Chương 13
56. Nhật kí của nam thần.
Xế chiều tới cửa hàng thú cưng lấy dây dắt, trông cũng giống với loại cho chó nhưng ông chủ Mạnh giải thích là nó được làm từ chất liệu gỗ đặc thù, mèo mang vào sẽ không cảm thấy khó chịu. Chất gỗ sờ vào quả là mềm nhẹ, có cả mùi cá tanh, ông chủ Mạnh nói với mình như vậy thì sẽ dễ dàng cho mèo đeo hơn.
Hình thể bây giờ của Tiểu Lam đã không thể đi ra từ cửa nhỏ, có lần mình đến đội, quên mất không hé cửa sổ, lúc về thì khuya lắm rồi mà vẫn thấy Tiểu Hạ ngồi ngoài cửa. Hóa ra là Tiểu Lam đi vào thì kẹt ở cửa nhỏ, cả hai con mèo đều không vào được. Mình mở cửa để Tiểu Hạ vào nhà trước, Tiểu Lam thì vẫn gừ gừ cào cửa, mình muốn lôi nó ra nhưng lại sợ làm trứng nó bị thương, hơn nữa Tiểu Lam rất sợ đau. Mình gọi điện thoại cho một ông thợ mộc nhưng ông ấy nói là muộn quá rồi, sáng sớm mai sẽ đến. Đêm hôm đó, mình ngồi cùng với Tiểu Lam đang bị kẹt ở cửa, trời sắp sáng thì Tiểu Lam bỗng giãy dụa, mình lo nó bị thương nặng, đang muốn gọi cho đội phòng cháy chữa cháy thì bỗng giẫm phải một vũng nước rất lớn. Ra là Tiểu Lam muốn đi tè.
Nó tè tầm hai mươi, ba mươi giây, ướt hết cả cửa, chắc là nhịn lâu rồi. Sau khi tiểu ở cửa xong thì Tiểu Lam không còn làm loạn nữa, mình gọi nó nó cũng không thèm để ý.
Cũng may là ông thợ mộc tới sớm, mình muốn đục cửa nhỏ rộng ra nhưng ông ấy rất tốt bụng nói:
– Cậu đục to như thế là để mèo đi hay là cho kẻ trộm vào hả?
Hôm qua và hôm nay bị rất nhiều hàng xóm trách cứ, mọi người đều sợ Tiểu Lam. Mình cũng lo nhỡ như Tiểu Lam tấn công người thì phải làm sao, nếu cửa không đục to ra được thì mình quyết tâm nhốt Tiểu Lam trong nhà, mỗi ngày dù sớm hay muộn cũng sẽ cho nó ra ngoài đi dạo một vòng, tạm thời cũng chỉ có cách đó thôi.
57.
Nam thần:
– Xin lỗi Tiểu Lam, từ hôm nay trở đi, mày phải mang cái này mới được ra ngoài.
Tiểu Lam:
– Grào grào!
Vì sao?! Vì sao Tiểu Hạ không phải đeo?!
Nam thần ngồi xổm xuống:
– Tao rất xin lỗi, Tiểu Lam, vì mày là một con mèo hổ, là loài mèo có dã tính lại rất lớn, không giống Tiểu Hạ. Nếu mày không đeo cái này… Tao không có cách nào để tiếp tục nuôi mày nữa.
Tiểu Lam nhìn vào mắt nam thần:
– Grừ…
Nhất định phải như thế mới có thể ở bên cạnh anh sao?
Nam thần:
– Xin lỗi, tao thực sự xin lỗi.
58. Nhật kí của nam thần.
Nghe nói mèo cực kì ghét vòng cổ, nói gì đến ngang bướng như Tiểu Lam, cứ nghĩ là sẽ phải rất khó khăn mới đeo được cho nó, ai ngờ lại dễ dàng hơn tưởng tượng, xem ra chất liệu gỗ đặc thù thật sự hữu dụng. Nhưng nhìn Tiểu Lam ghé vào bên chân mình, hâm mộ nhìn Tiểu Hạ ra ngoài chơi, mình vẫn thấy rất khó chịu. Về sau dù có bận rộn thế nào, nhất định mình cũng sẽ dẫn nó ra ngoài.
59.
Nam thần:
– Đi thôi, chúng ta cùng ra ngoài nào.
Tiểu Lam hưng phấn nhảy dựng lên:
– Grào!
Một người một báo đi ngang qua bãi cỏ.
Tiểu Lam dẫn nam thần đi về phía bãi cỏ, quay đầu cầu xin:
– Grào
Tôi muốn lăn lộn ở bãi cỏ, lâu lắm rồi chưa lăn này!
Nam thần ngồi xổm xuống, lắc đầu:
– Không được, chỗ đó là bãi cỏ để ngắm thôi, tao không vào được.
Tiểu Lam:
– Grào…
Thôi được rồi.
Một người một báo qua hồ phun nước.
Tiểu Lam:
– Grào
Có thể qua chỗ đó không? Tôi muốn xuống nước mát mẻ mát mẻ!
Nam thần:
– Chỉ có thể đến bên hồ uống chút nước thôi, không được nhảy vào.
Chuông điện thoại di động vang lên.
Tiếu Mạch:
– Tô Trạch, giờ mày bận gì không, huấn luyện viên bảo mày về đội gấp.
Nam thần cúi đầu nhìn Tiểu Lam đang ngồi dưới đất, mắt long lanh nhìn hồ nước:
– Tao đang chạy cự li dài ở công viên sinh thái Sương Thạch, phải hơn tiếng nữa mới có mặt ở đội được.
Tiếu Mạch:
– Thế à, được rồi, để tao bảo với huấn luyện viên.
Nam thần mặt đỏ tới mang tai:
– Ừ, cảm ơn.
Tiểu Lam ngửa đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của nam thần, đột nhiên nhảy lên:
– Grào!
Tôi thích nhìn anh như thế này này!
Nam thần ôm lấy con báo vừa nhảy chồm lên người mình, cười cười:
– Đi nào, chúng ta tới chỗ hồ nước đằng kia.
Một giờ sau.
Nam thần ngồi xổm xuống, xoa đầu Tiểu Lam:
– Chúng ta về thôi.
Tiểu Lam:
– Grào.
Ừ.
60.
Sáng sớm và xế chiều mình đều đưa Tiểu Lam ra ngoài nhưng vẫn cảm thấy cuộc sống như thế với nó là quá tàn nhẫn. Xế chiều hôm nay, mình đưa nó tới quảng trường ở một công viên trung tâm, bãi cỏ ở chỗ đó thì du khách có thể đi vào nhưng mình vẫn không thể buông dây dắt ra. Nó chỉ có thể lăn lăn ở bên cạnh mình, mình thấy nó lặng lẽ nằm cạnh, nhìn những con Golden và Labrador đang chạy trên sân cỏ, chơi ném đĩa với chủ nhân không chớp mắt, lòng mình khó chịu không nói được thành lời.
Có lẽ Tiểu Lam thực sự nên sinh hoạt ngoài thiên nhiên, mình không nên gượng ép giữ nó bên người.