Chương 13
Lương Khâm Vũ nói: “Đàn anh này nhiệt tình thật”
Tần Duệ lén nói với Thiện Tuân: “Anh hùng khó cưỡng lại gió thổi bên gối ( )”
Giám đốc Tiêu anh hùng nhiệt tình nhận được một đàn em, ba ngày không có nhà.
Cái người hối thúc thổi gió bên gối thiên nhu bách mị Thiện đại thần vui vẻ nhàn hạ, đêm đêm đều tụ tập đánh bài với một đám chị em gái.
“K cơ” Diệp Chu Chu đánh một lá, “Dụ Dỗ ơi em vẫn muốn chơi Tam Quốc Sát cơ!”
Thiện Tuân nhìn Đinh Thu ra lá A cơ, nói: “Vẫn là câu kia, ba người, chỉ chơi chủ công trung thần phản tặc, em làm phản tặc thì anh đi lấy bài ngay”
Hai lỗ mũi Diệp Chu Chu xì khói.
Thiện Tuân cười nhạo một tiếng, tay dịch đĩa kẹo đến trước mặt cô, nói: “Ăn kẹo hạ hỏa đi, không phải anh tùy việc mà xét sao”
Diệp Chu Chu nắm một vốc kẹo, còn đặc biệt chọn mấy cái giấy gói đẹp, bóc một viên ngậm trong miệng, nói: “Ít coi em là trẻ con mà dỗ đi, em là người mà chỉ mấy viên kẹo này có thể mua chuộc được hở?”
Thiện Tuân mỉm cười không nói.
Diệp Chu Chu lại nói: “Kêu anh Tần Duệ đến đi, nhiều người chơi mới vui”
Thiện Tuân nói: “Gần đây nó tiệc tùng nhiều, uống thành bình rượu về nhà ngả đầu cái là ngủ rồi, không rảnh đâu”
Đinh Thu nói: “Thế nên cậu mới tìm hai đứa tụi tôi để thay thế chứ gì? Nhàn đến sắp rỉ sắt rồi ha”
Thiện Tuân nói: “Bà chủ ơi oan quá, tôi trữ chương mới đủ ba tháng rồi”
Đinh Thu nói: “Rồi buổi chiều phơi nắng, buổi tối chơi game?”
Buổi tối chịch đàn ông.
Thiện Tuân ung dung thong thả nhấp một ngụm trà.
Đinh Thu nói: “Tìm ít việc mà làm đi”
Diệp Chu Chu nói: “Bắn súng cũng hay mà”
Thiện Tuân ném đôi hai, hai người sửng sốt, Diệp Chu Chu cắn răng, đánh ba con năm nhép: “Ù!”
Thiện Tuân nói: “Em bán sỉ bom à? Đây là lần thứ mấy rồi?”
Diệp Chu Chu đắc ý nói: “Tay đỏ số một mà lị, trong game sờ trang bị một tay một phẩm chất tím, chuyển phát weibo trúng đích như ăn cơm”
Thiện Tuân nói: “Đổi sang Tam Quốc Sát đi, không cho phép em đánh hai cũng có thể giữ anh hai giây”
Diệp Chu Chu tất nhiên là kháng nghị.
Đinh Thu tiếp lời vừa rồi: “Tôi mãnh liệt đề nghị Thiện Tuân tìm chuyện để làm, đại gia, ba ngày trơ mắt ếch”
Thiện Tuân nói: “Cô giới thiệu việc làm hả? Điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo tôi có đủ thời gian sáng tác đấy”
Đinh Thu nói: “Chuyển gạch đi, chuyển đủ là có thể quay lại viết lách rồi”
Thiện Tuân nói: “Cô còn quen biết cả quản đốc luôn?”
Đinh Thu nói: “Tôi quen cả bartender nữa đấy”
Thiện Tuân nói: “Chỉ không quen bạn trai thôi”
Đinh Thu: “…”
Xong một ván, Thiện Tuân vào phòng bếp bổ dưa hấu. Lúc bưng ra phòng khách hai người kia đã bật TV, dựa trên ghế sopha chỉ trích Thiện Tuân dưa hấu này quá nhiều hạt, màu của ruột dưa đỏ đến nỗi làm người ta sợ hãi, vừa nói vừa gặm.
Diệp Chu Chu nói: “Dụ Dỗ này màu TV nhà anh tốt ghê, kích thước còn lớn nữa, mấy ngày này đừng đánh bài nữa, tụi mình xem phim đi”
Thiện Tuân miệng đồng ý, trước sau hầu hạ hai vị cô nương, lại càng nhớ cái thằng Tần Duệ xuề xòa hơn.
Tiêu Quân Mạc mang theo Lương Khâm Vũ bận bịu mấy ngày mới rảnh. Thiện Tuân lại qua bên đấy ngủ lại, mua ít nguyên liệu nấu lẩu, đặc biệt hỏi khẩu vị của Tiêu Quân Mạc, ớt thả không nhiều, mua nhiều món chay hơn món mặn. Hầu hạ dạ dày của đối phương tốt rồi, chuyện phiếm trên bàn ăn cũng nhiều hơn. Tiêu Quân Mạc nói tỉ mỉ về mấy người bạn học cho Thiện Tuân, đa số là cùng khóa hoặc là đàn anh, tự khởi nghiệp thành công cũng có một hai người, đều khá có tiếng nói trong công ty. Có mấy người đồng ý tham gia đầu tư, tuy rằng số cổ phần không lớn, nhưng cũng giúp cải thiện phần nào tình hình của bọn Lương Khâm Vũ. Đương nhiên không thiếu mấy người tinh ranh, bảo thủ xa cách, nhưng Lương Khâm Vũ cũng không phải người trẻ tuổi mới tốt nghiệp, bán lợi cho nhau, đôi bên đều vui vẻ. Trải qua mấy ngày, còn kiếm được vài danh sách nhỏ.
Thiện Tuân vừa nghe vừa nhúng thịt bò cho anh, hắn mất rất nhiều công sức mới cắt được thành miếng, độ dày không đều, nhìn chằm chằm vào nồi ứng biến bất cứ lúc nào, nếu không hoặc là chín quá hoặc vẫn còn hơi tái.
Chuyện trên thương trường Thiện Tuân cũng chỉ biết lơ mơ, nhiều khi như nghe thiên thư, Tiêu Quân Mạc trái lại cũng thạo tùy mặt gửi lời, cảm thấy hắn như lọt vào sương mù, lại dừng lại giải thích cặn kẽ một hồi. Thiện Tuân giống như đang nghe giảng, còn có được chút lợi ích không nhỏ.
Tiêu Quân Mạc lại nói: “Vậy mà cậu còn dám đầu tư? Bọn họ nói cái gì cậu liền tin cái đó à?”
Thiện Tuân nhún vai nói: “Bạn bè bao năm mà”
Tiêu Quân Mạc nói: “Trước mặt tiền tài, bạn bè hai mươi năm cũng có thể bán cậu, thế nên mới nói anh em ruột cũng phải sòng phẳng”
Thiện Tuân nói: “Coi như tôi giúp một tay thôi, bọn họ mới ra làm riêng, tôi lại có tiền nhàn rỗi”
Tiêu Quân Mạc nhìn chằm chằm hắn một lúc, lạnh nhạt nói: “Ngu ngốc”
Thiện Tuân bị chọc nở nụ cười, “Được thì được thôi, tôi cũng có dốc hết của cải vào đâu? Nếu khả năng của bọn họ không đủ, tôi chịu, ai mà chẳng từng gặp khó khăn vấp ngã mấy lần. Nếu bọn họ lừa tôi, tôi cũng chịu, tiêu tiền mua bài học khinh nghiệm, bên cạnh vừa vặn lọc đi mấy cái mầm thối, sau này vườn của tôi càng thanh tịnh, cũng ít hậu hoạn hơn”
Tiêu Quân Mạc nhíu mày lại, không tranh luận.
Thiện Tuân cho nửa đĩa miến còn dư vào nồi, lại bỏ thêm mấy miếng tôm viên, nói: “Hôm qua Khúc Chung nói với tôi chuyện xem như xong rồi hả? Bọn họ không quay lại bang, anh cũng không phải khó xử”
Tiêu Quân Mạc im lặng một lát, mới chuyển đề tài theo hắn, “Xong rồi”
Thiện Tuân nói: “Kiếm Khiếu và Mộng Phù Sinh vẫn là đồng minh, anh tới đúng là không tiện. Tôi hỏi Long Duyệt rồi, sư phụ của Chúc Chúc, bang chủ của Tiểu Lâu Nhất Dạ ấy, bọn họ cũng đang chuẩn bị phát triển, thiếu quản lý, anh mà đến thì cả bang đón chào”
Tiêu Quân Mạc nói: “Để tôi nói chuyện với cậu ta”
Thiện Tuân nói: “Kiếm Thất cực kỳ không cam lòng, bọn tôi lại thiếu một chỉ huy có năng lực, trơ mắt nhìn anh qua bang khác”
Tiêu Quân Mạc nói: “Muốn học thì tôi có thể dạy cậu”
Thiện Tuân cười nói: “Được đấy, tôi có thể giúp Thất Thất đặt trước một thính phòng không?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Sao cậu không lập thẳng một đoàn tới nghe luôn đi?”
Thiện Tuân nói: “Có cửa, tôi đi mở kênh dạy học đây”
Sắc mặt Tiêu Quân Mạc đã bắt đầu biến thành đen.
Thiện Tuân thấy được rồi thì thu tay, cười rộ lên cầm bát anh, vớt mấy đũa miến, lại đưa đến trước mặt anh.
Còn chưa nói gì thêm, chuông cửa đã vang lên.
Tiêu Quân Mạc đứng dậy đi mở cửa, Thiện Tuân vớt cho mình nửa bát miến, lại cho thêm thịt bò vào nồi. Phòng ăn sát phòng khách, lập tức nghe thấy Tiêu Quân Mạc nói: “Sao lại qua đây thế?”
Sau đó là tiếng đóng cửa, tiếng đổi giày.
“Em đi xem phim với bạn học, ngay gần đây, cũng lâu rồi không gặp anh mà”
Một giọng nữ, âm lượng không lớn, ngữ điệu mềm mỏng.
Kèm với tiếng bước chân, hai người một trước một sau đi tới cửa phòng ăn. Thiện Tuân không đứng dậy cũng không được. Tiêu Quân Mạc cũng phản ứng nhanh, nói với hắn: “Đây là em gái tôi”
Thần kinh căng thẳng của Thiện Tuân bỗng thả lỏng, trên mặt là nụ cười ôn hòa: “Chào em”
Cô nhóc dáng người không cao, khoảng 1m , eo nhỏ chân dài, mặc một chiếc váy vải lanh màu trắng sữa, tóc đuôi ngựa sau đầu cột lỏng, tùy ý mà không bù xù, mặt hạnh nhân ( ), không để mái, trắng nõn nà. Màu da có sự khác biệt rất lớn so với Tiêu Quân Mạc——mắt khắc ra từ một khuôn, đều là mắt phượng, không cố ý cũng có thể phóng điện. Sống mũi cũng giống, cao thẳng, chỉ có môi là khác, so với Tiêu Quân Mạc thì mỏng hơn nhiều, màu thuần đậm hơn.
Cô bé mỉm cười với hắn.
Tiêu Quân Mạc nói: “Ăn cơm chưa?”
Cô nhóc nói: “Em vừa mới ăn, nhưng vẫn muốn ăn ké với các anh một tí, lâu rồi không ăn lẩu”
Tiêu Quân Mạc bảo cô ngồi trước, lại vào phòng bếp cầm ra một bộ bát đũa.
Hiểu biết về Tiêu Quân Mạc cũng không coi là nhiều, Thiện Tuân xưa nay khéo ăn khéo nói, lúc này lại không dám mở miệng linh tinh.
Cô bé vớt thịt bò ra, chấm bột ớt, ăn một miếng, cười nói: “Mềm lắm”
Thiện Tuân lúc này mới mở miệng nói: “Em ăn cay giỏi nhỉ”
Cô bé cười nói: “Chỉ anh em là không ăn được thôi, tội nghiệp, dạ dày ảnh không tốt”
Thiện Tuân có hơi bất ngờ, liếc mắt nhìn Tiêu Quân Mạc, đối phương lại không chú ý, chỉ nói: “Sao em lại chạy đến đây xem phim, gần nhà không phải cũng có rạp sao?”
Cô bé nói: “Tụ tập bạn thân, anh không hiểu đâu”
Tiêu Quân Mạc quả nhiên thành thành thật thật im lặng.
Ăn nửa buổi, Thiện Tuân có phần không được tự nhiên. Hai anh em này không hổ là từ một bụng mẹ chui ra, nói không nhiều nhưng không ai cảm thấy như vậy là không bình thường, giống như đã quen với phương thức trao đổi không mặn không nhạt này rồi vậy——nói mà không khơi gợi nổi. Mà Thiện Tuân vốn có thể dẫn dắt đề tài, lại bởi vì kiêng dè mà không mở miệng.
Sau mấy cuộc đối thoại mở ra lại bỗng nhiên gián đoạn không thể giải thích, cô nhóc rốt cuộc mới dời sự chú ý sang Thiện Tuân.
“Anh là đồng nghiệp của anh em ạ?”
Thiện Tuân cuối cùng cũng có thể xác định một chút.
“Anh là Thiện Tuân” Hắn nói, “Miễn cưỡng có thể coi là đồng nghiệp”
Cô bé cười nói: “Anh Thiện”
Thiện Tuân cũng cười: “Anh nghe anh em nói rất nhiều về em nhưng lại chưa biết tên”
Cô bé nói: “Em là Tiêu Vũ Thiến, Vũ trong Hạ Vũ, Thiến trong Nhiếp Tiểu Thiến”
Tiêu Vũ Thiến ăn lẩu xong liền đi——nói cho đúng, là bị Tiêu Quân Mạc hối đi. Bảo là con gái về muộn quá không an toàn, với cả, học sinh lớp 12 rồi, tụ tập hội bạn thân, xem phim cũng được nhưng phải có thời gian đọc sách. Tiêu Vũ Thiến trên mặt không tình nguyện nhưng cũng nghe lời, Tiêu Quân Mạc xuống lầu, đưa người đến giao thông công cộng mới trở về.
Có thể thấy, hai anh em tuy không nói nhiều nhưng tình cảm lại tốt.
Lúc Tiêu Quân Mạc vào cửa, Thiện Tuân vừa mới rửa bát đũa xong đi ra.
“Nhà các anh rất thích thủy nhỉ”
Thiện Tuân mở TV, ngồi trên sopha lột vỏ nho.
Tiêu Quân Mạc vào phòng bếp rửa tay, trở về ngồi xuống sát cạnh hắn, cũng lột cùng.
“Sao tên gì cũng phải phải gắn với thủy thế?” Thiện Tuân lại nói.
Tiêu Quân Mạc nói: “Coi bói”
Thiện Tuân quay đầu liếc mắt nhìn anh, “Vẫn còn tin cái này?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Bất động sản cũng phải xem phong thủy, có công ty đặt tên cũng phải tìm người xem tên, tên người thì sao lại không được?”
Điểu khiển TV trong tay Thiện Tuân bị anh đoạt lấy, trơ mắt nhìn anh đổi kênh, cuối cùng dừng ở kênh chiếu một bộ phim gián điệp chiến tranh.
“Sao Tiêu Vũ Thiến lại có ba nét thủy, không phải hai anh em nên thống nhất hả?” Thiện Tuân nói.
Tiêu Quân Mạc nhíu mày, chậm rì nói: “Lúc đặt tên cho tôi, mẹ tôi mê tiểu thuyết võ hiệp, thích cái kiểu tinh tướng như Tây Môn Xuy Tuyết…Cười cái rắm, nghiêm túc chút đi”
Thiện Tuân đấm chân.
Tiêu Quân Mạc liếc mắt nhìn hắn.
Thiện Tuân hít sâu mấy hơi, khoát tay, nhịn cười nói: “Thế nên lúc đặt tên em anh, mẹ anh đang coi Thiến Nữ U Hồn hả?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Lúc Tiêu Vũ Thiến sinh năm 96, phim Thiến Nữ mới chiếu được mấy năm”
Thiện Tuân: “Ồ…”
Tiêu Quân Mạc nói: “Có điều mẹ tôi thích Vương Tổ Hiền”
Thiện Tuân: “…”
Cho nên vẫn đoán đúng.
Nho có hơi chát, như mũi kim đâm nhẹ trên đầu lưỡi, Thiện Tuân ăn mấy quả thì ngừng. Tình tiết phim gián điệp chiến tranh không thú vị lắm, Tiêu Quân Mạc xem đến chăm chú, Thiện Tuân cũng không quấy rầy anh nữa, nhìn chằm chằm phụ đề tìm câu sai ngữ pháp. Mãi đến khi chiếu quảng cáo, hắn mới mở miệng nói: “Tôi thấy anh rất chiều Tiêu Vũ Thiến, chuyện bạn trai nó, anh có mở miệng dạy dỗ được thật không?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Trên vấn đề nguyên tắc sẽ nói, nói rồi con nhóc kia cũng chả dám cãi lại. Việc nhỏ thì thôi, léo nha léo nhéo lên thì phiền lắm”
Thiện Tuân cười nói: “Nó còn có thể cãi nhau với anh cơ à?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Nhìn không ra đúng không? Nó có mấy sở thích nhỏ, chỉ cần cậu tỏ ra vẻ xem thường cái thôi là có thể bơ cậu mấy ngày”
Thiện Tuân cười không ra tiếng, lại nói: “Thời kỳ trưởng thành mà. Lúc anh lớn vậy chưa từng phản nghịch à?”
Ánh mắt Tiêu Quân Mạc chợt lóe lên mấy phần coi thường, lạnh nhạt nói: “Tôi thật sự chả có ham mê gì hết”
Điểm ấy Thiện Tuân lại tin, Tiêu Quân Mạc mười tám tuổi, chắc là hơn mười năm trước nhỉ? Game còn chưa thịnh hành được như giờ, phim vớ vẩn cũng không nhiều thế.
Mười tám tuổi hắn đang làm gì nhỉ? Hắn suy nghĩ, so với Tiêu Vũ Thiến thì khó hơn nhiều. Kế hoạch của người khác là sau khi thi đại học xong thì làm sao để nói thẳng với cha mẹ tình yêu của mình, kế hoạch của hắn, là làm sao để cha mẹ chấp nhận xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của mình.
[Tiểu Lâu Nhất Dạ] mở đại hội chào mừng Tiêu Quân Mạc. Vừa ca hát lại vừa bốc thăm trúng thưởng, không ít người của bang hội hữu nghị đến vây xem, một đám người nhàn rỗi bên [Kiếm Khiếu] cũng đi lấy mấy cái áo đỏ. Thiện Tuân xung phong hát mấy bài, tiếp đó chơi cướp ghế ( ) rút thưởng, còn trúng một số tiền vàng không nhỏ. Skill tay đỏ của Chúc Chúc vừa mở ra, trúng một thú cưỡi cao cấp. Hai người login vào game vui vẻ tìm Long Duyệt nhận thưởng, thấy y đang tỷ thí hăng say với Tiêu Quân Mạc.
Long Duyệt dùng acc nữ, cùng class với Thiện Tuân, đấu với Đao khách cận chiến của Tiêu Quân Mạc. Trình độ, bố trí gần như không ở một cấp bậc như ngày đó Thiện Tuân đánh với Khúc Chung. Long Duyệt làm mẫu cách đánh căn thời gian skill đột tiến của đối phương, kéo dài khoảng cách, có miễn khống chế áp sát mà Khúc Chung đã nói tới. Mà độ linh hoạt của Tiêu Quân Mạc vượt xa Khúc Chung, đối phương đánh đã bỉ ổi rồi, anh còn đánh bỉ ổi hơn, chạy ra khỏi phạm vi skill của đối phương, cậu không tới, tôi cũng không tới, dù sao Đao khách có thể chạy. Cứ dây dưa như thế, mãi đến khi đối phương rối loạn tiết tấu, lại xông lên hung hăng đánh một trận.
Thắng thua rất nhanh đã rõ.
Chung quanh đã tụ tập không ít thành viên quan chiến.
*[Chúc Chúc]*: Anh Quân đẹp trai quớ (⊙o⊙)
*[Dụ Dỗ Từng Bước]*: Bàn về tính móc nối của class đáng khinh _(:з” ∠)_
Tiêu Quân Mạc và Long Duyệt đều dừng lại ngồi thiền.
*[Long Duyệt]*: Tiểu đệ tử không yêu sư phụ
*[Chúc Chúc]*: Sư phụ moe quớ (⊙o⊙)
*[Long Duyệt]*: Lại đây bế bổng ( ) nào = =
*[Dụ Dỗ Từng Bước]*: (⊙o⊙) Có thể mang tôi theo không
*[Chúc Chúc]*: Anh lớn quá rồi, tìm anh Quân đi
*[Ly Biệt Cùng Quân]*: Cậu lớn quá rồi, tránh xa tôi ra đi
*[Dụ Dỗ Từng Bước]*: _(:з” ∠)_ Chịu thôi, anh Quân xí hổ
*[Ly Biệt Cùng Quân]*: →_→
*[Chúc Chúc]*: Bọn em tới để nhận phần thưởng ~(≧▽≦)/~
*[Dụ Dỗ Từng Bước]*: ~(≧▽≦)/~
*[Long Duyệt]*: Tỷ thí dạy học miễn phí, phần thưởng thì thôi, đều là người mình cả
*[Chúc Chúc]*: Em và Dụ Dỗ đều không chịu thua kém, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài na ~(≧▽≦)/~
*[Dụ Dỗ Từng Bước]*: ~(≧▽≦)/~ Cho tôi tiền là được rồi, ngựa cho Chúc Chúc đi
*[Chúc Chúc]*: ~(≧▽≦)/~ Dụ dỗ em giận đấy
*[Dụ Dỗ Từng Bước]*: ~(≧▽≦)/~ Moah moah moah
*[Long Duyệt]*: Hai người đang tấu nói ( ) đấy à?
Cùng lúc đó, bên Thiện Tuân nhảy ra khung giao dịch, người đề xuất là Long Duyệt, Thiện Tuân click đồng ý, đối phương gõ một chuỗi chữ số, xác nhận giao dịch, số vàng hiển thị trong túi nháy mắt tăng vọt, nhiều hơn một đơn vị so với trước đây.
*[Dụ Dỗ Từng Bước]*: ~(≧▽≦)/~ Anh Long moah moah moah
*[Chúc Chúc]*: ~(≧▽≦)/~ Sư phụ moah moah moah
Nhìn lại, Chúc Chúc đã cưỡi lên con ngựa cao lớn lấp lánh ánh bạc. Trang sức ngựa là màu đỏ vui vẻ, đường viền và hoa thêu màu vàng, rất hợp với tạo hình nữ Kiếm khách Chúc Chúc lãnh diễm, cảm giác hài hòa không nói nên lời. Có điều đương sự lại chẳng cảm thấy gì cả, cưỡi ngựa đi đi lại lại lung tung, lượn mấy vòng trong thành chính mới quay về.
Đi tới đi lui như thế, quần chúng vây xem tốp năm tốp ba tản đi, sân bãi một lần nữa lại yên lặng.
Bỗng nhiên lại nhảy ra một yêu cầu tỷ thí, người đề xuất: Ly Biệt Cùng Quân.
Thiện Tuân ngẩn người.
*[Dụ Dỗ Từng Bước]*: (⊙o⊙)
*[Ly Biệt Cùng Quân]*: Đồng ý đi
*[Dụ Dỗ Từng Bước]*: (⊙o⊙) Đồng ý cái gì, cũng có phải tiền đâu
*[Ly Biệt Cùng Quân]*: …
*[Ly Biệt Cùng Quân]*: Tôi không đánh như vừa nãy đâu
Xác nhận.
Sau khi đồng ý rồi Thiện Tuân thật sự có chút căng thẳng, trừ lần đầu gặp mặt bị Tiêu Quân Mạc đập cho một trận ra, phần lớn thời gian đều lấy thân phận đội hữu của anh tồn tại. Anh cũng không thiếu người tỷ thí, nhưng đều tìm người trong bang hoặc là người xa lạ trong thành chính.
Thời gian đếm ngược tỷ thí trôi qua, tên đối phương biến thành màu đỏ như máu.
Thiện Tuân phản xạ có điều kiện lao ra khỏi phạm vi triển khai skill đột tiến của Đao khách, cũng may mà phản ứng nhanh, xem tình thế Tiêu Quân Mạc muốn bắt đầu vọt tới dùng sill khống chế không thể thực hiện được. Thiện Tuân đứng tại chỗ cast skill, thả một cái skill sát thương cao, lại quay đầu chạy. Tiêu Quân Mạc bật lên, cho hắn một cái buff giảm tốc, Thiện Tuân nhảy vụt lên trời, thả mấy cái skill thuấn phát, song sát thương không cao. Không dám ham chiến, thi triển skill thuấn di lẻn đến hơn mười thước phía sau đối phương, lợi dụng thời gian cast một phát tất sát—— cuối cùng không thể phóng thích thành công, cast skill được hai phần ba thì bị đối phương ngắt, bị áp sát, phản ứng đầu tiên của Thiện Tuân đương nhiên là chạy trốn, tiếc rằng skill thuấn di vừa mới dùng, lại bị đối phương thêm một cái định thân, biến thành một bức tượng kẹt tại chỗ.
Thiện Tuân trơ mắt nhìn Tiêu Quân Mạc mở bạo phát, sát thương chiêu sau so với chiêu trước còn đau hơn, mãi đến khi chém rớt nửa thanh máu của hắn, lúc định thân kết thúc mới nghiêng người chạy đi.
Sau khi hoàn toàn rơi vào bị động, hắn mở bạo phát, đối phương dùng giảm sát thương lao đến, lại dùng đại chiêu ép hắn cũng mở giảm sát thương, thế rồi lại bỏ hắn lại quay đầu chạy ra khỏi phạm vi skill.
Thua.
Lúc thanh máu của hắn thấy đáy, HP của đối phương còn dư một phần ba.
*[Long Duyệt]*: Phản ứng tốt đấy
*[Chúc Chúc]*: Đối thủ mà không phải anh Quân thì anh đã thắng rồi
Điểm ấy hắn đương nhiên biết rõ, đầu tiên, hắn từ lâu đã không còn là gà mờ nữa, cũng đi theo Tiêu Quân Mạc hoặc là mang người trong bang đi dã ngoại chôn không ít người. Tiếp đó, mới đây [Mộng Phù Sinh] và [Kiếm Khiếu] vẫn còn có khúc mắc chuyện lần trước, không có nhiều hoạt động lớn, sau khi mang người trong bang tiểu đả tiểu nháo ( ), hắn liền ở thành chính tỷ thí giết thời gian, kỹ thuật vững vàng tăng lên.
Đàn ông ít nhiều đều có chút máu đánh lộn, Thiện Tuân đến đây hứng trí, chủ động gửi yêu cầu tỷ thí giống Tiêu Quân Mạc, hai người lại triền đấu. Long Duyệt kêu Chúc Chúc xuống ngựa, bắt đầu dạy đệ tử thực chiến.
Tiêu Quân Mạc hiển nhiên không nói chơi, từ đấy thỉnh thoảng sẽ giảng giải một chút cho Thiện Tuân làm thế nào để chỉ huy quần chiến. Sắp xếp class, thay đổi phương pháp tương ứng, kỹ xảo giữ chân. Thiện Tuân không có việc gì lại kéo người trong bang ra ngoài thử, thắng, mọi người vui vẻ, mở ca hội chúc mừng; thua, bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, logout có kỹ thuật. Một nhóm người trong bang ngược lại cũng vui vẻ chơi với hắn, bất kể thế nào cũng không có một lời oán hận, Kiếm Thất cũng kệ hắn. [Tiểu Lâu Nhất Dạ] phát triển dũng mãnh so với [Kiếm Khiếu] năm đó chỉ hơn chứ không kém. Long Duyệt và Tiêu Quân Mạc tuyển một đống người, luyện binh bất cứ lúc nào, định kỳ ước chiến với bang hội thực lực tương đương, dần dần cũng có quy mô, thời điểm đám Thiện Tuân tìm ch.ết bị đánh đến kêu cha gọi mẹ cũng có thể tới cứu. Đám người Khúc Chung bị Mộc Mộc đá ra khỏi bang phần lớn đều vào [Tiểu Lâu Nhất Dạ], một đám tinh anh có thể nói là vốn liếng phát triển của bang hội mới, rồi sau đó, một số người lại liên tiếp từ [Mộng Phù Sinh] qua, chưa đến một tháng, thế lực của [Tiểu Lâu Nhất Dạ] đã đè bẹp [Mộng Phù Sinh]. Mà [Mộng Phù Sinh] cũng bởi vì bạn cũ [Kiếm Khiếu] không nóng cũng chả lạnh, thành viên tinh anh đi hết cả đám, cũng không muốn tuyển người chơi không có đủ năng lực, dần dần tuột dốc.
Một bang hội ác bá đã từng hếch mũi lên trời rớt xuống thế yếu, tự nhiên trở thành chuột chạy qua đường.
Bang chiến không ngừng, làm cho [Mộng Phù Sinh] và Minh Vũ trở thành hội viên thường trú trên kênh thế giới, tiết mục châm biếm ngắn liên tiếp không ngừng, thiên kỳ bách quái, ngay cả bang hội nhỏ cũng liên hợp nã pháo [Mộng Phù Sinh]. Thành viên không dám ra thành chính, bang chủ không cầu cứu đồng minh, chơi game là để theo đuổi kích thích, điều hòa tâm trạng, bởi vậy tự nhiên lại đi thêm một nhóm người, so với ngày xưa, nhân số online của [Mộng Phù Sinh] giảm hơn nửa.
Ngày đó Thiện Tuân đang tỷ thí với Kiếm Thất, thấy trên kênh thế giới nhảy ra hai cái ID quen thuộc.
*[Chúc Chúc]*: Minh Vũ: Ái phi, giang sơn của trẫm không còn rồi
*[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]*: Minh Vũ: Ái phi, giang sơn của trẫm không còn rồi
Rất nhanh, một đám người spam bình luận.
Thiện Tuân dừng lại, kệ cho Kiếm Thất đánh rớt máu hắn, tập trung gõ chữ trên khung chat.
*[Dụ Dỗ Từng Bước]*: Mộc Mộc: Thiền thiếp không sai
*[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]*: Minh Vũ: Nghe nàng nghe nàng đều nghe nàng
Kênh thế giới lại náo nhiệt.
Một tiếng nhắc nhở chat mật vang lên.
*[Kiếm Thất]*: Cậu còn dính líu khẩu chiến nữa?
*[Dụ Dỗ Từng Bước]*: Trượt tay
*[Kiếm Thất]*: …
Cục diện giằng co không bao lâu, sự việc đã đi tới một cục diện mới gần hồi kết——giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, bên chính phái giang hồ liên minh lại với nhau, cùng thảo phạt ma đầu tà giáo tội ác tày trời, [Mộng Phù Sinh] từng uy phong lồng lộng, ngay cả bang chủ cũng bị chặn giết ở Lưu Ly Cốc hai ngày hai đêm. Nhân số năm so với một, luân phiên canh giữ, người [Mộng Phù Sinh] ch.ết sống không ra được khỏi bản đồ.
Đối với chuyện này, Diệp Chu Chu nói: “Lịch sử bao giờ cũng giật gân vậy đấy”
Vị sư tỷ sợ thiên hạ không loạn của cô nói: “Vẫn là câu nói kia, thần thiếp không sai”
Nói thì nói thế, Kiếm Thất mở cuộc họp trong bang, cuối cùng vẫn bay tới Lưu Ly Cốc.
*Chú thích:*