Chương 24
119.
Sáng sớm.
Lam Ngạo Văn ở trên salon cả đêm ngồi xem phim thần tượng, ngáp:
– Anh đi đâu thế?
Nam thần:
– Cung của tôi hỏng rồi, phải mang đi sửa.
Lam Ngạo Văn duỗi người, đứng dậy:
– OK, tôi đưa anh đi, coi như hẹn hò.
Nam thần:
– …
Lam Ngạo Văn đẩy cửa ra, quay đầu lại:
– Đi thôi.
Nam thần:
– Ừ.
Trung tâm thương mại.
Lam Ngạo Văn:
– Đó là cái gì?!
Nam thần:
– Là thang máy ngắm cảnh.
Thấy cổ Lam Ngạo Văn ngửa lên nhìn theo thang máy lên cao, anh nói:
– Muốn đi à?
Mười phút sau.
Lam Ngạo Văn ôm tay, chán ch.ết ra khỏi thang máy:
– Cứ đi từ trên xuống dưới như thế chẳng có gì hay cả, chơi hai lần là chán rồi, chẳng hiểu sao lại nhiều người chơi như thế nữa.
Nam thần:
– …
Lam Ngạo Văn quay đầu lại, thấy nam thần không nói gì thì cười cười:
– Nhưng mà anh dẫn tôi đi nên tôi vẫn rất vui. Thật đấy.
Nam thần sờ mũi, nội tâm xoắn xuýt: Có đôi khi cũng thật đáng yêu.
Cửa hàng thời trang.
Lam Ngạo Văn:
– Anh mặc bộ này sẽ rất đẹp, chúng ta đến hỏi xem cô ấy có cho chúng ta được không nhé?
Nam thần:
– Không cần đâu, cái này phải có tiền mua.
Lam Ngạo Văn móc từ trong túi ra một nửa tờ 100 tệ:
– Yên tâm, tôi có tiền mà
Nam thần:
– Tiền của cậu thiếu…
Anh mỉm cười:
– Để lần sau đi.
Lam Ngạo Văn sảng khoái:
– OK, nghe lời anh
Quảng trường Đế Vương.
Lam Ngạo Văn chỉ vào tấm áp phích có đèn rất lớn:
– Tôi biết người này, là vai chính trong “Ước hẹn tường vi”
Nam thần:
– Ừ, tên cậu ta là An Gia Vương.
Lam Ngạo Văn bỗng xoay người, giơ tay lên, đẩy nam thần lên áp phích.
Nam thần:
– …
Người qua đường:
– …
Lam Ngạo Văn:
– Đừng nhìn hắn ta nữa.
Nam thần:
– …
Người qua đường:
– …
Lam Ngạo Văn:
– Tôi bắt chước giống không?
Nam thần đỏ mặt:
– Ừm… Giống lắm.
Người qua đường thất vọng.
Rột rột.
Lam Ngạo Văn xoa bụng, nhìn bốn phía:
– Gần đây có chỗ nào bắt chim được không?
Nam thần:
– …
Trong nhà hàng.
Lam Ngạo Văn không tự nhiên kẹp chân, uốn éo tới lui:
– Ui…
Nam thần:
– Sao thế?
Lam Ngạo Văn:
– Chúng ta về đi, muốn thoải mái thoải mái.
Khách bàn bên lật bàn.
Lam Ngạo Văn trừng mắt liếc sang:
– Là đi vệ sinh!
Nam thần:
– … Không cần về, đằng kia có toilet.
Lam Ngạo Văn:
– Tôi không muốn rửa tay, muốn thoải mái thoải mái, muốn đi nhà xí.
Nam thần:
– Toilet cũng giống nhà xí, không phải chỉ có thể dùng để rửa tay, cũng có thể… thoải mái thoải mái.
Lam Ngạo Văn làm dấu OK:
– Ok! Chờ tôi
Bên ngoài toilet.
Lam Ngạo Văn:
– Tại sao lại có tận hai gian nhà xí? Cái này có nghĩa gì?
Cậu nghiêng đầu nhìn biển ngoài cửa, bên trái là hình người tóc ngắn mặc quần, bên phải là người tóc dài mặc quần. Cậu nghĩ một lát rồi cởi áo ra thắt ở eo, nhún vai:
– Thật kì quái.
Hát thầm một bài hát thiếu nhi, cậu đẩy cửa vào toilet nữ.
Mấy phút sau.
Trong toilet nữ truyền ra một tiếng hét chói tai.
Mười phút sau.
Nam thần nhìn Lam Ngạo Văn trên cổ đeo túi nữ, mái tóc xoăn màu mật ong rối tung đang không mang vẻ không phục mà đối mặt với hai người phụ nữ.
Người họ Ninh vành mắt đỏ ửng:
– Đẹp trai thì có thể đùa giỡn lưu manh sao?
Lam Ngạo Văn nghiêng đầu đầy ngạo khí:
– Đẹp trai thì còn cần gì đùa giỡn lưu manh?
Người họ Ninh:
– …
Bé gái:
– Nhưng anh đang đùa giỡn lưu manh, đó là toilet nữ mà.
Lam Ngạo Văn ôm cánh tay, dõng dạc:
– Toilet còn muốn chia nam nữ? Mọi người cùng nhau đi tiểu thì có gì không tốt?
Người họ Ninh, bé gái và nam thân:
– …
Nam thần cúi đầu với hai người kia:
– Xin lỗi, tình huống của bạn tôi tương đối đặc biệt, cậu ấy tới từ vùng rừng núi nên chưa thích ứng được với lễ nghi sinh hoạt hiện đại, xin đừng trách cậu ấy.
Người họ Ninh nể mặt nam thần:
– Được rồi, có thể trả túi cho tôi không?
Lam Ngạo Văn bảo vệ túi, nhìn về phía nam thần:
– Cô ta dùng túi đánh tôi!
Nam thần:
– Cô ấy không cố ý, cậu xuất hiện ở toilet nữ, phản ứng đầu tiên của mọi người sẽ đều như vậy, trả lại túi cho cô ấy đi.
Lam Ngạo Văn bất đắc dĩ lấy túi ra khỏi cổ, người họ Ninh run rẩy nhận lấy. Lam Ngạo Văn bỗng nhếch môi với cô, lộ ra hàm răng trắng, cô gái sửng sốt rồi bỗng nhiên đỏ mặt.
Lam Ngạo Văn quay đầu nhìn hàm răng vừa trắng vừa đều trong gương, cực kì u buồn.
120. Nhật kí của nam thần.