cậu ta nói nửa chừng cứng họng, đơ nửa ngày, sau cùng gắp chút miến bỏ vào miệng.
“Không có gì”. Cố Phi nhấp chút canh.
Bữa cơm hôm nay là Lý Viêm mua đồ tới nấu, cái hay của việc có mấy thằng bạn rãnh rỗi không việc làm chính là mỗi khi mẹ tùy hứng đi đâu chẳng rõ, tụi nó sẽ đến giúp.
Mỗi khi Cố Phi không trốn học mẹ sẽ đến tiệm, nhưng trong một tuần sẽ có chừng hai ngày mẹ không ở được nửa ngày, Lý Viêm sẽ đến, vừa trông tiệm vừa tiện thể nấu cơm luôn.
Nấu cơm cũng chẳng ra gì, cứ đem cả đống đồ bỏ đại vào nồi nấu lên, ăn không ra vị, nhưng cậu ta cứ ham mua, lần nào cũng bỏ cả đống thứ vào nồi, phải kêu người lại ăn chung mới chịu.
Cơm nước xong bọn Lưu Phàm đều đi cả, Lý Viêm dựa vào ghế, ngước đầu xoa bụng. “Nhị Miểu, lát nữa anh rửa chén cho, anh Viêm muốn cho tiêu cơm, ăn nhiều quá rồi”.
Cố Miểu cầm ván trượt nhìn Cố Phi.
“… Cứ đi”. Cố Phi có hơi bất đắc dĩ.
Cố Miểu mê ván trượt như rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thiếu điều muốn ôm ngủ luôn.
“Đại Phi”. Sau khi Cố Miểu ra ngoài, Lý Viêm mở mắt ra nhìn Cố Phi, “Thời tiết ấm áp vầy phải ra ngoài chơi chứ”.
“Đi đâu?”. Cố Phi hỏi.
“Không biết nữa, hay là mình đi thăm chị Tâm”. Lý Viêm nói. “Đi đua một vòng với ban nhạc của chị ấy”.
“Thôi đi”. Cố Phi châm điếu thuốc. “Lỡ như ca đấy không thoát được thì sao, tao còn bị xử phạt một lần chưa hết hạn đây nè”.
“Mày cũng quan tâm cái này à?”. Lý Viêm cười cười.
“Cỡ nào cũng phải lấy cái bằng tốt nghiệp đã”. Cố Phi nói.
“Mày ráng làm thân với thằng học bá kia đi, biết đâu còn thi được vào đại học xịn”. Lý Viêm nhìn cậu.
Cố Phi liếc mắt nhìn cậu ta. “Đầu mày bớt nghĩ tào lao đi”.
“Thật ra thì”. Lý Viêm suy nghĩ một chút, nhìn lên trần nhà. “Thằng quỷ kia cao ngạo như vậy… Lại còn rất cá tính”.
Cố Phi không lên tiếng.
“Tao khá là thích mặt này”. Lý Viêm nói tiếp.
“Ờ, mày có khi bị đứa như vậy đánh cho không còn manh giáp”. Cố Phi nói. “Đồ ngu”.
“Cái kiểu kia”. Lý Viêm nhìn tóc cậu. “Chỉnh lại không?”
“Mày rãnh rỗi sinh nông nỗi à?”. Cố Phi phun một ngụm khói ra.
“Ừ”. Lý Viêm gật đầu.
Cố Phi xoay ngược cái ghế lại, quay lưng lại với cậu ta.
Lý Viêm đem thùng dụng cụ từ quầy thu ngân ra. “Kiểu này mày muốn để đến bao lâu, muốn đổi kiểu mới không?”
“Không muốn”. Cố Phi nghiêng đầu gối tì lên chỗ tựa lưng.
“Đinh Trúc Tâm đúng là nữ thần của mày”. Lý Viêm cầm đồ cắt cẩn thận, không phạm vào hình khung nhạc của Cố Phi.
“Nữ thần của tao là Cố Miểu”. Cố Phi nói. “Đừng có đi ghép đôi tao với chị Tâm nữa, nhất là ngay trước mặt chị ấy”.
“Biết rồi”. Lý Viêm gật đầu. “Giờ mày đâu còn là thằng nhóc, cũng không còn ngưỡng mộ người ta, càng chẳng thích con gái thẳng thắn”.
Cố Phi hơi buồn cười. “Chị ấy trả tiền lương cho mày à”.
“Không, chỉ là tao thấy chị ấy ngốc lắm, biết rõ là mày… thế mà vẫn thích mày như vậy”. Lý Viêm thở dài. “Cả tên cũng sửa lại, chẳng biết nghĩ cái gì”.
Cố Phi không lên tiếng.
Đinh Trúc Tâm trước kia tên là Trúc Âm, sau đó tự mình đổi thành Trúc Tâm.
Cây trúc không có tim.
Đúng vậy, nghĩ gì thế?
Hồi cậu rất sùng bái Đinh Trúc Tâm, cảm thấy chị ấy rất ngầu, cũng rất nghĩa khí, suốt mấy năm trời bất lực tối tăm, so với mẹ Đinh Trúc Tâm lại là chỗ dựa cho cậu nhiều hơn. Hiện tại mà vẫn như trước thì thật hay, chỉ là cậu chưa từng nghĩ sẽ có nhiều điều thay đổi như thế, những biến chuyển cứ xảy ra từng chút một, đến khi giật mình phát hiện mới nhận ra tất cả đều không còn như trước nữa rồi.
Tưởng Thừa cầm điện thoại nghe hướng dẫn, mất cả tiếng mới đến kho của bên logistics kia.
Nhân viên mang xe ba gác kéo hết đồ đạc của cậu ra làm cậu sợ hết hồn, mấy cái thùng to đùng xếp chất đống thành núi nhỏ.
“Của cậu hết đó, ký nhận đi”. Nhân viên đưa cậu tờ biên nhận.
Tưởng Thừa ký tên xong là nhanh chóng tìm xe chờ, tài xế không muốn giúp cậu bỏ đồ lên xe, kêu trả tiền cũng không chịu làm, Tưởng Thừa chỉ có thể tự dùng một tay lôi đồ lên xe.
Lúc này cảm thấy toàn thân mệt nhừ, ngang với vụ chạy mười cây số.
Sau khi bỏ đồ lên xong, tài xế cho cậu ngồi ghế phụ, nhưng cậu suy nghĩ một hồi lại từ chối, bò đến mớ hàng chất đống ở đằng sau.
Cậu không chờ được, phải đến xem mẹ gửi cái gì cho cậu.
Từ khi cậu rời khỏi căn nhà đó, mẹ gửi cái gì cho cậu, cậu cứ cảm thấy chỉ cần nhìn qua mấy cái đồ đạc gửi đi sẽ biết được tâm tình của mẹ khi đó.
Các thùng đều được gói rất chắc chắn, cậu cầm dao cắt cái thùng ở tầng dưới cùng.
Là một cái thùng đầy sách.
Tiểu thuyết và truyện tranh cậu mua, còn có cậu mấy tạp chí cậu đặt, xếp chồng lên nhau thật chỉnh tề và khít chặt, Tưởng Thừa nhíu mày, giật mấy quyển từ tầng cao nhất xuống, nhìn qua bìa một chút.
Tài liệu ôn tập thi lên cấp 3.
Cậu khép lại nắp thùng, chắc là mẹ lấy hết tất cả sách vở trên kệ sách của cậu xuống không chừa lại quyển nào, cái rương dưới cùng vẫn là sách.
Cậu không phải là quá thích sách, sách trên kệ không nhiều, nhưng cả mấy tài liệu ôn tập cũng gom về đầy đủ khiến cho mấy thùng hàng đều nặng trịch, tâm tình của cậu cũng nặng theo.
Do dự một chút lại mở cái thùng nhỏ bên cạnh.
Bên trong đều là những món đồ nhỏ của cậu, đặt ở trên bàn sách và trong ngăn kéo các loại để trang trí, mấy món đồ chơi hay hay, hàng mỹ nghệ, đồng hồ báo thức, ống đựng bút, khung hình nhỏ, còn có cả các bật lửa trống rỗng cũ kỹ.
Cậu nhắm mắt lại, mạnh tay xoa lên mặt mấy lần, chống tay lên trán không muốn cử động nữa.
Xem qua hành động này, hẳn là mẹ chẳng để lại đồ gì của cậu, trừ cây đàn piano kia, tất cả đều gửi hết về đây.
Suốt khoảng thời gian dài như vậy, cậu vẫn cảm thấy buồn phiền, ngột ngạt, tâm trạng không thể tiếp nhận cũng không thể lý giải, cũng có cả oán hận và phẫn nộ, nhưng chính khi nhìn thấy những món đồ này, lần đầu tiên cậu mới thấy đau lòng.
Chiến tranh lạnh với người trong nhà, bị ba mẹ mắng, bị bọn họ đuổi về nơi mình sinh ra, tất cả những việc này đều không khiến cậu quá đau lòng, đến khi nhìn thấy mẹ cứ như muốn hoàn thành nhiệm vụ cho xong, gửi hết sạch đồ đến, chẳng cần biết là cậu có cần hay không, cậu mới cảm thấy vô cùng đau lòng.
Sự đau lòng này mãnh liệt hơn bất cứ cảm giác này cậu từng có và không cách nào có thể tránh khỏi.
Lúc tài xế dừng xe lại, thiếu chút nữa cậu đã không đứng lên nổi.
Một đống thùng to nhỏ được lấy ra khỏi xe, xe rời đi rồi Tưởng Thừa nhẹ nhàng đá đá mấy cái thùng, thở dài.
Dựa vào thùng, nhìn chằm chằm vào mặt tuyết trên đường dần bị người qua lại giẫm thành bùn đen, mãi cho đến khi một ông chú thu mua đồng nát chạy xe ba gác đến gần bên, cậu mới giật phắt dậy.
“Hai rương sách này”. Tưởng Thừa chỉ vào cái rương.
Ông chú nhìn một chút. “Giờ bọn chú thu sách với giấy vụn chung một giá”.
“Được, lấy đi”. Tưởng Thừa nói.
Sau khi ông chú gom hết đống sách, cậu lại mở cái thùng chứa mấy món đồ nhỏ kia, lấy cái ná đen, món đồ duy nhất cậu muốn giữ ra rồi hỏi. “Còn mấy cái này?”
“Để xem qua đã”. Ông chú lật qua lật lại cái thùng rất thô bạo, săm soi mấy đồ vật trong đó. “Mấy cái này này không dùng được mấy, sách với mấy cái này… Ba mươi đồng”.
“Lấy đi”. Tưởng Thừa nói.
“Cái trên tay cậu lại có giá”. Ông chú nói. “Hai mươi đồng?”
“Cái này không bán”. Tưởng Thừa bỏ cái ná vào trong túi, cảm giác ông chú thật dở người, mua hơn 200 đồng, vậy mà ổng dám mở miệng đòi 20 đồng.
Còn có hai rương là quần áo của cậu, ông chú vẫn hào hứng như thế. “Quần áo thì sao?”
“Chú thấy sao?”. Tưởng Thừa nói.
Ông chú cười ha ha vài tiếng, móc tiền trong túi móc ra đưa cho cậu, còn có tấm danh thiếp.”Có đồ muốn bán thì kêu chú, chú ở gần lắm, tới liền thôi”.
“Được.” Tưởng Thừa bỏ cả tiền lẫn danh thiếp vào trong túi.
Khi kéo hai rương quần áo vào trong phòng, cậu cứ thấy như kéo thùng sắt, rất nặng nề.
Không biết là do nó nặng hay do cậu không có sức lực.
Vẫn đem nổi hai rương quần áo vào trong phòng, cậu ngồi xuống đầu giường, nhìn cái rương trước mặt.
Nhiều đồ như vậy, mất sức mất bao nhiêu tiền chở về, sau đó lại đem bán đồng nát, cậu không nhịn được phải bật cười, đầu óc kiểu này xài không được, học bá à.
Cậu lấy xấp tiền bẩn trong túi ra, đều là tiền lẻ, nhìn đúng là dày cộm.
Một đống thùng nặng trịch như vậy đã biến thành vài tờ giấy bạc bé xíu.