Chương 142: Trốn
"Hơn nữa, gương mặt Sở Ngự Tọa quanh năm lạnh như băng, giống như cả thế gian đều thiếu nợ hắn vậy!"
Sở Dương vừa nói, Âm Vô Pháp ở bên cạnh gật đầu.
"Hình như hắn thường xuyên cau mày. Cho nên, ở mi tâm có ba nếp nhăn thẳng đứng."
Sở Dương đem diện mạo Hắc Ma Vương Tọa miêu tả cực kì kỹ càng.
Âm Vô Pháp tràn ngập sự đồng cảm. Chấp chưởng Bổ Thiên Các đối kháng lại Kim Mã Kỵ Sĩ Đường, hai thế lực vốn là đối thủ không cùng một cấp bậc, chả cau mày mới là lạ. Áp lực của lão tử không lớn như vậy nhưng cũng thường xuyên nhíu mày rồi.
Âm Vương Tọa không tự chủ được, đưa tay sờ sờ lên mi tâm.
"Hắn cũng không cao lắm. Nhưng bởi vì gầy nên người khác thoạt nhìn thì cảm thấy hắn rất cao!"
Sở Dương tiếp tục.
"Ừ. Hắn thường xuất hiện lúc nào? Hoặc khi nào hắn ở Bổ Thiên Các?"
Âm Vô Pháp cắt đứt lời hắn. Những lời nói ở trên đã đủ để hắn vừa gặp cũng có thể nhận ra Sở Diêm Vương. Hiện tại hắn cần biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Sở Diêm Vương.
"Sở Ngự Tọa xuất quỷ nhập thần, chúng ta cũng không biết lúc nào hắn ở đó, lúc nào không nữa."
Sở Dương thành thành thật thật đáp. Những lời này quả thật là hoàn toàn chính xác!
"Vậy mới phải!"
Âm Vô Pháp thầm nghĩ. Không được an toàn thì thằng ngu mới xuất hiện hằng ngày.
"Sở Diêm Vương đã đạt tới cấp độ gì?"
"Điều này, tiểu nhân cũng không rõ!"
Sở Dương suy nghĩ một chút rồi nói:
"Chẳng qua, trên người Sở Ngự Tọa thường phát ra âm hàn chi khí. Xem ra Sở Ngự Tọa biết võ công, hơn nữa công lực không thấp, chắc hẳn cũng là một vị cao thủ!"
Nói đến đây, khuôn mặt Sở Dương đột nhiên giận dữ:
"Rõ ràng có rất nhiều người còn nói với ta rằng Sở Ngự Tọa một chút võ công cũng không biết, chỉ là một tên thư sinh yếu ớt. Vị tiền bối này ngài biết không, mỗi lần ta nghe nói vậy, ta chỉ muốn vả toét mồm chúng!"
"Ta cũng muốn vả toét mồm chúng."
Âm Vô Pháp thầm nghĩ. "Một tên thư sinh yếu ớt không có võ công, lại có thể chỉ huy Bổ Thiên Các đối kháng Đệ Ngũ Khinh Nhu sao? Võ công thấp cũng không thể được! Con mẹ nó, không phải là hắn đọc quá nhiều tiểu thuyết truyền kì đó chứ? Hắn cho Sở Diêm Vương là Đệ Ngũ Khinh Nhu à? Cần phải biết, người như Đệ Ngũ Khinh Nhu, trên toàn đại lục, vạn năm cũng chỉ xuất hiện một người mà thôi."
"Bất quá, tiểu nhân khẳng định một điều, Sở Ngự Tọa rất ít khi có mặt ở Bổ Thiên Các."
Sở Dương tiếp tục bịa chuyện về bản thân, đồng thời ra lệnh cho kiếm hồn khống chế nhịp tim và mạch đập, để cho tên đáng sợ trước mặt này không nhìn ra bất kì mánh khóe gì.
Không thể không nói, tên kiếm hồn này đều có tác dụng mọi lúc mọi nơi. Đồng thời, hắn cũng để cho kiếm hồn tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp khôi phục công lực của bản thân. Tuy trước mặt cao thủ đến cỡ này, chút công lực đó cũng không làm nổi chuyện gì nhưng chỉ cần khôi phục công lực, thì có thể nắm chắc thoát thân mấy phần a…
"Vậy bình thường hắn ở đâu?"
Âm Vô Pháp cau mày. Mấy chuyện nói rên khiến độ khó tăng lên rất cao, không ngờ tên Sở Diêm Vương này lại thần bí tới mức độ như vậy.
"Ngoại trừ vài người tâm phúc, rất ít người biết Sở Ngự Tọa bình thường ở chỗ nào."
Sở Dương giống như vắt óc suy tư.
"Ngươi còn biết cái gì? Nói hết ra!"
Âm Vô Pháp cảm thấy giá trị của tên tiểu tử này đã bị vắt kiệt cả rồi, bất giác trong mắt lóe lên sát cơ.
"Ta nhớ hình như có một lần, Đường chủ Thành Tử Ngang đã từng nói khách sạn… khách sạn… cái gì gì nhỉ?!?"
Sở Dương tận lực nhớ lại:
"Van xin ngài đừng giết ta. Ta nhất định sẽ nhớ ra mà!"
"Nhanh lên!"
Âm Vô Pháp cao hứng. Khách sạn? Mẹ kiếp! Sở Diêm Vương đúng là biết chọn địa điểm mà. Khách sạn là nơi rắn rồng hỗn tạp, người ra vào không dứt. Nếu như Sở Diêm Vương thường xuyên thay đổi địa điểm, đúng là sẽ rất bí ẩn mà.
Đúng vậy. Rất cao minh a!
"Ta nhớ hình như là cái gì môn…"
Sở Dương cau mày, trên trán lầm tấm mồ hôi. Kiếm hồn đã trùng kích thành công cửa ải cuối cùng, nội lực của Sở Dương đã khôi phục!
"Rốt cục là môn gì?"
Âm Vô Pháp tức giận nói.
"Môn…….môn……"
Sở Dương hít một ngụm khí lạnh, bộ dạng giống như đang nỗ lực suy tư.
Dưới sự nỗ lực của kiếm hồn, nguyên khí phong tỏa của Vương cấp cao thủ rốt cục cũng quán thông.
"Nhớ ra rồi!"
Sở Dương kêu to một tiếng, cao hứng nói.
"Môn gì? Nói nhanh!"
Âm Vô Pháp đại hỉ, thân thể không kiềm chế được xông lên.
"Dưới đũng quần của mẹ ngươi!"
Sở Dương hét lớn một tiếng, nhảy dựng lên, tay trái dồn hết mười thành công lực, mũi kiếm Cửu Kiếp Kiếm ở ngòn trỏ phải, toàn lực đánh ra!
Chuyện này diễn ra vô cùng bất ngờ.
Có ch.ết Âm Vô Pháp cũng không ngờ, một tiểu tử hỏi gì đáp lấy trước mắt này lại đột nhiên khôi phục công lực. Vốn tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, tiểu từ này chắp cánh cũng khó thoát, đột nhiên lại trở thành tai họa sát nách!
Vương cấp cao thủ phong tỏa nguyên khí, một tên võ giả nho nhỏ như hắn sao có thể phá vỡ? Sao có chuyện kỳ lạ như vậy? Nhưng những vấn đề này, Âm Vô Pháp giờ cũng không còn thời gian nghĩ tới!
Bởi vì đòn tấn công của Sở Dương đã gần trong gang tấc, chỉ vừa mới động, đã tới sát người!
Âm Vô Pháp chỉ cảm thấy một luồng lực bàng bạc mạnh mẽ mạnh mẽ đánh ập tới, tiếng gió rít vù vù! Đồng thời, cảm giác nguy hiểm cực độ từ cánh tay phải của Sở Dương truyền tới.
Rõ ràng đối phương tay không tấc sắt. Dù sử dụng công lực, coi như mình đứng yên chịu đòn cũng sẽ không bị thương. Vậy sao hắn lại có cảm giác cực kỳ nguy hiểm?
Tuy không cách nào nghĩ ra, nhưng Âm Vô Pháp vẫn theo bản năng uốn người tránh né, sau đó liều mạng ngã về sau. Phần eo hắn chốc lát đã uốn cong như thân cầu, gáy gần như chạm mặt đất*.
* Tác giả tả thế
"Thiết bản kiều trong truyền thuyết"
mà cũng lâu gớm! – Biên.
Công kích của Sở Dương thực sự là quá nhanh, khoảng cách đôi bên lại quá gần, cộng thêm hắn không có chút đề phòng nên muốn hoàn toàn tránh thoát là không có khả năng!
Cho nên, Âm Vô Pháp lựa chọn đón đỡ! Nhưng dù có đỡ cũng phải cố gắng cách xa tay phải Sở Dương một chút. Vì chỉ e nơi đó có một thứ vũ khí cổ quái có thể khiến mình bị thương!
Đây là trực giác sát thủ! Âm Vô Pháp luôn luôn tin vào trực giác của mình!
Thứ trực giác này, tại thời khắc mấu chốt hôm nay lại cứu hắn một mạng!
Phanh!
Tay trái Sở Dương toàn lực mạnh mẽ đánh vào đan điền Âm Vô Pháp. Mũi kiếm Cửu Kiếp trên tay phải cũng nhanh tới cực điểm đâm xẹt tới ngực Âm Vô Pháp!
Máu tươi tóe ra!
Tay trái Sở Dương đánh ra một chưởng, chỉ thấy từ trong đan điền đối phương xuất hiện một luồng phản lực mạnh mẽ chấn ngược tay mình trở lại. Hai chân đạp một cái, mượn lực lượng phản chấn này nhảy lên tường, hai chân lại đạp tiếp một lần, thân thể như tên rời cung bay vút, nhảy vọt ra xa. Bạn đang đọc truyện tại
- www.Truyện FULL
Sở Dương cũng không hi vọng lần đánh lén vừa rồi có thể giết ch.ết một vị cao thủ Vương cấp. Chỉ cần có thể ngăn cản trong chốc lát là đã thành công rồi!
Hai chân của hắn toàn lực đạp mạnh lên đầu tường, mái ngói vỡ vụn, mang theo bụi đất bắn về phía Âm Vô Pháp. Mà Sở Dương lúc này đã nhảy xuống đất, chạy thục mạng như điên.
Âm Vô Pháp giận dữ gầm lên, thân thể đột nhiên đứng thẳng dậy!
Đang muốn đuổi theo, bỗng cảm giác đau đớn truyền tới từ đan điền khiến hắn phải lùi mạnh về một bước. Tuy y hận dến sùi bọt mép nhưng ở thời điểm này lại chỉ có thể lùi về sau một bước!
Tay trái Sở Dương đánh chuẩn xác vào đúng chổ hiểm đan điền của y! Với công lực của mình, căn bản y không bị chút thương tích nào, nhưng một chưởng toàn lực này đã gián đoạn sự vận hành nội lực của y trong nháy mắt!
Cũng chỉ là trong nháy mắt!
Mà thứ Sở Dương cần, chính là khoảng thời gian ngắn ngủi này. Cho nên hắn tấn công vào đan điền chứ không phải vào đầu. Vì Sở Dương biết tấn công vào đầu cũng vô dụng!
Đôi bên chênh lệch quá xa, có đến 4-50 cấp bậc. Chỉ có tấn công đan điền, mới có thể mang đến hiệu quả như vậy!
Lui về sau một bước, đan điền lập tức khôi phục bình thường, Âm Vô Pháp ngẩng đầu thét dài, không thèm ẩn mình, tức giận phóng vút lên trời giống như một đám mây đen, bay vèo về hướng Sở Dương.
Nhất định phải đuổi theo thằng nhóc ghê tởm kia.
Khốn nạn!
Đối mặt mảnh ngói lẫn bụi đất bay tới trước mặt, Âm Vô Pháp hai mắt khép lại, không hề quan tâm, mạnh mẽ vượt qua. Mảnh ngói đánh lên người hắn vỡ vụn, bắn ngược ra phía ngoài!
Âm Vô Pháp – Âm Vương Tọa tức muốn điên lên!
Một con kiến nhỏ nhoi mà dám làm Vương Tọa ta bị thương! Có thể nhẫn, không thể nhục!
Cảm thụ đau đớn từ ngực truyền tới, máu tươi vẫn không ngừng tuôn ra, nhưng nhờ vào vận hành nội lực đã dần dần chậm hơn. Trong lòng Âm Vô Pháp hận ý ngập trời, tức giận trùm trời.
Đồng thời, trong lòng y cũng cảm thấy sợ hãi không thôi!
Lần này đối phương đã suýt cướp đi tính mạng của mình! Vết thương rất sâu, có thể cảm nhận đau đớn từ xương ngực truyền tới! Trực tiếp xuyên thấu cơ bắp, tổn thương xương sườn!
Nếu không phải là mình phản ứng nhanh, chỉ sợ lần này đã xong đời rồi!
Một đời cao thủ Vương Tọa nếu bị một Võ Giả đánh lén mà ch.ết, chỉ sợ sẽ là một truyện buồn cười nhất thiên hạ! Bản thân mình khẳng định cũng sẽ lưu danh sử sách!
Từ xưa đến nay, chuyện này chưa từng xảy ra. Bản thân là một vị Lục cấp Vương Tọa, suýt nữa đã trở thành kẻ bị đời đời chế nhạo!
Nghĩ tới đây, Âm Vương Tọa ngượng muốn ch.ết!
Đồng thời, y cũng cảm thấy kỳ lạ. Cho dù là tráng hán mạnh mẽ nhất trong quân đội toàn lực vung đại đao chém mình thật mạnh thì cũng chỉ xuất hiện một vết hằn, hắn dùng cái gì mà có thể khiến mình bị thương? Rõ ràng trong tay hắn không có vũ khí…
Không giết thằng này, Âm Vô Pháp ta thề không làm người!
Âm Vô Pháp độc ác thầm thề thốt!
Phóng một phát đã hơn mười trượng, vậy mà không phát hiện tên ác tiểu tử kia, Âm Vô Pháp gập người hét to một tiếng, chợt xông lên không trung.
Người đi trên đường đột nhiên phát hiện có một người bay lên đều kinh hô, há hốc mồm ngẩng đầu lên nhìn.
Âm Vô Pháp mặc kệ ánh mắt săm soi của mọi người, mặc kệ máu tươi từ miệng vết thương nhỏ xuống, quét mắt nhìn xuống xung quanh.
Chỉ thấy Sở Dương mặc áo đen, đang bám sát bờ tường chạy trối ch.ết như một tia chớp! Ở trong khốn cảnh, con người có thể phát huy tiềm lực lớn nhất! Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không ngờ Sở Dương đã chạy được khoảng trăm trượng!
Khó trách mình không nhìn thấy, hóa ra hắn bám sát tường mà chạy.
"Khốn kiếp! Để mạng lại!"
Âm Vô Pháp rống lên một tiếng như sấm đánh, thân thể như cự ưng vồ mồi, từ không trung nghiêng người lao xuống như tia chớp.
Sở Dương căn bản không dám quay đầu lại, không nói gì, tăng tốc chạy thục mạng!
Âm Vô Pháp hít mạnh một hơi nguyên khí tinh thuần, cũng không kịp thở ra đã một hơi lướt đi vài chục trượng, kéo lại khoảng cách xuống còn một nửa!