Chương 26

Nguyễn Tương Nam để cho anh uống thuốc, rồi uống một chút canh gừng. Anh nhanh chóng mơ màng nằm nhắm mắt trên ghế sofa.


Diện tích căn phòng của cô tương đối nhỏ, vậy nên ghế sa lông cũng không thể rộng rãi, nhưng mà cũng không sao cả, dù sao ngủ trên ghế sa lông ở công ty cũng là ngủ, ngủ trên ghế sa lông ở nhà cô cũng là ngủ, tóm lại là anh lười di chuyển địa điểm.


Nguyễn Tương Nam xoay người lại, thấy anh từ từ nhắm hai mắt hô hấp nóng hầm hập, trên mặt cũng bắt đầu ửng hồng không bình thường, cô càng thêm lo lắng: "Trác Diễm, bây giờ anh cảm thấy thế nào?"
Anh không trả lời.


Nguyễn Tương Nam lại sờ sờ trán của anh, nắm cánh tay của anh: "Dậy đi, đừng ngủ trên ghế sa lông nữa ——"
Nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.


"Ngủ thì cũng phải ngủ ở giường." Nguyễn Tương Nam cuối cùng kéo người anh dậy, lại giúp anh cởi áo khoác ngoài, sau đó định cởi chiếc áo sơ mi thì hơi do dự, nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, quyết định trực tiếp lờ đi. Anh không mang áo ngủ, hiện tại cô đi ra ngoài mua rồi trở về tắm rửa sạch sẽ cũng không kịp, không thể làm gì khác hơn là cứ để cho anh ngủ như vậy.


Trác Diễm cảm thấy cô đắp chăn lên cho mình, đột nhiên cảm nhận được chút cảm giác, mặc dù cái giường nệm của cô ấy thật sự không bằng khách sạn —— chẹp, có lúc cũng không thể so đo nhiều như vậy. Nguyễn Tương Nam giúp anh đắp kín chăn, rồi ôm một cái đệm tới, lại úp xuống. : Die nd da nl e Trác Diễm không chịu nổi định hất ra, liền nghe cô ở bên tai dịu dàng nói: "Chỉ là muốn che thôi, anh đừng có đẩy ra."


available on google playdownload on app store


Trác Diễm mơ mơ màng màng ngủ tới rạng sáng, toàn thân đau nhức. Chỉ nghe đồng hồ báo thức vang lên một tiếng, liền lập tức bị tắt đi. Nguyễn Tương Nam trải chăn đệm nằm dưới đất, nhanh chóng đứng lên đánh răng rửa mặt.
Không bao lâu sau, nghe thấy âm thanh cửa chính được đóng lại.


Trác Diễm trong nháy mắt bỗng tỉnh táo, hận đến cắn răng nghiến lợi, anh bây giờ bệnh thành như này, cô vẫn có thể nhàn hạ thoải mái đi bệnh viện làm việc.


Nhưng hết cách rồi, Nguyễn Tương Nam chịu chứa chấp anh một đêm, cũng coi như là nhân từ lắm rồi. Anh lại không có tư cách gì để yêu cầu cô xin nghỉ ở nhà chăm sóc mình. Nếu như lên tiếng thỉnh cầu lại bị cự tuyệt, đó mới là không thể nén giận được. Miễn là anh đầu óc còn bình thường, tuyệt đối không thể vì cái này mà cúi đầu.


Trác Diễm đi xuống giường, lấy điện thoại di động từ trong áo vest đang treo trên giá ra, gọi điện cho An Nhã.
Điện thoại vang lên rất nhiều tiếng tút, An Nhã mới mơ mơ màng màng nhận điện thoại: "A lô?"


Trác Diễm lúc này giọng nói lạnh buốt như tảng băng ngàn năm trực tiếp khiến đối phương tỉnh ngủ: "An thư ký, bây giờ này cô còn chưa ra khỏi giường, cô rất có thể đã trễ."
An Nhã lập tức nói: "Tôi đã dậy rồi, Trác tổng anh có gì muốn căn dặn ạ."


"Bảo tài xế tới đây một chuyến, mang quần áo đã được giặt sạch sẽ trong phòng làm việc của tôi tới, tôi đang ở trong nhà Nguyễn tiểu thư, tài xế biết địa chỉ."
An Nhã nấc một tiếng, âm thanh đã hoàn toàn tỉnh táo: "Nguyễn tiểu thư. . . . . . Trong nhà?"


Trời ạ, ông chủ nhỏ tự nhiên qua đêm ở nhà Nguyễn tiểu thư, thế này là thế nào!
"Đúng, cô không có nghe lầm." Trác Diễm ngắn gọn trả lời, "Sau đó nếu như mà cha tôi có hỏi, thì nói với ông ấy rằng tôi thấy trong người không khỏe xin nghỉ hai ngày."


"Trong người không khỏe. . . . . ." Trong đầu An Nhã nhất thời bắt đầu hoạt động nghỉ đêm ở nhà Nguyễn Tương Nam lại thêm mấy từ thân thể không khỏe kia, cô liên tưởng đến một loại khả năng không tốt lắm.
Anh nói chuyện điện thoại xong, vừa nằm xuống nghỉ ngơi.


Một lát sau, bên ngoài vang âm thanh của tiếng mở khóa. Nguyễn Tương Nam đi vào, ngồi ở bên giường sờ trán anh: "Vẫn còn hơi nóng, nhưng so với tối hôm qua đã tốt hơn nhiều. Bây giờ anh cảm thấy thế nào?"
Trác Diễm hừ lạnh: "Em không phải là đã đi làm sao? Trở về làm gì?"


"Ta đi xin phép, nhưng vẫn không được, cuối cùng tôi phải xin đổi ca." Cô dịch góc chăn, lại nói: "Anh bây giờ cảm thấy như thế nào rồi hả?"
Trác Diễm nhìn cô một chút, nhắm mắt lại có chút không kiên nhẫn nói: "Nhức đầu."


Nguyễn Tương Nam làm nóng tay, đặt lên huyệt Thái Dương của anh, nhẹ nhàng xoa: "Hiện tại thế nào?"
"Toàn thân đều đau nhức."
Nguyễn Tương Nam thu tay lại, đẩy anh một cái: "Anh không đói à? Mau dậy ăn sáng."


Trác Diễm đi vào toilet, chỉ thấy trên bồn rửa tay đã để sẵn cốc nước cùng bàn chải đánh răng mới, ngay cả khăn mặt cũng đã chuẩn bị xong. nl e q uu ydo n,Anh mở vòi nước, bước đầu tiên là ban đêm tá túc ở nhà của cô, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, có thể dẫn cô trở về chỗ ở của mình, phòng khách sạn đó có thể rút lui khỏi cuộc sống của anh.


Anh rửa mặt xong, chỉ thấy Nguyễn Tương Nam đã cởi áo khoác ngoài mặc trước lúc ra cửa, ở trên bàn đã bày đồ ăn sáng. Thì ra là cô đi đến bệnh viện xin nghỉ sau đó thuận tiện đi qua quán ăn mua về, bánh bột mì cháo trắng hoành thánh, một bữa sáng kiểu Trung Hoa đơn giản.


Nguyễn Tương Nam đưa thìa với đũa cho anh: "Hoành thánh cũng không tệ lắm, tôi cố ý bảo nhà bếp không cho bột ngọt rồi."
Trác Diễm hiếm khi không bắt bẻ, có cái gì ăn cái nấy.


Nguyễn Tương Nam đứng dậy dọn dẹp, vừa đem bát đũa bỏ vào trong bồn rửa, quay người lại, liền đụng vào người Trác Diễm, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nói: "Anh làm gì đấy ——" toàn bộ câu nói phía sau đều bị nuốt hết vào trong đôi môi của anh. Ngày đông nắng ấm xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhẹ nhàng trút xuống, cả căn phòng đều sáng ngời, lần này hôn không phải ở trong màn đêm, cũng không phải ở nơi không gian bị đóng kín, mà là đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp.


Nguyễn Tương Nam cắn môi: "Anh. . . . . ."
Trác Diễm nhìn vào mắt cô: "Em đã chủ động tới hôn anh như vậy, anh miễn cưỡng đáp lại một lần thôi."
Nguyễn Tương Nam đẩy anh một cái: "Đừng loạn."


Hai chữ này nói ra vừa có chút khát khao vừa có chút tựanhư giận dữ. Trác Diễm ôm lấy cô vào trong hai cánh tay, cúi đầu đặt một nụ hôn lên cổ cô, Nguyễn Tương Nam không nhịn được rụt một cổ một cái, chỗ nhạy cảm trên người cô quả nhiên là nơi này. Trác Diễm nhỏ giọng nói: "Anh biết rõ là em cũng thích anh."


Nguyễn Tương Nam há miệng, muốn nói, lại bị anh chặn đôi môi lại.
Cô tức giận đập vào lưng của anh.


Trác Diễm lại nói: "Em nhìn vào mắt anh, em có dám nói không có một chút cảm giác nào với anh hay không? Anh không tin, mọi việc không có trùng hợp như vậy." Là anh quyết định ngả bài, trò chơi này nếu còn muốn chơi tiếp, rốt cuộc lúc nào thì mới đến điểm cuối?


Nguyễn Tương Nam cuối cùng nhìn thẳng vào anh, bình tình nói: "Anh muốn em nói thật?"
Anh thật sự đang cầm trên tay một lá bài tốt chiếm phần thắng, chỉ bằng mấy chiêu vụn vặt của cô, dọa người đánh vu hồi còn tạm được, khi phải mặt đối mặt, cô thật sự một chút cơ hội để thắng cũng không có.


"Em thật sự sẽ nói thật sao?"


"Thật lòng chính là em thích anh. Nhưng là vậy thì thế nào? Thích cũng không nhất định là có được." Dieenndkdan/ Nguyễn Tương Nam cực kỳ bình tĩnh mở miệng, "Trác Diễm, anh hãy nhìn bố mẹ ruột của em, họ chính là ví dụ tốt nhất. Chúng ta có thể đi tới ngày hôm nay, thật sự là kết quả tốt nhất rồi."


"Em thật sự cho rằng ai cũng giống ai?" Trác Diễm cau mày, "Thật ra thì dựa trên một loại ý nghĩa nào đấy mà nói chúng ta vẫn luôn ở chung một chỗ, nhiều năm như vậy."
Nguyễn Tương Nam đẩy anh ra, lạnh lùng trả lời: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn."


Trác Diễm giơ tay lên đè lên mép bồn rửa, trong lúc này, anh chỉ cảm thấy ngột ngạt khó thở, giọng nói của anh cũng không còn bình tĩnh được nữa: "Em cần anh chứng minh cho em xem sao?"
"Đừng lãng phí sức lực."


"Em còn nhớ nghỉ hè lên cao tam năm ấy hay không, em nói với anh rằng, về sau không cần anh đưa bài thi nữa, sau đó em liên tục đứng nhất trong các bài thi khảo sát; trước khi chụp hình cho kỳ thi tốt nghiệp trung học, em nói với anh rằng, phải cẩn thận không khó giữ được vị trí thứ nhất, sau đó em liền thay thế được vị trí thứ nhất của anh; đến đại học có một lần em nói học kỳ này thành tích chỉ có thể có được giải nhì học bổng, sau đó cũng được thật. Mỗi một việc em làm đều có mục đích, ngươi hiện tại nói với ta đừng lãng phí sức lực, vậy em đối với anh làm những thứ kia tính là gì?"


Nguyễn Tương Nam nhếch miệng lên một nụ cười: "Phàm là những thứ không có được, chính là thứ tốt nhất."


Trác Diễm chống tay lên bồn rửa, vừa hít sâu bình phục tâm trạng, vừa không ngừng cảnh cáo mình, cô là phụ nữ, tuyệt đối không thể sử dụng bạo lực với phụ nữ. Cũng may điện thoại di động của anh rất nhanh vang lên, là tài xế gọi tới. Trác Diễm nhận, đi ra phòng bếp: ". . . . . . A lô, ở dưới lầu chờ tôi...ta dưới mình ."


Anh cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn cô một cái, cô đứng bên cửa sổ, dáng vẻ có chút cô đơn.


Trong đầu Trác Diễm xuất hiện một ý niệm, muốn đi tới ôm lấy cô, cứ như vậy đến thiên trường địa cửu, nhưng rất nhanh lại dùng lý trí khắc chế. Anh mở cửa, không nói lời nào, đi thẳng ra ngoài, sau đó tiếng đóng cửa vang lên.


Nguyễn Tương Nam bị động tĩnh này làm cho thức tỉnh, cuối cùng phục hồi tinh thần, lại cảm thấy mình rất buồn cười.


Người bình thường gặp phải tình huống như vậy, chắc cũng không cách nào lại đi tới kết quả này như cô? Cô đến cuối cùng miễn cưỡng có thể trù tính vào khuôn mẫu của người bình thường đi chăng nữa, nhưng căn bản không thể xem là người bình thường thì phải?


Nhưng là có thể khẳng định một điều là, Trác Diễm cả đời cũng sẽ không quên cô. Mặc kệ "Không thể quên được" mặt tích cực, hay là mặt tiêu cực.


Cô nhớ tới cô đã từng cùng Diệp Trưng thảo luận qua vấn đè này: Trác Diễm coi như thích cô, bọn họ có thể tiến tới với nhau, cũng không nhất định đi đến cuối cùng. (lee^qu.donnn), Anh luôn biết mình đang làm cái gì, đang muốn cái gì, cho dù có xuất hiện sai lầm, anh đều sẽ nghĩ biện pháp sửa chữa chúng.


Chúng tôi cũng có thể, chỉ là không cần bắt đầu.
Đặt chính mình trong tình huống lựa chọn này, quả thật là tình huống tàn khốc, vẫn là khiến nó không có cơ hội xuất hiện thì tốt hơn.


Nguyễn Tương Nam nhớ tới mẹ của mình và cha dượng Nghiêm Mân Chi, quan hệ của bọn họ lạ lùng như vậy, Nghiêm Mân Chi là một người đàn ông ưu tú như vậy, ở trên thương trường lăn lộn luôn thuận buồm xuôi gió, lại lựa chọn mẹ của cô, hơn nữa bà cùng cha cô bỏ trốn năm đó bao lời gièm pha phía sau. Có chút chuyện bí ẩn, người trong cuộc cảm giác che giấu rất thành công, tất cả mọi người không biết, thật ra thì muốn biết, cũng không phải là nhiều khó khăn.


Cha dượng cô, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có.
Ông đã sớm biết.
Thật may là mẹ của cô chưa từng có cẩn thận nghĩ tới, như vậy mơ mơ hồ hồ cả đời, cũng coi như hạnh phúc.


Nếu bà nhìn rõ mọi chuyện, vậy thì không thể làm bộ như không biết, không lừa được người khác cuối cùng chỉ có thể lừa gạt mình, vậy thì có ý gì?
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.


Nguyễn Tương Nam đi tới mở cửa, chỉ thấy Trác Diễm đứng ở trước cửa, trên tay còn cầm một túi hành lý nhỏ.
Sắc mặt anh âm u, cứ như mắc bệnh hiểm nghèo vậy, nghiêm mặt nói: "Em bày yến tiệc còn không giải tán đi?"


—— thật ra thì tại một ý nghĩa nào đấy mà nói chúng tôi vẫn luôn ở chung một chỗ, nhiều năm như vậy.
—— thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười: "Tạm thời thì không."






Truyện liên quan