Chương 23

Nguyễn Tương Nam muốn mời anh ăn cơm.
Trác Diễm quả thật có chút thụ sủng nhược kinh (*), trong ấn tượng của anh, bất cứ chuyện gì cô cũng để trong lòng, không cho người khác có cơ hội giải thích, bọn họ biết nhau nhiều năm như vậy, trừ bỏ biết cô coi trọng tiền, anh cũng không thấy cô yêu thích cái gì khác.


Nguyễn Tương Nam liền biết được suy nghĩ của anh rất nhanh, cười nói: “Thì ra tôi mời anh ăn cơm, sẽ làm anh khiếp sợ đến như vậy?”
Trác Diễm nói: “Bởi vì tiền thưởng, mới muốn mời tôi ăn cơm?”
“Đúng vậy, nếu là mời ăn cơm, cũng không thể mời đến chỗ quá kém.”


Cho nên chuẩn bị lấy tiền thưởng quý ra mời anh ăn cơm? Trắc Diễm cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, nhìn đôi tay cô đoan chính đặt trên đầu gối, thân thể nghiêng người về phía trước, lấy tay cô đặt trong tay mình. Chẳng những Nguyễn Tương Nam không giãy giụa, còn khẽ cúi đầu, bày ra đường cong xinh đẹp.


Trác Diễm chỉ có cảm giác mình quá kém cỏi, anh cũng không phải chỉ hai mươi tuổi đầu, chỉ là nắm tay, đâu có đến nỗi khẩn trương như vậy. Nhìn tay cô bị anh nắm, màu da bọn họ chênh lệch rất lớn, quấn lấy như vậy, tay cô càng trắng nõn thêm: “Mặc dù trước kia cô nói không cần tìm hiểu cá nhân, nhưng mà tôi nghĩ muốn biết nhiều hơn một chút.”


Nguyễn Tương Nam giương mắt lên nhìn anh: “Anh nghĩ muốn biết cái gì? Màu sắc, thức ăn thích nhất và cân nặng, giải trí lúc thường, còn là chiều cao, cân nặng ba vòng?”
Trác Diễm nói: “Nếu như em không để ý những đều này mà nói cho tôi..., tôi đều muốn biết.”


•Tranh nghĩ anh này đã biết tình cảm của mình nên Tr sẽ đổi xưng hô cho nó thân mật nha.
“Tôi đoán anh muốn biết nhất chính là ba cái cuối cùng kia.”
Anh không nhịn được nở nụ cười
Lúc Nguyễn Tương Nam không cố ý chọc giận anh, loại chung đụng này xác thực tựa như gió xuân.


available on google playdownload on app store


Cô rút tay về, nhìn đồng hồ, bỗng nhien nói: “Đến giờ hẹn của anh rồi, tôi đi trước.”
Trác Diễm cảm thấy nuối tiếc, khó có được không khí tốt như vậy, nhưng lại không thể lỡ hẹn với Tạ Diệu Thuẫn: “Tôi tiễn em.”


Anh đi tới cửa, nắm cái vặn cửa nhưng không động: “Thật ra thì, còn tới 30 phút.”
Nguyễn Tương Nam nhìn anh: “Cho nên?”


“. . . . .Em không muốn nói với tôi cái gì?” Coi như thái độ của cô lúc lạnh lúc nóng, anh cũng có thể đoán được anh rất đặc biệt đối với cô, nếu như bây giờ cô thổ lộ, anh nhất định sẽ đồng ý.


“Còn phải nói . . . . .cái gì với anh?” Trên mặt Nguyễn Tương Nam nghi ngờ, cách chốc lát mới hiểu ra, “À, tôi biết rồi ——”
Cuối cùng cũng biết.


Trác Diễm duy trì tính nhẫn nại tốt nhất: “Có gì cứ nói, không cần khách khí như vậy. Hôm nay tâm trạng tôi tốt, yêu cầu của em tôi sẽ không cự tuyệt.”
Loại ám hiệu này rất rõ ràng đi, anh cũng không tin cô còn có thể giả bộ không biết.


“Mặc dù phong độ mỗi người khác nhau, nhưng bữa cơm buổi tối, anh vạn lần không được tới trễ.”
“. . . . . .” Đột nhiên anh rất muốn hỏi pháp luật, bẻ gãy cổ cô như thế nào mới không phạm pháp.


Sau khi Nguyễn Tương Nam đi không lâu, Tạ Duẫn Thiệu cũng đến, đi với anh ta còn có giám đốc Hàn Vân tới tìm anh hôm trước. Phương Hàn Vân thoạt nhìn cũng bằng tuổi anh, cũng đã giữ chức vụ giám đốc, nhất định cô có chỗ hơn người. Mà Tạ Duẫn Thiệu cũng không phải loại người sinh hoạt cá nhân lung tung, mặc dù ở địa vị cao, qua nhiều năm như vậy đều là xì căng đan vụn vặt.


Trác Diễm và Tạ Duẫn Thiệu sóng vai, một nhóm bốn người đã dự định sẽ đến khách sạn Vạn Hào.
Tạ Duẫn Thiệu nhàn nhạt nói với anh: “Nghe nói mấy ngày nay cậu em vợ tôi ở nhờ nhà anh không về nhà, làm phiền anh giúp đỡ nhiều.”


Trác Diễm khẽ mỉm cười: “Tôi và Diệp Tỷ vốn là bạn bè, cho cậu ấy mượn phòng ở vài ngày cũng không có vấn đề gì.” Từ trước đến giờ anh không phải là người nhiều chuyện, mặc dù nghe Diệp Tỷ nói qua hôn nhân của chị cậu ta và Tạ Duẫn Thiệu chỉ tồn tại trên danh nghĩa, nhưng cũng làm như không biết. Căn bản nhìn ra, có thể cùng Tạ Duẫn Thiệu chống lại con em thế gia cũng chính là anh, ở trên thương trường đường đường chính chính thắng anh. Luôn tốt hơn vạch trần chuyện riêng tư của người ta.


An Nhã đi phía sau hai người, song song với Phương Hàn Vân, chợt nghe đối phương nói: “Cô đã làm kế hoạch đưa ra thị trường sao?”
An Nhã theo lý thường trả lời: “Không có.” Lúc tập đoàn Tinh Triển đưa ra thị trường là lúc cô đang học trung học, sao đến phiên cô đưa ra phương án.


Phương Hàn Vân đẩy mắt kính một cái: “Tôi đã làm. Toàn bộ chi nhánh của Tạ thị là tôi toàn quyền phụ trách và khai thông.


An Nhã nghi ngờ nhìn cô, cô ta nói như vậy là có ý gì, nhất thời cô nghĩ không ra. Chỉ nghe cô ta nói tiếp: “Cô không có năng lực tự làm một hạng mục, lại có thể lên làm thư ký tổng giám đốc, tôi thật hoài nghi tiêu chuẩn chọn người của Trác tổng?”


An Nhã mỉm cười nói: “Ý của cô là Trác tổng thiên vị? Ánh mắt nhìn người không bằng Tạ tổng?”
Phương Hàn Vân không trả lời.
An Nhã nói: “Tôi có thể đếm ra rất nhiều ưu điểm của Trác tổng, nhất là so sánh với Tạ tổng mà nói.”
“Thật sao?”


“Dù sao Trác tổng cũng trẻ tuổi hơn Tạ tổng rất nhiều, nhiệt tình vận động, lớn lên lại đẹp trai.”
“. . . . . . .”
“Dáng người cũng tốt.”
". . . . . ."
“Thể lực tốt, những thứ này mỗi người ở phòng thư ký chúng tôi đều biết.”


Phương Hàn Vân nhìn Trác Diễm sóng vai với Tạ Duẫn Thiệu ở phía trước, chỉ cảm thấy buồn nôn, mỗi người trong phòng thư ký đều biết dáng người và thể lực anh ta tốt —— chỉ mong không phải nguyên nhân giống cô nghĩ.


An Nhã lải nhải ở sau lưng, Trác Diễm cũng mơ hồ nghe được, đột nhiên quay đầu lại nói: “Cô đang nói linh tinh cái gì đó?”


Lúc đợi thức ăn được mang lên, Phương Hàn Vân lấy ra kế hoạch hợp tác giữa hai nhà từ cặp, ý nghĩ rõ ràng muốn trình bày từng điểm mấu chốt với anh. Trác Diễm cũng theo ý cô nói lên từng ý kiến riêng, đề nghị kế hoạch bố trí cạm bẫy và chưa rõ ràng một lần.


Cứ như vậy một hồi, đại khái cũng hiểu rõ ranh giới cuối cùng của đối phương.
Tạ Duẫn Thiệu nói: “Trở về tôi làm văn bản chi tiết một lần nữa, nhất định đưa cho anh một phần.”


Lúc này, món ăn cũng được mang lên, Phương Hàn Vân dùng bút ghi kẹp vào bản đề án bỏ vào trong túi xách, đứng lên rót trà cho bọn anh. Trác Diễm lấy tay cản li trà, cười nói: “Tổng giám Phương tự mình rót trà, tôi thật sự không dám nhận.”


Phương Hàn Vân khẽ mỉm cười: “Trác tổng khách khí quá, thật ra thì tôi cũng thường pha trà cho Tạ tổng.”
Những lời này hình như có ý khác.
Trác Diễm cười giỡn nói: “Tạ tổng, quả nhiên thoải mái hơn tôi, thư ký bên tôi phần lớn làm việc không đàng hoàng.”


Gián tiếp bị nêu tên, An Nhã giận cũng không dám nói gì.


Tạ Duẫn Thiệu cười nhẹ một tiếng, trả lời: “Tạ thị chưa bao giờ nuôi người rãnh rỗi, làm không tốt, tôi lập tức xoá bỏ đi. Từ lúc tôi tiếp nhận công ty đến nay, xoá bỏ cũng không biết bao nhiêu người.” Một câu nói của anh, có ý sát phạt.


Trác Diễm cũng biết anh tiếp nhận Tinh Triển đến bây giờ, đây là phương diện anh thua kém Tạ Duẫn Thiệu nhất. Nội bộ Tinh Triển lần lượt thay đổi, trong khoảng thời gian ngắn căn bản là không thể dọn dẹp sạch sẽ được, làm cho anh một chút ý tưởng tốt cũng khó bước, tiếp tục như vậy, sẽ chỉ làm hoạt động của công ty khác thường. Tình huống của anh và Tạ Duẫn Thiệu hoàn toàn khác nhau, lúc Tạ Duẫn Thiệu tiếp nhận, trên tay có ưu thế là cổ phần, muốn nghị quyết chỉ cần một câu nói của anh. Nhưng tình huống anh gặp phải không có như vậy.


Tạ Duẫn Thiệu thấy chuyện quan trọng nhất đã bàn xong, liền trở lại với trạng thái tán gẫu: “Nghe nói mấy ngày nay Trác tổng đi xem mắt.”
Trác Diễm sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói: “Đúng vậy a.”
“Muốn tôi giới thiệu cho anh không?”


An Nhã che miệng cười trộm, gương mặt lạnh lùng của Tạ Duẫn Thiệu nhiều chuyện về chuyện riêng tư của người khác, thật là khó gặp.
“Phàm là bị Tạ tổng giới thiệu đều là nữ sĩ, đoán chừng tôi cũng không có hứng thú rồi.”


Tạ Duẫn Thiệu bưng ly lên cụng với anh một cái: “Sau này anh sẽ giống như tôi, nằm vào phần mộ hôn nhân không thấy mặt trời. Giờ chút mừng anh.”
Tan việc, Trác Diễm cho tài xế nghỉ, tự mình lái xe ra ngoài.


Anh dừng xe không bao lâu, chỉ thấy Nguyễn Tương Nam đi ra từ chung cư, nhìn xe anh đến, liền đi tới bên này. Trác Diễm mở cửa xuống xe, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc: “Em tới sớm.” Anh chính là muốn như thân sĩ, tới trước giờ để đợi phụ nữ là chuyện tự nhiên, nhưng Nguyễn Tương Nam cũng không để cho anh chờ.


Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười: “Tôi đoán được anh sẽ đến trước, cho nên tôi cũng ra cửa sớm như vậy.”
“Tôi còn tưởng rằng em sẽ cho tôi đợi hơn một tiếng, nhằm báo thù lần trước tôi để em chờ đợi dưới lầu của công ty.”


Nguyễn Tương Nam nói: “Trác Diễm đáng thương, trước kia rốt cuộc anh bị buộc phải chờ bao nhiêu danh môn thục nữ, xem anh cũng có bóng ma trong lòng rồi.”
Trác Diễm nghiêm túc giải thích: “Nếu như tôi với đối phương không có gì, tôi sẽ không hẹn với họ, hai lần thân thiết kia là bất đắc dĩ.”


Bọn họ sóng vai đi một đoạn đường.


Đột nhiên Trác Diễm phát giác vừa rồi mình giải thích thái quá, anh chỉ cố ý hẹn với họ, chẳng phải chính là nói cho cô biết, anh chỉ có ý với cô? Anh nhìn cô một cái, cô giống như không nghe thấy câu nói không bình thường đó, ngay cả một chút ý truy vấn cũng không có.


Nguyễn Tương Nam đi qua phố thức ăn cận bệnh viện, liền thuận miệng giới thiệu: “Nơi này vừa mới có một tiệm thức ăn rất ngon, buôn bán rất hot, đừng vội không phải lúc mọi người đến ăn liên hoan.”
“Em định mời tôi ăn cơm ở nơi này?”


“Làm sao vậy?” Nguyễn Tương Nam kinh ngạc nhìn anh, “Tôi định thuê phòng Khải Duyệt ở đằng trước. Không phải anh nói muốn biết thú vui bình thường của anh sao? Tôi thuận tiện nói cho anh biết.”
Trác Diễm dừng bước: “Nơi này chỗ nào em ăn nhiều nhất?”
“. . . . . . Cái gì?”


Trác Diễm nhìn một quán cơm đang buôn bán kia, chỗ dên bò cạp đối diện không thể nghi ngờ là nhiều khách nhất, có người xếp hàng thật sớm: “Đến chỗ kia thôi.”


Nguyễn Tương Nam quả thật kiếp sợ, kịp thời ngăn cản anh muốn đi tới cửa tiệm kia: “Anh ăn không quen, hơn nữa mùi vị vừa nặng, hoàn cảnh lại kém, vẫn là không nên đến chỗ này.”
Nhân viên phục vụ phát số ở cổng không nhịn được lườm cô một cái.


“Sao em biết tôi ăn không quen?” Trác Diễm đưa tay lấy số. Diệp Trưng cũng ăn cơm ở chỗ này, sao anh lại không thể?
Nguyễn Tương Nam lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ: “Tuỳ anh vậy.”


Một lát sau, có khách rời đi, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ ra bàn trống rất nhanh, trước mắt còn một bàn hài cốt còn chưa dọn dẹp. Nguyễn Tương Nam nhìn nhân viên phục vụ nhanh tay nhanh chân đem nồi nước đun sôi và xương lên, lại dùng khăn lau bàn hai lần, vẫn có chút mỡ đông, lau lại cũng không thể hoàn toàn lau sạch.


Cô cầm khăn giấy lên lau lại một lần, một ít khăn giấy lau hoàn toàn trong suốt.
Nguyễn Tương Nam nói: “Tôi nhất định phòng thắng, anh xem ——”
Nhân viên phục vụ kịp thời đưa lên hai bộ đồ ăn, lại đưa cho bọn anh hai ly trà nóng, thực đơn và bảng giá để giữa bàn.


Trác Diễm nhìn thực đơn: “Lẩu Uyên ương, hai cân dên bò cạp, thịt dê hầm hành.”
Nhân viên phục vụ lập tức ghi trên tờ đơn. Anh xem lại ba loại thức ăn: “Tạm thời cứ như vậy. Em uống gì?”
“. . . . . .Coca.”
"Vậy thì hai lon coca."


Nguyễn Tương Nam cảm thấy anh giống như một quý tộc Savile Row ngồi ở trong quán ăn ổn định giá, không nói được không khoẻ. Cô cầm bình trà lên, dùng nước nóng rửa lại li một cái, rót trà đẩy qua cho anh.


Nhân viên phục vụ bưng lên nồi nước đun sôi rất nhanh, dê bò cạp ở bên trong, trong nồi bọt đang nổi lên ùng ục.
Nguyễn Tương Nam lại không nhịn được phát bệnh nghề nghiệp, dùng chiếc đũa chọc chọc vào trong: “Nhìn qua. . . . . .Đây là thắt lưng?”


Trác Diễm nhìn cô một cái, không nhịn được tranh cãi: “Em có phải còn thuận tìm sụn đệm cột sống không?”






Truyện liên quan