Chương 11: Muốn tôi rồi sao?
Tương Linh nhắm mắt lại, một màu tối đen, thính giác vì vậy mà càng trở nên mẫn cảm, giọng nói của Lâm Thanh Khải dường như trực tiếp đi từ lỗ tai vào tận cùng các tế bào trong thân thể cô.
"Muốn đầu lưỡi của tôi làm không?" âm thanh của anh khàn khàn.
Muốn...
Không chỉ là đầu lưỡi, cái gì của anh em cũng muốn.
Tương Linh nói: "Ừm."
đầu v* trướng trướng, tay cô cầm lấy ngực trái của chính mình, thử nắn bóp.
Không đủ, cảm giác vẫn cực kỳ thiếu thốn.
Tay của Lâm Thanh Khải lớn hơn, đốt ngón tay thô to giống như có điện, mỗi lần chạm vào da thịt cô là thân thể liền trở nên mềm nhũn. Bàn tay anh có thể nắm trọn toàn bộ ngực, sức lực ở ngón tay cũng vừa đủ, có thể khiến cho cô trở nên tê dại.
Có chút... muốn bị anh xoa bóp.
Hô hấp của Lâm Thanh Khải cũng trở nên nặng nề hơn: "Tiểu ɖâʍ đãng, dương v*t của tôi trướng cứng rồi, thật muốn đâm vào hai ɖú của em."
Tương Linh bị câu nói vô sỉ của anh mà càng trở nên kích thích hơn, phía dưới khó chịu, cô phải cọ xát hai cái đùi cùng một chỗ để dễ chịu hơn.
"Có phải là hứng không chịu được nữa rồi đúng không?" Lâm Thanh Khải hỏi.
"bây giờ... cực kỳ ngứa..." Tương Linh duỗi ngón tay tiến vào giữa hai chân, đầu ngón tay đè âm vật lại.
Đỉnh côn th*t của Lâm Thanh Khải đã có chất lỏng chảy ra, anh cầm lấy qυầи ɭót của Tương Linh cọ cọ vào.
"Chỗ ngứa đó..." anh thấp giọng hỏ: "Có muốn bị ɭϊếʍƈ không? Hay là muốn được đâm vào thao cho đỡ ngứa?"
Tương Linh lắc đầu cắn môi: "Không biết..."
"không biết sao?" Lâm Thanh Khải cười: "Tôi sẽ vừa ɭϊếʍƈ một bên, một bên sẽ dùng ngón giữa cắm sâu vào bên trong em mà thao, có được không?"
"aaa...." Tương Linh ngửa cổ, cô bị lời nói của anh làm cho nước mắt chực trào, không dám suy nghĩ theo lời nói của anh, Môi của Lâm Thanh Khải... ở chỗ đó...
"Có muốn không?" Anh không bỏ qua: "Muốn tôi ɭϊếʍƈ không? Không cần tay, tôi sẽ dùng lưỡi tiến vào lỗ nhỏ của em mà xuyên vào bên trong."
Ngón tay Tương Linh càng phát ra lực, âm vật giống như phát trướng.
"Em chảy bao nhiêu nước thì tôi sẽ ʍút̼ sạch bấy nhiêu." Lâm Thanh Khải khàn khàn nói: "chỗ đó chảy nước tôi cũng có thể hút đúng không?"
Tương Linh càng nghe anh nói, càng ngứa ngáy mãnh liệt, liền khó chịu đến không nổi mất.
cô thở gấp, nhớ tới giấc mơ kia, cô bị anh cởi sạch quần áo đè lên tường, dùng côn th*t thô to nóng hổi mà mạnh mẽ rút ra cắm vào.
Thật sự rất ngứa.
"có muốn dương v*t của tôi đi vào không?" Lâm Thanh Khải nghe ra được cô đang rất hứng, càng cố tình trần trụi mà kích thích cô: "Dùng dương v*t cứng rắn cắm vào trong tiểu huyệt của em, vừa thô vừa cứng, dùng lực thật mạnh ở bên trong em mà đâm chọc..."
Tương Linh gắt gao cắn môi, sâu trong âm đ*o co rút mãnh liệt, giống như anh đang đi sâu vào bên trong, đâm mạnh vào vậy.
"Phun nước rồi sao?" Lâm Thanh Khải hỏi.
Tương Linh sảng khoái đến khóc nức: "Quá nhiều... vẫn còn chưa ra hết..."
"MK." Lâm Thanh Khải hổn hển thở: "Em bức ch.ết tôi rồi."
Anh ngửa đầu mạnh mẽ xoa nắn côn th*t, tưởng tượng thấy cô đang tràn trề d*m thủy chảy ra dưới hạ thân, côn th*t càng trở nên căng trướng.
Lúc này đầu óc Tương Linh đều trống rỗng.
Lần đầu tên cô tự làm cho mình tới cao trào như vậy, thân thể mềm nhũn, d*m thủy phía dưới nhỏ giọt xuống sàn.
Rất lâu sau, Lâm Thanh Khải mới trầ thấp rên rỉ một tiếng. tiếng hít thở dần trở nên bình thường.
"Giọng em thật ɖâʍ đãng, tôi chỉ cần nghe giọng em thôi mà cũng có thể bắn. Lâm Thanh Khải có phần cười.
Tương Linh hơi ngu ngốc vài giây, sau đó lắp lại câu nói của anh: "Anh bắn sao?"
"Bắn chứ." Lâm Thanh Khải nói: "Em kêu như vậy thì ai mà chịu cho nổi."
Bên dây bên kia lại phát ra tiếng sột soạt: "Bắn hết lên qυầи ɭót của em, rất nhiều."
Não bộ Tương Linh mờ mịt, ngồi xuống, ôm lấy đầu gối. Cũng không nghe rõ anh nói câu gì tiếp theo.
Thấy cô không phát ra tiếng động nào, Lâm Thanh Khải hỏi: "Làm sao vậy? Lên đỉnh quá sung nên mất sức quá hay sao?"
Tương Linh lắc đầu, sau đó mới nhớ tới đang gọi điện thoại nên anh sẽ không thể nhìn thấy.
cô gọi tên anh: "Lâm Thanh Khải."
"hả?"
Tương Linh cũng không biết mình đang muốn nói gì. chỉ cảm thấy trong tay cùng trong lòng đều trống rỗng, muốn bắt lấy cái gì đó. Cuối cùng lại chỉ gọi tên anh.
Điện thoại là một mảnh im lặng.
Qua một thời gian dài, Lâm Thanh Khải mới nở nụ cười:"Muốn tôi rồi sao?"