Chương 85
Thực ra Tưởng Thừa ngày hôm nay có chút không dễ chịu lắm, cho nên sau khi từ văn phòng Lão Từ đi ra vẫn chưa nói với Cố Phi là bởi vì chuyện gì.
Cố Phi đã nói bản thân không biết chơi ghi-ta, ngày hôm nay, lúc đột nhiên nghe được Lão Từ nói "Cố Phi biết chơi ghi-ta, các em hợp tác một tiết mục, thấy thế nào", cậu liền có loại kích động đi qua đem Lão Từ đánh một trận.
Tại sao muốn đánh Lão Từ... Ai biết được, dù sao cũng chính là thầy ấy lần trước khiến cậu biết Cố Phi còn uống trà.
Cố Phi cái đồ ch.ết tiệt lừa cậu.
Tôi không biết chơi ghi-ta, nói tới giống như thật.
Nhưng mà lý do vừa rồi của Cố Phi cũng coi như cho qua, hồi đó quan hệ của hai cậu cũng chỉ là bạn cùng bàn, Cố Phi cái người này ngay cả hoạt động tập thể của trường học trước giờ cũng không tham gia, nếu không có thi đấu bóng rổ lần trước, cả học kỳ nói chuyện với bạn học có thể không vượt quá mười câu, không nói thật với cậu cũng rất bình thường.
Chẳng qua là, Tưởng Thừa không thể suy nghĩ rõ ràng lắm, vì cái gì Cố Phi vĩnh viễn muốn cách ly với bạn học, không tham gia hoạt động trường học, cũng căn bản không qua lại với bạn học, nhiều nhất chỉ là đi qua nhà Vương Húc ăn bữa bánh nhân thịt.
Nói tới Tưởng Thừa cũng không cảm thấy có nhiều mong đợi muốn lăn lộn cùng một chỗ với bạn học, Phan Trí cũng đã nói cậu có chút đơn độc, nhưng vẫn là không giống với Cố Phi, cậu sẽ tham gia hoạt động trường học, sẽ đi ra ngoài chơi với bạn học.
Lúc Lão Từ nói tiết mục với cậu, cậu liền biết Cố Phi sẽ không đồng ý, hiện tại Cố Phi quả nhiên là không đồng ý, mà còn cự tuyệt rất dứt khoát.
Tuy rằng cậu đã đoán được sẽ là đáp án như thế này, nhưng vẫn có chút thất vọng.
Trong một hoạt động của Tứ Trung, biểu diễn một tiết mục không có gì ghê gớm cả, nhưng nếu như là hai cậu hợp tác, cảm giác lại sẽ không giống nhau, càng trọng yếu là cậu hy vọng có người nhìn thấy được một Cố Phi khác, nhìn thấy được một mặt khác của một kẻ hay gây sự lại trầm mặc lạnh nhạt không ai dám trêu chọc, nhìn thấy tài hoa của cậu ấy, cậu muốn khiến tất cả mọi người nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của Cố Phi.
Cậu muốn khiến những người xung quanh nhìn thấy, Cố Phi không giống người thường.
Cũng muốn khiến Cố Phi nhìn thấy, cậu ấy không giống người thường.
Cố Phi ngồi ở phía sau cậu không nói gì nữa, ôm eo cậu, trán đè ở trên lưng cậu, nghe hô hấp hẳn là đang ngủ rồi.
Sau khi đi học, Cố Phi không có sắp xếp cho Tưởng Thừa việc chụp ảnh nữa, nhưng mà việc của cậu không giảm đi một chút, mỗi tuần, buổi chiều đều sẽ có hai ba lần trốn học, buổi tối cũng thường xuyên phải chụp hình.
Chắc hẳn rất mệt, Tưởng Thừa cúi đầu nhẹ nhàng xoa xoa ở trên tay Cố Phi, người này rốt cuộc là dựa vào cái gì chống đỡ nhiều năm như vậy mà sống không thay đổi và nặng nề như thế.
"Hả?" – Cố Phi ở phía sau mơ mơ màng màng động đậy.
"Không có chuyện gì" – Tưởng Thừa vỗ vỗ tay cậu – "Ngủ đi."
Nói thật là lớp 12 của Tứ Trung đại khái chạy nước rút để vào đại học là 0, sau khi khai giảng là chuẩn bị đại hội thể thao, lớp 12 lại còn có thể đăng ký tham gia, không tham gia cũng được phép đi xem thi đấu.
So với tình trạng của trường học trước đây, vừa mới bắt đầu nghỉ hè của lớp 12 liền giống như tan biến trong mắt của người cả trường, Tưởng Thừa vô cùng tin tưởng cho rằng hiệu trưởng có lẽ là một người thành tâm coi thành tích là rác rưởi.
Dưới loại tình huống này chỉ có thể dựa vào chính mình, lúc nghỉ giữa giờ Tưởng Thừa vẫn gục xuống bàn không nhúc nhích, toàn bộ người trong phòng học cơ bản đã ra hành lang ầm ĩ, cậu liếc qua nhìn lướt tới phía trước, người còn đang đọc sách đại khái chỉ có cậu và Dịch Tĩnh.
Và đội trưởng Vương Chín Ngày ở phía sau Dịch Tĩnh lặng lẽ ôn lại bóng lưng của cô nàng.
"Tôi phải đi tiểu." – Cố Phi nằm nhoài trên một quyển sách, nghiêng đầu nhìn cậu.
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
"Tôi muốn đi nhà vệ sinh." – Cố Phi còn nói.
"Đi đi." – Tưởng Thừa nói.
"Haizz" – Cố Phi thở dài – "Đi, cùng nhau."
"Hả?" – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu ta.
"Hoạt động một chút" – Cố Phi nói – "Cậu cả buổi sáng cũng không di chuyển rồi."
Sau khi bị Cố Phi kéo ra khỏi phòng học, Tưởng Thừa cảm giác cái cổ có chút mỏi, cánh tay cũng rất mỏi, cậu vừa hoạt động vừa thở dài: "Tôi ấy, trước đây trước kỳ thi cũng không khẩn trương như vậy, lần này không biết là làm sao, cứ cảm thấy không nhìn một cái, thì sẽ có thứ gì đó trọng yếu sót mất."
"Lần này không phải kỳ thi bình thường mà" – Cố Phi giơ tay nắn ở phía sau cổ cậu – "Tôi mua cho cậu món quà nhỏ, ngày hôm nay chuyển tới, hôm nay lúc tan học đi với tôi lấy một chút nhé."
"Món quà gì?" – Tưởng Thừa ngẩn người, nghĩ một chút lại sáp vào gần Cố Phi nhỏ giọng hỏi – "Cậu mịa nó không phải là mua đồ dùng tình thú không biết xấu hổ chứ?"
"... Thừa ca" – Cố Phi cũng ngẩn ra, thở dài nhỏ giọng nói – "Nhóm người hâm mộ cậu có biết cậu đây đầy đầu AV không?"
"Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút." – Tưởng Thừa nở nụ cười.
"Là quà tặng rất đàng hoàng" – Cố Phi cười nói – "Thật, tôi phát hiện với những chuyện đùa giỡn lưu manh như vậy, tôi với cậu tính ra thật rất ngây thơ."
"Xin chút mặt mũi đi" – Tưởng Thừa nhìn chung quanh, hạ thấp giọng – "Trò đùa giỡn của cậu còn ít sao?"
"Cái đó không giống nhau, tôi chỉ hai loại phương thức" – Cố Phi nói – "Một loại chính là tự mình nghĩ trong đầu một chút, một loại chính là trực tiếp làm, không giống với cậu."
"... Đúng, đúng vậy, ngài thật ngây thơ" – Tưởng Thừa gật gật đầu – "Vậy tôi chỉ một loại nhỉ, tôi mịa nó cũng chỉ nói một chút."
Cố Phi kìm nén hai giây, cười lên, Tưởng Thừa cùng cậu dọc đường cười ngây ngô đến nhà vệ sinh, lúc đi vào vừa vặn chạm mặt với Lão Từ từ bên trong đi ra.
"Vui vẻ như vậy" – Lão Từ nhìn thấy hai người bọn họ, còn chưa làm rõ là cười cái gì, đã cùng cười theo – "Chuyện gì cao hứng nói ra thầy nghe thử?"
"Bí tiểu bí tiểu." – Cố Phi tiến vào nhà vệ sinh.
"Cười vớ vẩn ấy mà." – Tưởng Thừa cùng Lão Từ cười cười.
"Tiết tự học em tới văn phòng của thầy một chút nhé?" – Lão Từ nói – "Chúng ta nói chuyện chút?"
"Dạ." – Tưởng Thừa đáp một tiếng, đoán chừng là Lão Từ muốn hỏi chuyện tiết mục.
Cố Phi không chịu tham gia, cậu cũng không muốn khuyên nhiều, ngay chuyện hồi Hà Châu gọi bọn họ chơi bóng, cuối cùng Cố Phi cũng không đi, lúc cậu học bù cùng Hà Châu chơi một trận, xem như là thư giãn một chút, kết quả Cố Phi thậm chí cũng không đi xem một chút.
Cho nên lần này cậu không muốn nói gì nhiều, cũng không muốn hỏi Cố Phi vì sao phải như vậy, trước đó cứ cảm thấy Cố Phi có chỗ nào đó không thích hợp, cậu làm sao cũng tìm không được là chỗ nào, hiện tại cũng không muốn biết, hơn nữa loại trạng thái cách ly này của Cố Phi, cậu thực ra không đủ dũng khí lại đi đào bới hỏi đến cùng ngọn nguồn nữa.
Cố Phi trước đó đã nói, cậu ấy sẽ ở đây, vẫn luôn ở phía sau cậu, có câu này là được rồi.
Tình cảm có lúc chính là như vậy, nắm giữ cái cậu muốn là được rồi.
"Ui chao" – Lão Từ ngồi ở trước bàn làm việc thở dài – "Thầy còn tưởng rằng hai em quan hệ tốt như vậy, lần trước lại cùng nhau thi đấu, em nói với em ấy một chút, em ấy có thể đồng ý đấy."
"Cậu ấy có suy nghĩ của mình chứ." – Tưởng Thừa dựa vào ở cạnh bàn làm việc.
"Vậy suy nghĩ của em thì sao?" – Lão Từ nhìn cậu.
Cố Phi không tham gia, em thì cũng thôi đi.
Tưởng Thừa chính là muốn như vậy, bản thân cậu đối với loại tiết mục này không có nhiều hứng thú lắm, nếu như Cố Phi không chịu tham gia, vậy cậu nói thật thì tuyệt nhiên không muốn hao tâm tốn sức, dù sao cũng cần phải tốn thời gian luyện tập.
Nhưng trong ánh mắt của Lão Từ hiện ra kỳ vọng, lại khiến cậu không đem câu này nói ra.
Lão Từ là thầy giáo tốt mà EQ thấp, thầy ấy dùng phương thức vụng về một lòng trả giá vì học sinh của mình, tuy rằng hiệu quả cũng chỉ như thế thôi, cơ bản có thể xem nhẹ không đáng kể.
Nhưng sau khi cậu đến nơi này, Lão Từ mang ấm áp và quan tâm đến cậu, nhưng lại làm cậu không thể nào xem nhẹ không suy nghĩ.
Do dự một lát sau đó cậu mở miệng: "Em... có thể tham gia, nhưng em rất lâu không đụng vào đàn, hiện tại thời gian luyện tập cũng không nhiều lắm..."
"Không sao, không việc gì" – Lão Từ vui mừng nói – "Kỳ thực em không cần áp lực, thầy đó, cũng là có tâm tư riêng của thấy, thầy dẫn dắt nhiều học sinh như vậy, từ trước tới nay chưa gặp được đứa trẻ nào tốt như em, thầy chính là rất tự hào... Em còn có cách nghĩ gì khác không? Còn cần một người hợp tác không?"
"Hợp tác?" – Tưởng Thừa ngay cả mình muốn đàn cái gì cũng chưa nghĩ tới, nhưng Lão Từ trước đó tìm cậu chính là muốn cho cậu và Cố Phi cùng nhau... Cậu suy nghĩ một chút, tùy tiện nói một câu – "Tìm thêm một người đàn ghi-ta nữa đi."
"Được được" – Lão Từ có chút kích động đứng lên, ở trước bàn làm việc đi tới đi lui hai bước – "Thầy nghĩ thử còn có ai, thầy nghĩ thử... Thầy nghĩ được rồi nói với em, em trước tiên trở về phòng học ôn tập đi."
Tưởng Thừa không cùng Cố Phi thảo luận chuyện tiết mục nữa, Cố Phi cũng không hỏi nhiều.
Sau khi tan học hai người trở về thẳng trong cửa tiệm nhà cậu ta, Cố Phi tiến vào phòng nhỏ, ôm cái hộp giấy đi ra, tới trên quầy thu ngân để xuống một cái.
"Chuyện này..." – Tưởng Thừa vừa nhìn đã cười lên – "Cậu quá... đáng yêu."
Cậu làm sao cũng không thể nghĩ tới Cố Phi tặng cho cậu sẽ là một máy massage cổ và vai kiểu choàng qua vai.
"Thử xem?" – Cố Phi mở hộp ra – "Nghe nói đặc biệt thoải mái giống như có người đấm lưng cho cậu."
Tưởng Thừa liếc về phía sân sau, mẹ Cố Phi đang ở bên trong sân sau gọi điện thoại, khiến cậu có chút không tự nhiên.
"Đi vô phòng" – Cố Phi đẩy đẩy cậu – "Tôi nói với mẹ tôi cái này là mua cho cậu."
"Dì ấy không cảm thấy kỳ quái sao?" – Tưởng Thừa vào phòng nhỏ ngồi xuống – "Cậu mua cái này cho bạn cùng bàn?"
"Có cái gì kỳ quái" – Cố Phi nói – "Lý Viêm còn mua cho tôi chậu ngâm chân đây, có hồng ngoại cùng massage... So với cái này thần kỳ hơn nhiều."
Tưởng Thừa nở nụ cười: "Các cậu đây đều suy nghĩ thật thần kỳ."
Cố Phi đem dụng cụ massage lấy ra đeo ở trên vai cậu, mở công tắc lên.
Dụng cụ massage lập tức phát ra âm thanh rù rù, Tưởng Thừa cảm thấy trên bả vai có thứ gõ xuống từng cái.
"Thế nào?" – Cố Phi khom lưng nhìn mặt của cậu – "Được không? Có thể đấm đến đúng chỗ không?
"Ừm" – Tưởng Thừa gật gật đầu, thứ đồ này vậy mà còn rất có lực, cứ giống như có người ở trên vai đấm từng cái – "Rất thoải mái... Có thể để xích xuống chút nữa không?"
Cố Phi giúp cậu đem dụng cụ massage dời xuống một chút: "Ở đây?"
"A..." – Tưởng Thừa nhắm mắt lại – "Đúng đúng, a... Tôi đệt, thật rất thoải mái."
"Cậu có thể đừng phát ra loại âm thanh này không?" – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa ngẩn người, mở mắt ra nhìn Cố Phi.
"Đừng có a a nữa." – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa không lên tiếng, nhìn cậu ta chằm chằm một lát sau đó đột nhiên nhắm mắt lại, phát ra một tiếng ngân rên rỉ: "A... ưm... a..."
Tiếng ngân rên rỉ này quả thực quá chân thật, Tưởng Thừa tự mình nghe cũng cảm thấy tốc độ nhập diễn của mình có phải có chút quá nhanh hay không.
"Tôi... đệt?" – Cố Phi sửng sốt hồi lâu mới nói một câu.
"Ở đây?" – Tưởng Thừa mở mắt ra nở nụ cười.
"Cậu cũng quá thiếu thốn!" – Cố Phi có chút bất đắc dĩ đè giọng, xoay người lại liếc mắt nhìn ra ngoài phòng, sau đó quay người nhào tới ôm cậu mãnh liệt hôn hai cái.
Lúc Tưởng Thừa đang định qua sờ chỗ đũng quần của Cố Phi, mẹ Cố Phi đột nhiên ở bên ngoài gọi một tiếng: "Đại Phi à! Mẹ đi ra ngoài nha —— "
Cửa phòng nhỏ vừa nãy đã bị Cố Phi đóng lại, mà cậu vẫn bị dọa sợ đến mức lúc rút tay trở lại suýt chút đập trên mặt mình.
Cố Phi không hề trả lời, cũng không có mở cửa đi ra ngoài, mà là trực tiếp xốc rèm cửa sổ lên.
Cửa sổ phòng nhỏ đối diện đường, vừa vén màn cửa lên, Tưởng Thừa liền thấy một chiếc xe mô-tô đậu ở cửa, mẹ Cố Phi chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã nhảy lên yên sau xe, ôm lấy eo người kia, xe liền lập tức chạy mất.
Tuy rằng tốc độ rất nhanh, Tưởng Thưa vẫn thấy rõ tóc hai bên của cái người lái mô-tô đều cạo sạch, ở giữa giữ lại xuôi xuống, còn rất dài, ở sau đầu cột lên cái đuôi ngựa.
"Đây là... bạn trai mới của mẹ cậu?" – Tưởng Thừa có chút giật mình.
"Ừm" – Cố Phi buông rèm cửa sổ xuống – "Bà ấy cũng là vận số tốt, nhiều năm như thế vậy mà lại không bị người ta đem bán trong núi đi, có lẽ là quá tuổi."
Lời này khiến Tưởng Thừa cảm thấy có điểm muốn cười, mà ngẫm lại lại một hồi phiền muộn, nhìn gò má của Cố Phi, cậu gần như có thể cảm nhận được tâm tình của Cố Phi bây giờ.
Có lẽ cũng có thể lĩnh hội được một chút ưu tư kéo dài lâu nay của cậu ấy.
Di động của Tưởng Thừa đang vang lên, thật lâu cậu mới lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn.
Vương Chín Ngày.
"Alo?" – Tưởng Thừa nhận điện thoại.
"Tưởng Thừa!" – Bên kia truyền đến giọng của Vương Húc có chút hưng phấn – "Cậu thấy tôi thế nào!"
Tưởng Thừa bị cậu ta mở đầu câu hỏi này không hiểu ra sao cả, dừng một chút sau đó mới trung thực trả lời: "Không ra làm sao cả."
"Đệt, đừng như vậy chứ!" – Vương Húc có chút sốt ruột – "Tôi chơi ghi-ta rất tốt! Không tin tôi đàn cho cậu một đoạn... Cậu chờ một lát, tôi lấy đàn..."
"Không cần không cần" – Tưởng Thừa lúc này mới phản ứng được là Vương Húc nói cái gì, cậu liếc mắt nhìn Cố Phi bên kia – "Cậu muốn đảm nhiệm thì đảm nhiệm đi."
"Cậu cũng không cần cân nhắc giao tình của hai ta, tôi lát nữa gửi video cho cậu đi" – Vương Húc trịnh trọng – "Cậu trước tiên nghe thử trình độ của tôi!"
"... Được." – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
"Này" – Vương Húc đè thấp giọng – "Chúng ta chơi bài gì?"
"Ngày mai tới trường học nói chuyện với cậu nhé" – Tưởng Thừa nói – "Tôi còn chưa nghĩ ra đây."
"Được, cậu trước hết nghe tài nghệ của tôi!" – Vương Húc nói – "Nhưng mà tôi có đề nghị này, không muốn chơi bài nhạc quá đại chúng hóa, không có ý nghĩa gì, dù sao cậu đàn dương cầm cừ mà, cậu cứ chọn bài chưa ai nghe qua..."
"Ngày mai nói với cậu." – Tưởng Thừa cúp điện thoại.
Không biết tại sao, mặc dù Cố Phi không sẵn lòng đi tham gia,nhưng cậu lại không muốn ở trước mặt Cố Phi cùng người ta thảo luận sự kiện này.
Dẫu sao đây vốn là chuyện cậu muốn làm cùng với Cố Phi, bây giờ không những không cùng nhau, còn cặp Vương Chín Ngày vào, nghĩ một chút cũng cảm thấy rất có lỗi.
"Cậu... muốn cùng Vương Húc cùng nhau biểu diễn à?" – Cố Phi hỏi.
"Hả, phải" – Tưởng Thừa nói – "Cậu không phải nói cậu ta cũng có thể đàn ghi-ta sao?"
"Cậu ta có thể" – Cố Phi gật gật đầu – "Có điều là bản nhạc khẳng định phải là cậu đàn cho cậu ta, cậu ta chỉ có thể đàn theo."
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp một tiếng.
Lời này của Cố Phi khiến cậu càng buồn bực, nếu cậu cùng Vương Húc hợp tác, phần đàn ghi-ta đoán chừng chính là làm chút hợp âm, nếu như là Cố Phi... Với trình độ có thể viết ca khúc của Cố Phi...
Ca khúc của Cố Phi.
Ca khúc của Cố Phi?
Tưởng Thừa cảm giác đôi mắt mình khẳng định bỗng chốc phát sáng lên, nói không chừng bên cạnh đầu còn nhảy ra cái bóng đèn tròn.
Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Phi cười cười.
"Hả?" – Cố Phi nhìn cậu ta.
"Luộc nhanh chút sủi cảo đông lạnh ăn đi, tôi ăn xong phải đi về làm bài tập." – Tưởng Thừa nói.
"Được" – Cố Phi vừa mở cửa đi ra ngoài vừa hỏi – "Muốn ăn nhân bánh gì?"
"Thì là." – Tưởng Thừa nói.
"Không có." – Cố Phi dừng lại.
"Vậy..." – Tưởng Thừa suy nghĩ thay đổi mùi vị gì.
"Tôi đi mua" – Cố Phi nói – "Chợ bên kia có, cậu chờ tôi một lát."
Tưởng Thừa vừa định nói đừng đi, Cố Phi đã ra khỏi cửa tiệm.
Chậc.
Cậu đứng lên đi theo tới cửa liếc mắt nhìn, Cố Phi đã cưỡi xe đạp chạy tới chợ bên kia, cậu nhấc cánh tay uể oải duỗi lưng, ngồi xuống phía sau quầy thu ngân, chậc chậc chậc.
Mới vừa ngồi xuống, tin nhắn của Vương Húc đã gửi qua, là một đoạn video ngắn.
Quay lại chính là Vương Húc cả mặt nghiêm túc gảy đàn ghi-ta.
Còn chưa mở ra, Vương Húc lại liên tục gửi qua mấy cái video ngắn nữa.
– Có mấy cái quay trước đây, cậu nghe một chút đi
Tưởng Thừa cười cười, chọn mở video.
Làm cho cậu có chút bất ngờ chính là, trình độ của Vương Húc cũng rất được, không biết so với Cố Phi thế nào... Chắc hẳn không bằng Cố Phi, dẫu sao Cố Phi là người đã chơi ban nhạc, viết ca khúc, nhưng mà cậu ta lại không chịu tham gia cho nên cũng không tác dụng gì, trình độ của Vương Húc ở trong những người đàn ghi-ta cua gái xem như là đứng đầu.
Trong video vừa đàn vừa hát và bản nhạc đều có, hát quả thực chẳng ra sao cả, đàn thì không tệ.
Cố Phi rất nhanh cưỡi xe một mạch đến chợ, mua sủi cảo sau đó lại cưỡi như bay một mạch trở về trong cửa tiệm.
Kỳ thực Tưởng Thừa chẳng hề tỏ vẻ không phải nhân bánh thì là thì không được, mà cậu vẫn muốn đi một chuyến.
Chuyện cậu không bằng lòng tham gia tiết mục, Tưởng Thừa không có nói nhiều một câu, mấy ngày nay cũng vẫn luôn không cùng cậu chủ động đề cập tới, cậu không đoán rõ lắm cách nghĩ của Tưởng Thừa, nhưng trong lòng Tưởng Thừa khẳng định không quá thoải mái.
Lúc này đừng nói là đi mua chút sủi cảo, cho dù Tưởng Thừa muốn ăn thịt nướng đã từng mua của cửa tiệm kia ở quảng trường, cậu cũng sẽ không chút do dự mà đi mua.
Cậu không có cách nào giải thích rõ ràng cho mình, chỉ có thể tận lực khiến Tưởng Thừa không giận.
Nguyên nhân Tưởng Thừa muốn mời cậu cùng nhau đi tham gia tiết mục này, cậu có thể đoán được, Tưởng Thừa không phải người thích khoe mẽ vào những mặt này, chỉ bởi vì hai cậu cùng nhau đi, cũng chỉ bởi vì...
"Cậu rõ ràng rất ưu tú." – Tưởng Thừa trước đây đã nói.
Cậu rõ ràng rất ưu tú.
Cậu sẽ vì Tưởng Thừa mà kiêu hãnh, Tưởng Thừa cũng giống vậy sẽ vì cậu mà tự hào.
Chỉ là càng như vậy, cậu càng muốn trốn tránh.
Có chút cố chấp, chịu không nổi từng chút từng chút hi vọng, cho dù là một chút ánh sáng, cũng sẽ khiến con người sa vào thống khổ.
Lúc trở lại trong cửa tiệm, chân Tưởng Thừa gác ở trên quầy thu ngân, cầm cuốn vở đang viết gì đó, cậu đi vào rồi Tưởng Thừa cũng không có chú ý đến.
Lúc cậu đến gần Tưởng Thừa, Tưởng Thừa mới đột nhiên ngẩng đầu một cái, khép vở lại: "Mịa kiếp, cậu đi vào sao không có tiếng động?"
"Tiếng động lớn bao nhiêu mới coi như có âm thanh hả" – Cố Phi thấy được chính là bản nhạc viết trên vở, không thể không thán phục, học bá Tưởng Thừa ngay cả khuông nhạc cũng có thể viết xấu như vậy – "Có người tiến vào đem hàng hóa đều dời đi hết mới coi như có âm thanh?"
"Cậu chuyển một chuyến tôi nghe thử?" – Tưởng Thừa cười nói.
Cố Phi cảm giác tâm trạng Tưởng Thừa hình như không tệ, thò tay nhéo một cái ở trên mặt cậu ta, đi vào nhà bếp sân sau luộc sủi cảo.
"Cố Miểu làm sao ăn?" – Tưởng Thừa đi theo.
"Một lát nữa con bé đói bụng sẽ tới, để lại cho con bé một ít là được." – Cố Phi nói.
"À." – Tưởng Thừa đáp một tiếng, quay người lại đi vào trong cửa tiệm, bước chân rất nhịp nhàng.
Cố Phi đột nhiên có chút tò mò, Tưởng Thừa là viết bản nhạc gì, có thể khiến tâm trạng của cậu ta tốt như vậy... Hoặc là Vương Húc khiến tâm trạng cậu ta vui vẻ?
... Cái này chắc hẳn không thể nào.
Nếu thật như vậy, cậu liền phải tìm Vương Húc tâm sự chút.
Ăn xong sủi cảo, Tưởng Thừa liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về phòng thuê: "Cậu buổi tối đi qua không?"
"Qua" – Cố Phi gật gật đầu – "Nhị Miểu ngủ rồi tôi liền đi qua."
"Không đúng" – Tưởng Thừa hạ thấp giọng – "Cậu mỗi ngày lén chạy ra như thế, con bé một chút cũng không biết sao?"
"Không biết" – Cố Phi nói – "Tôi cũng không phải mỗi ngày nha... Tôi trái lại rất muốn mỗi ngày qua."
Tưởng Thừa cười sáp lại gần, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ một chút ở trên mặt cậu ta, đi tới cầm cặp sách: "Vậy buổi tối, lúc cậu qua đây mang cho tôi điểm tâm khuya đi."
"Ừm" – Cố Phi một phát bắt được cánh tay cậu, kéo tới bên cạnh mình – "Hôn một cái lại đi."
"Nè nè nè" – Tưởng Thừa căng thẳng mà nhìn ra ngoài cửa xem – "Chú ý xung quanh chút."
Cố Phi liếc mắt nhìn lại, ngoài cửa không có ai, thế là cúi đầu cắn một cái ở trên cổ Tưởng Thừa.
"Chỗ này mỗi ngày" – Tưởng Thừa sờ sờ cái cổ – "Trái một miếng, phải một miếng, nếu không thì lần tới bôi chút muối đi, ăn ngon."
"Ý kiến hay" – Cố Phi híp đôi mắt lại một chút, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt cuối cùng dừng ở bụng dưới trở xuống của cậu – "Sốt sôcôla đi, hoặc là bơ đậu phộng, sốt salad..."
"Biến" – Tưởng Thừa phản ứng lại, chỉ vào cậu – "Còn nói tôi sao?"
"Tôi nói xong liền muốn làm" – Cố Phi móc điếu thuốc ra ngậm – "Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay tối hôm nay đi."