Chương 9: Tin nhắn

Hai người đi ra từ cánh rừng, trong tay Lâm Thanh Khải chỉ còn một chai nước, anh mở nắp, đưa cho cô.
Tương Linh uốngngụm, anh lại ung dung lấy về.ngửa cổ rót vào trong miệng.
Động tác nhanh chóng dứt hoát khiến cho Tương Linh không kịp phản ứng.
"Sao?" Lâm Thanh Khải nhìn cô.


Tương Linh vội vàng di chuyển ánh mắt đi nơi khác: "Không có gì."
"Vẫn còn khát sao?"
"Hết khát rồi." Tương Linh lắc đầu.
Lâm Thanh Khải nhìn cô, nhíu mày cười: "Ra nhiều nước như vây, uống đi để còn bù lại."


Bọn họ đã đi tới trường học, giờ tự học đã gần kết thúc, hành lang đã có nhiều học sinh đi lại.
trong hoàn cảnh này mà anh lại nói như vậy, Tương Linh cảm thấy như bản thân bị lột sạch quần áo giữ đám đông vậy. Cổ cô có vết hồng, cô cúi đầu không đáp.


Nhìn phản ứng này của Tương Linh làm cho Lâm Thanh Khải cực kỳ thoải mái. (Anh bị máu S à?)
Đụng nhẹ thôi cũng lên đỉnh, không đụng chạm cũng có thể xấu hổ.
Tay trái anh bỏ trong túi quần, hơi thấp đầu nói vào tai cô: Có phải qυầи ɭót của em ướt nước nữa rồi không?"


"Ừm." Tương Linhnhỏ gọng đáp lại.
Cô quay đầu sang bên khác trốn tránh, lại bị anh dùng tay kéo lại: "Đi vào cởi."
Anh kéo cô vào hành lang toilet.
"Hả?" Tương Linh ngớ người ra một phen.
"Cởi ra cho tôi." Rõ ràng anh đang nói chuyện rất bỉ ổi nhưng giọng nói lại ôn hòa.


Tương Linh nhìn lên: "Chiều nay vẫn có tiết học.""
Lâm Thanh Khải cười nhẹ: "Em định mặc như vậy đi học sao? KHông thấy ẩm ướt khó chịu ư?"


available on google playdownload on app store


Nhưng cũng không thể không mặc gì đi học chứ, cô muốn kiếm cơ: "Lần trước không phải anh đã vứt đi sao? Hôm nay muốn lấy cái này để làm gì?" Càng nói, âm thanh của cô càng nhỏ lại.
"Lần trước à anh đã bắn lên đó. Lâm Thanh Khải nói: "Còn lần này thì chỉ có nước của em mà thôi."


Giọng nói anh hạ thấp xuosng: "Cho anh cầm về... buổi tối anh tự cọ vào dương v*t để thủ ɖâʍ."
"nhưng mà..."
Lâm Thanh Khải nắm lấy eo cô: "Ngoan nào."
Tương Linh dựa người vào tường cởi qυầи ɭót ra.


qυầи ɭót của cô mặc hằng ngày đều rất đơn giản, đều là màu trắng, có chút điểm hồng nhạt. Vừa cởi xong, ngón tay cũng cảm nhận được độ ẩm. Vừa rồi đúng là chảy quá nhiều.
Nghĩ tới việc đưa nó cho Lâm Thanh Khải, không hiểu sao thân thể bõng nhiên rụt rụt.


Buổi chiều anh cũng phải đi học, nghỉ giữa khóa còn phải nói chuyện phiếm hoặc chơi bóng cùng các nam sinh khác, mang theo chiếc qυầи ɭót đầy ɖâʍ dịch này đi loanh quanh như thế sao?
Tương Linh thở ra một hơi rồi đưa qυầи ɭót cho anh.
Sau đó mỗi người một đường, hướng đến lớp mình mà đi tới.


Tương Linh bỏ tay vào trong túi mình. Vì không mặc qυầи ɭót, vậy nên trực tiếp ma sát đến nơi âm đ*o ềm mại nóng ấm.


Tương Linh ngồi vào chỗ ngồi, chân không động đậy. Nghĩ tới bối tối Lâm Thanh Khải nằm tại giường của ký túc xá, cầm lấy qυầи ɭót của cô đặt trên côn th*t mà chà xát rồi thở gấp.
Thật sự cảm thấy xấu hổ.


"Không mặc qυầи ɭót, tiểu huyệt có khó chịu không?" Có tin nhắn của Lâm Thanh Khải gửi tới.
Cô không nói gì.
Đợi một lát, Lâm Thanh Khải cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa. Tương Linh sợ ai đó sẽ nhìn thấy nên xóa hết tin nhắn.


Vừa đúng lúc chuông tan học vang lên, cô đi mua chai nước ấm, khi trở về, bạn cùng bàn nói: "Điện thoại của cậu vừa có người nhắn tin tới đấy."
Tương Linh cầm lên xem.
Vẫn là dãy số của Lâm Thanh Khải: "Lần sau tôi sẽ dùng lưỡi ɭϊếʍƈ cho em."






Truyện liên quan