Chương 148: Lên bờ



Edit: Hoàng Đan
—————–


Đường Tịch cảm giác những thứ kia như nước tiến vào khoang miệng của mình, ngay đến việc hít thở lúc này đây cũng thật khó khăn, cô muốn đưa tay nắm lấy thứ gì đó nhưng không được, cả người cô chìm vào sự sợ hãi vô tận, làm sao bây giờ, nên làm gì đây, cơ thể cứ cuộn rút lên, không nhìn tới thứ nước biển kia, thậm chí không dám mở mắt, cô sợ hãi nghĩ tới việc vừa mở mắt lại trở về bờ biển, lại bị chia năm xẻ bảy.


“Không muốn!!!” Đường Tịch hai tay tự ôm chặt lấy mình, không dừng được, cô hơi hơi mở mắt thấy mình đã bị một đoàn nước ánh vệt sáng bao vây, cô nhận thức được bản thân mình cái gì cũng làm không xong, nhưng ngay lúc này đây cô muốn sống sót và liều mạng sải tay bơi, nhưng mặc cho chính mình cố gắng thế nào cũng không có cách nào bơi lên bờ, Đường Tịch cười trong vô vọng “Vô dụng thật, mình đã ch.ết làm sao còn bơi trở về đây được nữa?”


Cô buông tay ra và nhắm hai mắt lại, mặc cho bản thân chìm xuống.
Nguyên lai hết thảy các thứ này đều là do nằm mơ mà thôi, cô đã ch.ết, giữa biển khơi, nên hãy xem như đây là sự giãy giụa yếu đuối mong muốn thoát khỏi sự thật.
“Tiêu Nhu! ” bỗng nhiên một tiếng kêu gào truyền tới bên trong giấc ngủ.


Đường Tịch giật mình mở mắt, cô nhìn thấy một cái bóng con trai đang đứng ở trước mặt, người đó từng bước từng bước hướng đến gần cô, cười giễu cợt “Người cô nhát gan như vậy, tôi phân phối nắm giữ hệ thống thế nào, ngay cả chuyện tử vong của mình cũng không có dám đối mặt, nhát gan, không xứng nắm giữ 008!”


Đường Tịch lắc đầu, mở to hai mắt muốn nhìn rõ diện mạo, không phải như kẻ đó nói, cô cũng đã sớm đối mặt với sự thật là mình đã ch.ết, nếu không cô sẽ chẳng thể ung dung làm Tiêu Nhu như bây giờ!


“Phải không?” người đàn ông trầm giọng hỏi “Cô đã đối mặt, tại sao còn không buông bỏ?”
Đường Tịch liều mạng lắc đầu, bản thân không phải là không bỏ được! Cô chỉ là muốn báo thù thôi!
“Cô bây giờ có đủ tư cách báo thù sao? ” Mức độ giễu cợt lại tăng lên.


Đường Tịch đột nhiên ngẩn ra, hôm nay cô mới được xác thực mình không thể báo thù, bây giờ coi như cô dù chạy mấy bước đường đều sẽ cảm giác rất mệt mỏi, làm sao có thể có năng lực báo thù đây!


“Tôi phải làm sao? ” Đường Tịch rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, trợn mắt thấy người đàn ông hỏi ngược lại “Tôi phải làm sao?”


Câu hỏi của hắn nghe vào rốt cuộc cũng chỉ thay đổi ngữ điệu vui thích “Cô biết là ai muốn hại cô sao? Tôi cảm thấy nên tr.a hỏi một chút, hôm nay cô vì sao lại ngã xuống nước?”


Đường Tịch đột nhiên cảm giác một luồng ánh sáng rơi xuống, rồi bị thứ gì đó lôi kéo đứng lên, cô nhìn thấy ở suối nước nóng một con bướm đột nhiên tan biến thành từng mảnh, như một đóa hoa thủy tinh bị đập bể – một dạng xinh đẹp không tưởng tượng nổi.


Cô đưa tay ra hứng lấy những mảnh vỡ của con bướm.
Nhưng bây giờ Đường Tịch căn bản không có bất kỳ tâm trạng nào đi tán thưởng cái đẹp, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Không phải là cô không cẩn thận bị trợt té, mà là có người cố ý hại.


Kiều Lương ngẩn ra đứng nhìn Đường Tịch, chân đi về phía trước một bước, Ninh Diễm lập tức gọi hắn lại “Đi phía khác, để tôi chụp cho xong”,tất cả mọi người cũng không thể đi lên trước mà phải đi sát về một bên để đến suối nước nóng mà không chắn ống kính. Ninh Diễm chụp từ cảnh Đường Tịch ngã xuống, chụp lấy khoảnh khắc con bướm vây lại rồi con bướm tản ra, chụp tới Đường Tịch ngưỡng tay cùng con bướm chơi đùa vẻ mặt cao quý, đẹp lạnh lùng.


Đây chính là loại cảm giác đó, cảm giác mà hắn tìm kiếm – tìm về nguyên bản trí nhớ.
Thần bí, ảo mộng, cao quý đều hoà lẫn ở bên trong.
Người trợ lý vội vàng tìm nước hoa rồi đặt vào trong tay của Đường Tịch, Ninh Diễm rốt cuộc cũng chụp xong.
Ninh Diễm vô cùng hài lòng.


Đường Tịch mặc cho Kiều Lương kéo mình rời đi, quay đầu nhìn Tiêu Cảnh môi mấp máy nói gì đó, Tiêu Cảnh vẫn nhìn hai người, thấy Đường Tịch nói chuyện với mình, nhướng mày một cái, xoay người nhìn Tiêu Sái ra hiệu Kiều Lương có phải hay không đeo đuổi được Tiêu Nhu rồi.


Tiêu Cảnh lại nhìn Ninh Diễm trầm giọng nói, “Em gái ta nhắc tới có thủy tinh trong nước, cái ngã lại không phải là tình cờ, hãy tập trung tất cả nhân viên làm việc lại!”


Ninh Diễm ngẩn người, để cho người đi thu công cụ, rồi đi tới suối nước nóng, thấy trong ao có vết máu, mặc dù đang nhạt dần, nhưng vẫn có thể nhận thấy vết máu, Ninh Diễm tự mình bước vào ao nước nhặt mảnh thủy tinh lên, chau mày hô “Đem người phụ trách suối nước nóng hôm nay và tất cả nhân viên làm việc đến cho ta!”


Hạ Hoàn Ninh sắc mặt trầm thấp, tiến lên, nhìn Ninh Diễm nói, “Ninh Diễm, hôm nay nơi này tất cả người phụ trách đều do công ty ngươi mang tới, ngươi phải cho ta một câu trả lời hợp lý.”


Ninh Diễm cau mày, ngước mắt nhìn Hạ Hoàn Ninh một cái, ừ một tiếng, “Anh yên tâm, cho đến bây giờ, không có ai dám trắng trợn đóng kịch thêu dệt chuyện trước mặt tôi, nhưng hôm nay Tiêu Nhu lại bị thương ngay dưới mí mắt tôi, chuyện này tôi sẽ truy cứu, cho các anh một câu trả lời xứng đáng!”


Huống chi Tiêu Nhu lại rất có tiềm lực làm diễn viên, nếu như có thể tận dụng kỹ năng diễn xuất của cô, hắn có thể khẳng định các giải thưởng trong tương lai cô có thể ôm trọn!


Năm phút sau, tất cả nhân viên làm việc tập hợp đầy đủ, Ninh Diễm nhìn một lượt, trên khuôn mặt anh tuấn thoáng qua tia nhìn hung ác, một tay anh cầm mảnh thủy tinh, ánh mắt sắc lạnh quét qua tất cả nhân viên làm việc, lạnh lùng nói “Thứ này là ai đã bỏ vào? Thành thật khai báo!”


Mọi người trố mắt nhìn nhau, cũng không có người đứng ra thừa nhận mình thả thủy tinh vào trong suối nước nóng.


Ninh Diễm thấy vẻ mặt của mọi người, nhướn mày nhắc nhở, ” Mọi người cho rằng mình không thừa nhận thì tôi sẽ không tr.a ra được sao?” sắc mặt trở nên lạnh giá “Hôm nay người nào chịu trách nhiệm kiểm tr.a suối nước nóng, đứng ra cho ta!”


Có hai người phụ nữ cùng một người đàn ông đứng dậy, Ninh Diễm đưa ánh mắt lạnh quét qua bọn họ, “Ba người các ngươi đã kiểm tr.a ao nước kiểu gì vậy?”






Truyện liên quan