Chương 34
Ổ chăn bị xốc lên một nửa, một cơ thể ấm áp dán tới, mơ màng được người ôm vào lòng, hương sữa tắm theo đó phả vào mặt, đỉnh đầu còn bị thứ gì đó cọ mấy cái.
Thiện Tuân mở ra hai mí mắt nặng như chì.
Mặt dán vào lồng ngực đối phương, không nhìn thấy mặt, hắn lại uể oải nở nụ cười, hừ ra tiếng từ trong xoang mũi, mềm mại, “Về rồi à”
Lồng ngực mặt dán vào rung động một chút, đỉnh đầu truyền đến tiếng nói trầm thấp mềm mỏng: “Ừ, ngủ sớm vậy?”
Thiện Tuân đáp một tiếng, lại nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra bên người đã không còn ai, giống như tối qua chỉ là một giấc mộng. Nhưng nhác thấy vali trong tủ quần áo, người này thật sự trở về. Hôm nay vừa đúng là thứ hai, đoán chừng sáng sớm đã tới công ty.
Rời giường rửa mặt, lại vào phòng bếp rán hai quả trứng ăn, trước khi ra khỏi cửa thì tới phòng tập gym. Giờ này phòng gym rất yên tĩnh, ở lại đến tận hơn một giờ, hắn mới đi tìm quán cơm giải quyết bữa trưa, rồi ghé qua tiệm sách giết thời gian. Lối vào siêu thị lớn nhỏ, cửa hàng thực phẩm treo đầy quảng cáo bánh trung thu muôn hình muôn vẻ, tuần sau là Trung thu rồi, Tần Duệ còn hỏi hắn có về nhà không, đương nhiên là không thể về được.
Từ sau hôm ấy, hắn và gia đình chưa từng liên lạc.
Game đã mở ra hoạt động Trung thu, nhưng hắn không có tâm tư onl. Ba ngày trước nhận được tin Kiếm Thất AFK, hắn lập tức login nick YY trước đây, click mật Kiếm Thất, câu nói đầu tiên của đối phương là——chịu về rồi à?
Hắn chỉ có thể đáp lại bằng biểu cảm thẹn thùng.
Kiếm Thất đang ở trong kênh YY của bang họ, hình như là đang mở tiệc chia tay, qua mấy phút mới lại lần nữa trả lời.
[Vào kênh đi, lâu lắm không nghe giọng cậu rồi]
Có chút cảm động không sao nói rõ được vậy đấy.
Thiện Tuân vào YY, vừa mới mở mic nói chuyện, trong bang hội lập tức ồn ào, hỏi có phải hắn muốn quay lại không, hắn bảo có thể coi là vậy. Lên mic nói một tràng từ biệt, ca hát, ầm ĩ đến rất muộn, Kiếm Thất kéo hắn vào room nhỏ, thương lượng nếu hắn quay về, thì giao bang hội lại cho hắn. Thiện Tuân không dám gật đầu, hắn chơi game cực tùy tính, không thích hợp gánh vác gánh nặng bang chủ này. Cẩn thận hỏi Kiếm Thất lý do rời đi, trả lời bảo rằng vợ được công ty điều tạm đến chi nhánh ở nơi khác, con còn nhỏ, chỉ một mình anh ta chăm sóc, cần phải dành nhiều thời gian. Cuối cùng quyền hạn bang chủ giao lại cho Tần Duệ và Diệp Chu Chu, kỳ thật cũng coi như là một chính một phụ, giúp đỡ lẫn nhau.
Đã lưu số Kiếm Thất từ lâu, nhưng cũng chưa từng liên lạc riêng. Loại quan hệ này vốn đã rất mỏng manh, một khi rời khỏi nền tảng vốn có, kỳ thật cũng rất khó để duy trì. Vòng sinh hoạt khác nhau, rất nhiều quan niệm cũng bất đồng, ngay cả liên hệ trong game cũng cắt đứt, rất khó để ở chung lần nữa. Kỳ thật trong lòng mỗi người đều rõ.
Thiện Tuân lại login vào game, bỗng cảm thấy chẳng còn hứng thú gì. Mãi đến giờ phút này mới biết, thật ra trong cái giang hồ này, sự tồn tại của cừu nhân và hảo hữu là để duy trì hứng thú với game, nóng lòng mong mỏi kẻ đáng ghét biến mất đi, chờ đến khi người ta biến mất thật rồi, mới đầu có lẽ sẽ hả lòng hả dạ, nhưng dần dà, bớt được mục tiêu căm ghét, cũng giống như thiếu hụt cái gì đó. Mà hảo hữu làm bạn bên người cũng biến mất từng ngày, thì càng giống như thứ còn sót lại cũng cùng biến mất theo.
Thiên hạ không có cuộc vui nào không tàn, đáng lẽ phải nên coi nhẹ từ lâu.
Quay về trước thời gian để nấu cơm, kết quả lúc hơn năm giờ nhận được điện thoại của Tiêu Quân Mạc, phải tăng ca, có một khoản tiền xảy ra vấn đề. Xin nghỉ một tuần như thế, trở về vốn có một đống công việc chờ anh xử lí, lại tự dưng nhảy ra chuyện như vậy, càng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Gần đây Thiện Tuân bị cảm nhẹ, kéo dài rất lâu, không nghiêm trọng, cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt, đi ngủ tương đối sớm, chỉ lúc mơ mơ màng màng cảm giác có người đang hôn mình, rồi được một đôi tay ôm chặt lấy. Sáng sớm tỉnh dậy đều là sau chín giờ, bên cạnh lại trống không, kéo dài như thế ba bốn ngày, hai người cũng không chạm mặt nhau. Chỉ có lúc nghỉ trưa, hoặc là hắn gọi qua, hoặc là Tiêu Quân Mạc gọi tới, hai người sẽ nấu cháo điện thoại đến nửa tiếng. Tiêu Quân Mạc nghe thấy giọng mũi, giục hắn uống thuốc. Đáng lẽ rất thoải mái, cảm thấy hai người từ giai đoạn vừa mới bắt đầu cảm xúc mãnh liệt dần dần lắng động lại, có cảm giác thật sự bắt đầu chung sống, nhưng lại nghĩ đến cha mẹ Tiêu Quân Mạc lấy lòng anh, nhưng không hề có chút phản ứng gì với chuyện giữa họ, Thiện Tuân khó mà yên lòng cho được. Hơn nữa ầm ĩ với mẹ một trận còn chưa biết kết thúc ra sao, trong lòng phiền muốn ch.ết, mỗi ngày tốn hơn nửa tiếng với máy chạy bộ trên ban công, lại không có việc gì chạy tới phòng tập gym bể bơi.
Buổi tối nào đó cảm giác Tiêu Quân Mạc nằm vào, hắn mở to mắt, chủ động ôm anh. Tiêu Quân Mạc có hơi bất ngờ, còn chưa lên tiếng, đã nghe hắn nói: “Sự việc nghiêm trọng lắm à?”
Tiêu Quân Mạc dùng bụng ngón tay sờ nhẹ sau gáy hắn, giọng nói ồm ồm: “Vấn đề của kế toán, đã được giải trình rồi. Ngày mai có thể về đúng giờ, muốn ra ngoài ăn không?”
Thiện Tuân nói: “Ăn ở nhà đi. Lần trước nói đến vấn đề phòng ở, trước khỏi cần để ý nữa, ba mẹ tôi vẫn chưa có ý định đó”
Tiêu Quân Mạc “Ừ” một tiếng.
“Có muốn làm không?” Lại hỏi.
Tính ra, đã nửa tháng chưa làm rồi. Anh nói thế, Thiện Tuân thật sự có chút không kiểm soát được, đúng lúc cơn buồn ngủ cũng phai nhạt, thò đầu cắn một miếng trên xương quai xanh của anh, nói: “Người anh chịu nổi không?”
Tiêu Quân Mạc cười nói: “Cũng không mệt lắm”
Nói xong trở người đưa lưng về phía hắn. Thiện Tuân ʍút̼ một cái trên vành tai anh, đứng lậy lục lọi thuốc bôi trơn từ trong ngăn kéo, nặn ra một ít, Tiêu Quân Mạc đã tự cởi qυầи ɭót. Thiện Tuân cười hôn lên lưng anh như khen thưởng, rồi nhét ngón trỏ vào lỗ nhỏ phía sau. Đã lâu không làm, nơi ấy lại khôi phục căng chặt như ban đầu, mới nhét vào nửa ngón tay, hô hấp của Tiêu Quân Mạc đã rối loạn tiết tấu, đi vào có chút khó khăn, vách ruột nóng rực ʍút̼ chặt đầu ngón tay, lại không cho nó lùi bước. Thiện Tuân vừa hôn lưng anh vỗ về, vừa dành ra một bàn tay xoa nắn cánh mông anh, không dễ dàng nhét vào cả ngón tay, Tiêu Quân Mạc quay đầu lại, hai người cọ xát chóp mũi một hồi, đón nhận cái hôn ngắn ngủi, Thiện Tuân lại nhét vào ngón tay thứ hai. Mở rộng tương đối khó khăn, thời gian cũng kéo dài, đầu Tiêu Quân Mạc mướt mồ hôi, thúc giục hắn mau đi vào, Thiện Tuân lục bao mang vào mới chống quy đầu lên cửa mình, chen vào từng chút từng chút một.
Cơ mông Tiêu Quân Mạc căng cứng, trong cổ họng bật ra một tiếng gầm nhẹ. Vào được một nửa, thở dốc hàm chứa chút đau đớn, Thiện Tuân nhanh chóng dừng lại, vừa xoa bóp mông anh vừa hôn lên lưng vỗ về. Tiêu Quân Mạc hơi cong người, xương bả vai nhô lên, tấm lưng dày rộng, thấm mồ hôi vừa chảy ra, hòa trộn với mùi sữa tắm, Thiện Tuân có hơi đắm chìm vào, không nhịn được lại ưỡn eo một cái. Tiêu Quân Mạc bật ra một tiếng rên ngắn ngủi, Thiện Tuân nói “Nhịn một chút”, vọt đến tận cùng, ôm chặt cơ thể có hơi run rẩy của Tiêu Quân Mạc, chậm rãi cắm rút.
Khả năng thích ứng của dũng đạo cực tốt, mới đầu còn chặt đến mức hai người đều khó chịu, dưới sự đưa đẩy của Thiện Tuân mà từ từ nơi lỏng, thịt non lại cắn chặt lấy dương v*t, theo sự kéo đẩy mà chui ra khỏi cửa mình, rồi lại co vào bên trong. Lâu lắm rồi chưa làm, hai người đều sung sướng đê mê, tiếng kêu càng ngày càng phóng túng, thúc đến chỗ sâu, giọng Tiêu Quân Mạc tăng cao lên mấy nhịp, giục Thiện Tuân nhanh hơn, Thiện Tuân thích ghê gớm, ôm người kêu bảo bối không ngớt, chịch càng lúc càng mãnh liệt, thúc Tiêu Quân Mạc đến dịch ra mép giường, lại ôm người về, tiếp tục đâm thúc mạnh.
Lâu quá rồi không phóng thích, hai người đều bắn ra rất nhiều.
Chờ đến khi Thiện Tuân nghỉ ngơi đủ, rút dương v*t ra, ném bao cao su đi, thấy Tiêu Quân Mạc vẫn không có động tĩnh gì, kề mặt sang đầu kia nhìn, vậy mà ngủ mất.
Nói không mệt cũng là lừa hắn.
Người này gần như không nghỉ ngơi, đã bận bịu hơn nửa tháng, cho dù thể lực tốt cũng không chịu đựng được.
Vặn tắt đèn bàn, Thiện Tuân ôm anh, ngược lại một chút xíu buồn ngủ cũng không có. Chừng qua hơn nửa tiếng, cầm lấy tay trái anh, sờ soạng rất lâu trên ngón áp út.
Hôm sau trên đường đi tới hiệu sách, chạy một chuyến đến tiệm trang sức.
Hắn thật sự không nghiên cứu gì về trang sức, trước đây chưa từng mua, càng không có hứng đi quan tâm. Xoay qua xoay lại mấy chuyến trước quầy, nụ cười trên mặt của phục vụ đã có hơi cứng ngắc, mới chọn được một kiểu dáng khá là đơn giản khiêm tốn. Mắt của người phục vụ sáng lên, đương nhiên là anh thật có mắt nhìn, đây là chiếc thế này thế kia nhất trong cửa hàng của chúng tôi, được rất nhiều người trẻ tuổi như anh hoan nghênh vân vân. Thiện Tuân không có tâm tư nghe cô nàng nhiều lời, chọn trúng thì không muốn thay đổi, nói muốn hai kiểu của nam. Nhân viên phục vụ là một cô gái hai mươi mấy, ngẩng đầu không dấu vết đánh giá hắn mấy lần, lại khôi phục nụ cười nhất quán.
Thiện Tuân lấy ra từ trong túi một cái dây nhỏ——gỡ xuống trên mác quần áo, dây gai ngắn mảnh, tối hôm qua tiện tay mò được trên tủ đầu giường, chiều dài cũng được cắt sửa ngon lành, đường kính ngón áp út của Tiêu Quân Mạc.
Cất hộp đi, bước ra bậc cửa, cảm giác ánh dương hình như mạnh hơn so với mấy ngày đầu.
Cũng là lúc Tiêu Quân Mạc nhắc tới Lý Từ cuối năm đính hôn mới sinh ra suy nghĩ, trước đây trong lòng Tiêu Quân Mạc không kiên định, hiện tại thì là hắn không kiên định, tuy rằng thứ này cũng chẳng thể quyết định được gì, nhưng người đang yêu hình như đều có hơi mê tín. Giải thích của mọi người về tôn giáo là, khi con người ta bất lực với quá nhiều chuyện trong thực tại, thì sẽ muốn đem tình cảm làm nơi nương tựa, để an ủi tâm hồn. Một khi loại tín ngưỡng này được hình thành, cho dù kết quả ra sao, mọi người bớt được đi rất nhiều áp lực tinh thần, được tạm thời giải thoát.
Hắn dường như trở thành một con chiên.
Trên đường nhận được điện thoại của Lương Khâm Vũ, đã lâu không liên lạc, thấy có tên người gọi tới thật sự cảm thấy ngạc nhiên. Nhét tai nghe rồi kết nối, Thiện Tuân liền cười nói: “Tô Chỉ bảo anh sụt mất năm ký, bận rộn đến vậy cơ à?”
Lương Khâm Vũ nói: “Đây là loại bỏ chất béo không hiệu quả”
Thiện Tuân buồn cười: “Còn loại bỏ nữa thì anh thành cây sào đấy”
Lương Khâm Vũ nói: “Thế nên tôi đã hấp thu gấp đôi lượng đường và kéo dài quãng đường chạy bộ buổi sáng liên tục một tuần rồi”
Điểm ấy đúng là có ấn tượng, trước đây Lương Khâm Vũ đã từng nói, cho dù bận rộn hay mệt mỏi anh ta vẫn sẽ kiên trì chạy bộ buổi sáng, tiện thể dắt chó đi dạo. Lấy công việc của anh ta, nuôi một con chó cỡ lớn quả thật rất mệt, còn thương như con, với cái tính cách của anh ta mà nói, cũng là một mặt dịu dàng hiếm thấy.
Thiện Tuân cười một hồi, nói: “Vào thẳng vấn đề đi, tôi đang lái xe”
Lương Khâm Vũ nói: “Nói cứ như tôi rảnh hơn cậu ấy”
Thiện Tuân thấy buồn cười: “Mợ anh xong chưa”
Lương Khâm Vũ nói: “Trung thu có về nhà không?”
Dừng lại mấy giây, Thiện Tuân nói: “Không về, làm sao?”
Lương Khâm Vũ nói: “Tôi làm một buổi tụ họp nhỏ ở nhà, người trong công ty không về nhà đều qua đây, cậu tới không?”
Thiện Tuân im lặng một lúc, nói: “Tôi còn có buổi tụ tập khác, không đến đâu”
Lương Khâm Vũ cũng không phải người thích đi khuyên bảo, không nhiều lời, cứ thế cúp.
Cả buổi chiều Thiện Tuân đọc sách đều có hơi thất thần, liên quan đến Trung thu, không biết Tiêu Quân Mạc sắp xếp như thế nào, anh không nói, hắn cũng không tiện hỏi —— dù sao anh vẫn còn áp lực trong nhà.
Tiêu Quân Mạc nói sẽ đúng giờ về nhà, hắn rời tiệm sách trước thời gian, về tới nhà liền làm cơm. Nhận được điện thoại của Đinh Thu, bàn bạc vấn đề chỉnh sửa bản thảo —— trước mắt tiểu thuyết nhiều kỳ có thể xuất bản lại lần hai, hắn còn có thể sửa chữa chi tiết bản đã xuất bản lần nữa, deadline bên xuất bản có hơi sát. Nói chuyện thảo luận đại thể ý tưởng cải biến, Đinh Thu không có ý kiến gì, lại hỏi hắn đã bắt tay vào làm bản thảo chuyên mục kỳ sau chưa.
Việc tương đối nhiều. Cái việc sáng tác này rất khảo nghiệm trạng thái, bảo hắn gần đầy viết, chắc chắn không lấy ra được tác phẩm gì ra hồn. May mà bản thảo chuyên mục đầu tuần tháng mười mới nộp, còn có thời gian giảm xóc. Nói tới cuối, di động nhảy ra cảnh báo pin, Thiện Tuân cam đoan sau Trung thu sẽ bắt đầu toàn tâm tập trung vào công việc, vội vàng cúp điện thoại.
Hắn canh thời gian, như thế lúc đồ ăn lên bàn, Tiêu Quân Mạc cũng vào cửa ——nếu tan làm đúng giờ. Hôm nay hình như không, chắc là tắc đường, Thiện Tuân về phòng nhìn bản thảo cũ, vừa xem, vấn đề liền lòi ra, không hài lòng lắm với tiết tấu cốt truyện ban đầu này, cảm giác không đủ làm nền, lúc trước vì tiến vào cao trào nhỏ, có hơi nóng lòng cầu thành. Nhìn chằm chằm màn hình vắt óc một hồi, liền bắt tay sửa đổi từ cái nhỏ nhặt, sau khi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đến, một hơi chỉnh sửa toàn bộ cốt truyện tranh chấp, cuối cùng đọc lại một lượt, tâm trạng khoan khoái hơn rất nhiều.
Eo nhức lưng đau.
Lười biếng duỗi người, mới phát hiện hình như đã trôi qua rất lâu. Đồng hồ dưới góc phải màn hình lập tức đập vào mắt, trong lòng cả kinh —— đã gần mười giờ rồi.
Lấy di động ra, không có cuộc gọi nhỡ.
Hắn đứng dậy ra khỏi thư phòng, gọi điện cho Tiêu Quân Mạc. Vẫn không có ai bắt máy, gọi ba, bốn cuộc, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông từ ngoài cửa truyền vào. Hơi bất ngờ, ấn ngắt. Tiếp đấy chui vào tai là tiếng chìa khóa mở khóa, cửa mở, hắn mấy bước bước ra, thấy Tiêu Quân Mạc cúi đầu đổi giày ở huyền quan, một bên cởi mấy cúc áo trên cổ áo.
Phòng khách rất tối, chỉ có ngọn đèn nhỏ nơi huyền quan, vầng sáng rọi lên sườn mặt không thấy rõ biểu cảm của Tiêu Quân Mạc, cùng chiếc cằm trong bóng tối hình thành đối lập sáng tối mãnh liệt. Đường ranh giới như một đao cắt ra, cứng rắn, thẳng tắp, kéo dài đến sau cái bóng của anh, rồi biến mất không thấy đâu.
“Sao mà về muộn vậy?” Ánh mắt dừng lại mấy phút trên người anh, Thiện Tuân quay đầu trở vào phòng bếp, lần lượt bưng thức ăn về bếp, để vào lò vi sóng hâm nóng.
Tiêu Quân Mạc đi dép lê vào phòng bếp, kéo ra một cái ghế ngồi xuống, chờ hắn từ phòng bếp đi ra, đang muốn bưng canh, bỗng nhiên bị anh gọi lại.
Thiện Tuân dừng động tác, nghe thấy anh nói: “Khoan vội đã, tôi có chuyện muốn nói”