Chương 75: Cãi vã

Hạ Hoàn Ninh nói xong không cho Lâm Như có cơ hội nói tiếp,gật đầu một cái rồi nói:” Xin lỗi, còn có chút việc phải xử lý, trước hết mời các vị rời đi.”
Tiêu Cảnh cười nói:”Nếu rảnh rỗi thì uống rượu với nhau nha!”
Hạ Hoàn Ninh gật đầu:”Được,có thể thì cứ gọi điện!”


Tiêu Cảnh gật đầu cười, trong đầu nghĩ bình thường lẻ loi không lên đường,hôm nay còn rất lên đường a.


Tiêu Sái cho tay vào túi quần vuốt vuốt điện thoại di động,khóe miệng nhếch nhếch,ngước mắt nhìn hai người:”Đã giải thích rõ hiểu lầm cho bác gái,chúng ta cũng đi thôi,nơi này tương đối thích hợp cho mấy người.” Nói xong liền quay lưng đi ra ngoài, Tiêu Cảnh cũng nhún vai cười cười,ngay khi hắn muốn xoay người quay đi, bỗng nhiên có người gọi:”Tiêu tổng a!” Tiếp theo có một người cầm một li rượu đi về hướng Tiêu Cảnh,Tiêu Cảnh nhìn bóng lưng của Tiêu Sái,trong lòng thầm nghĩ: anh chạy nhanh như vậy làm gì!Còn nữa,chạy nhanh như vậy sao lại bỏ em ở đây!


Tiêu Cảnh là con của Tiêu gia,trong tay có nắm cổ phần,hằng năm họp đại cổ đông hắn cũng sẽ xuất hiện,nhưng là hắn nhận chức phó tổng giám đốc ở tập đoàn quốc tế Kiều thị,nên rất nhiều người chỉ biết hắn làm việc ở tập đoàn quốc tế. Lâm Như nhìn thấy người kia đi tới,nhìn Tiêu Cảnh mỉa mai:”Ăn cây táo, rào cây sung!”


Tiêu Cảnh cười lạnh,đáp lại:”Tôi là ăn của bác à?”


Theo lí thuyết,người nắm trong tay cổ phần Tiêu thị là lão gia tử sở hữu,nhưng tất cả số đó đã được phân chia.Tiêu Hoành Nghị cũng có trong tay một số cổ phần,nhưng cũng không được tính là nhiều,nhưng hắn lại đảm nhiệm vị trí chủ tịch hội đồng quản trị,cũng chính là đã được làm chủ tịch hội đồng quản trị,cho nên cái này bọn người Tiêu Cảnh thật đúng là không phải ăn cây táo rào cây sung.


available on google playdownload on app store


Tiêu Cảnh lại liếc nhìn Tiêu Hoằng Nghị một cái,lại thấy người vừa kêu hắn đã đi được nửa đường,lạnh giọng cười nói:”Nếu như hai bác không ưa,cháu có thể nói cho cha mẹ đăng báo bán cổ phần Tiêu thị,từ nay gia đình cháu một chút cũng sẽ không còn dính dấp tới tập đoàn Tiêu thị.”


Sắc mặt Tiêu Hoằng Nghị lập tức thay đổi,đúng là trò cười!Nếu như gia đình Tiêu Hoằng Lịch trắng trợn nói muốn bán đi cổ phần tập đoàn Tiêu thị,vậy người khác còn dám mua cổ phiếu của Tiêu thị sao? Hơn nữa tập đoàn Tiêu thị có thể có địa vị như ngày hôm nay,tất cả đều dựa vào bối cảnh của Dương gia và công việc chính trị của Tô Hoằng Lịch, nếu như bọn họ tuyên bố cùng tập đoàn Tiêu thị không còn dây dưa, Tiêu thị sẽ bị mất không biết bao nhiêu khách hàng,thậm chí có khả năng…sụp đổ! Nghĩ tới đây,Tiêu Hoằng Nghị lại lộ ra vẻ mặt tươi cười,giả vờ trách giận Tiêu Cảnh nói:”Bác gái cháu nói đùa đấy!Nói cái gì vậy,các cháu tuổi trẻ có suy nghĩ riêng của mình,thích làm công việc mình yêu thích chúng ta ủng hộ còn không kịp,gia đình cháu còn là trụ của tập đoàn Tiêu thị,nên Tiêu thị không thể thiếu các người!


Tiêu Cảnh nhíu mày: “Nhưng là cháu cảm thấy bác gái nói rằng chúng cháu ăn cây táo rào cây sung thật đúng!” “Bác gái chỉ là nói đùa,cháu đừng để bụng.”Tô Hoằng Lịch cười nói Tiêu Cảnh thấy sắc mặt Lâm Như ngày càng tệ cũng biết ý gật đầu nói:”Lúc nãy cháu cũng là nói chơi, Tiêu gia chúng ta là người một nhà,làm sao lại để người khác chiếm tiện nghi được,phải không bác!” “Đúng vậy đúng vậy.” Tiêu Hoằng Nghị gật đầu liên tục, “Vẫn là Tiêu Cảnh cháu thật biết suy nghĩ.” Lúc này mới vừa kêu Tiêu Cảnh liền đi tới,Tiêu Hoằng Nghị mang theo Lâm Như cáo từ, “Các cháu cứ trò chuyện đi.” Lâm Như bị Tiêu Hoằng Nghị kéo đi liền hất tay Tiêu Hoằng Nghị ra, trầm giọng nói:”Các người của Tiêu gia thật là giỏi lắm a! Một cái hai cái đều ghét bỏ tôi phải không?tôi đây nhiều năm cái gì cũng cho Tiêu gia hết thảy không phải sao!” Tiêu Hoằng Nghị hướng bốn phía nhìn một cái, trầm giọng nói, “Nhiều người ở đây,chú ý hình tượng của mình!” “Ông còn để ý hình tượng?” Lâm Như tức giận ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoằng Nghị, “Tôi mới vừa bị cái kia dạng nói, ông cũng không có ra mặt nói gì a! Tiêu Hoằng Nghị ông chính là như vậy,dám nghĩ nhưng không dám nhận sao?” “Điều này có thể trách tôi sao?” Tiêu Hoằng Nghị cũng trầm mặt, đem Lâm Như kéo xuống một xó:”Nếu như cha mẹ của bà có chút năng lực, có chút hoàn cảnh địa vị thì chúng ta đã không cần ở trước mặt bọn hắn giả bộ cháu trai, nhưng là cha mẹ ngươi có không? Có không?” Lâm Như trong lòng như tro nguội,ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoằng Nghị,giễu cợt nói:”Cho nên ông bây giờ là đang trách tôi sao? Vậy ban đầu ông cưới tôi làm gì?Bây giờ là đang hối hận vì đã cưới tôi sao?” Tiêu Hoằng Nghị trầm giọng nói, “Tôi không có nói như vậy!” “Ông vừa nói chính là ý đó!” Lâm Như nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống:”Tiêu Hoằng Nghị,ông thử hỏi lương tâm của mình,nhiều năm như vậy tôi đã bỏ ra những gì cho Tiêu gia?Tôi vì Tiêu gia mà bận đến ngày đêm điên đảo, sinh con gái là bởi vì đi đi công tác trên đường bỗng nhiên nước ối phá, cho nên mới ở bệnh viện thành phố W đẻ,cuối cùng con gái….... Bây giờ nó đã giận tôi,đến ông cũng như vậy?” “Chúng tôi như thế nào thì tức bà?” Tiêu Hoằng Nghị trầm giọng nói:”Chính bà không nhận nó trở về,cũng không phải là do tôi không cho phép!” “Biết!?” Lâm Như khàn khàn nói, “Tôi như thế nào thì biết sẽ như vậy?Lâm Như tôi vốn là bị mọi người xem thường,thật vất vả mới leo lên được đến chỗ ngồi như là hôm nay,nếu biết con gái của tôi ở trong núi làm ăn mày suốt 20 năm qua,người khác sẽ còn xem thường tôi đến như thế nào? Hai người chúng ta,vì tập đoàn Tiêu thị đều cần một người giống Cấm Ninh làm con,chứ không phải cần một đứa con gái ăn mày.Nếu như đem nó trở về,nó phạm sai lầm, ông có phải hay không còn phải trách tôi không đem nó dạy tốt?” Tiêu Hoằng Nghị cau mày, “Vậy cũng không phải lỗi của tôi a.... ” “Vậy đó là lỗi của tôi sao?Con gái của tôi bị ôm sai là lỗi của tôi sao?” Lâm Như trầm giọng nói, “Cho nên bây giờ muốn tới trừng phạt tôi như vậy sao?Ông nghĩ rằng tôi không đau lòng là thật sao? Nhưng là nếu như tôi đem con nhận thức trở lại, sẽ bị bao nhiêu người đâm sau lưng?Sẽ có bao nhiêu người xem tôi như trò cười?Ông xem nó lúc trở về nhát gan,nhìn bộ dạng con gái như vậy,mang ra ngoài chỉ tổ làm trò cười,Lâm Như tôi lại không thể gánh nổi hậu quả mà nó gây ra!” “Cho nên không phải là không có nhận thức sao?” Tiêu Hoằng Nghị trầm giọng nói, “Cái đề tài này đừng thảo luận nữa!” “Ông cho rằng là không có nhận thức thì có sao à?” Lâm Như tức giận nói, “Từ khi nơ sau khi trở về, cái gì cũng đều thay đổi,ông biết sao?Thái độ với lão gia tử,với thái độ đối với gia đình em trai ông….Bây giờ tất cả mọi người đều chờ nhìn chúng ta làm trò cười đấy!”


Hơn nữa,bà vào ban đêm cũng nằm mơ thấy đứa bé kia khóc oán trách bà,làm cho bà hàng đêm đều ngủ không tốt! Cho nên bà mới chán ghét cái nha đầu kia như vậy,rõ ràng hiện tại đã có cuộc sống thiên kim tiểu thư,tại sao còn muốn tới phiền bà,lại không thể yên lặng sống cuộc sống của mình, bỏ qua cho bà?


Tiêu Hoằng Nghị trầm giọng nói, “Ai biết lão Nhị phát điên vì cái gì, ban đầu liền nói xin nuôi Tiêu Nhu nhà chúng ta là biện pháp tốt nhất.” “Ông suy nghĩ thật tốt!” Lâm Như nói xong xoay người hướng ra bên ngoài đi....






Truyện liên quan