Chương 13: Tại trường học (2)
Trong lòng Tương Linh hơi ngập ngừng. Cô không tranh cãi gì, mà ngược lại lại có dũng khí đặt tay mình lên eo anh.
Quần áo của Lâm Thanh Khải là loại vải cao cấp mềm mại, từ trong lòng bàn tay cô có thể cảm thấy dường như cô đang trực tiếp chạm tới da thịt của anh, căng đầy ấm áp.
Tương Linh càng được nước càng lấn tới, cô lần mò giơ tay lên, túm túm áo anh đến nhăn lại.
Lâm Thanh Khải chui đầu vào hõm vai của cô, nhẹ đặt lên đó một nụ hôn.
"Người em thật thơm." thanh âm của anh nghe như ảo giác, anh ngậm chặt vành tai Tương Linh sau đó hơi thờ nặng nề mà ʍút̼ hai lần.
Thắt lưng Tương Linh vì thế mà trở nên mềm nhũn. Vành tai thịt non mẫn cảm đến lợi hại.
"Tối qua tự mình sờ mó sao?" Lâm Thanh Khải cắn lỗ tai của cô.
Tương Linh trốn: "Đừng động vào lỗ tai..."
Lâm Thanh Khải nở nụ cười: "Vậy anh nên đây nên động vào chỗ nào?"
Tương Linh không đáp, sao đó lại kèm theo tiếng cò kè mặc cả: "Cũng đừng ở âm huyệt..."
"Còn muốn ở âm huyệt sao." Lâm Thanh Khải cười gian manh, cầm lấy tay phải của cô đặt lên ngực, được ngăn cách bởi nội y mà xoa nắn vài cái.
Anh hỏi cô: "Ngày hôm qua có tự xoa bóp ɖú của mình không?"
"... Có." Tương Linh vô cùng thật thà.
Lâm Thanh Khải nheo mắt lại lại: "Anh xoa sướng hơn, hay là em tự xoa sướng hơn?"
Tương Linh chần chờ, liếc anh một cái, lắc lắc đầu.
Lâm Thanh Khải hiểu ý. Anh dương lên khóe môi: "Xấu hổ cái gì, anh thích em, bởi vì em ɖâʍ đãng như thế này nên anh mới thích em đấy."
Anh thích em
Anh thích em ɖâʍ đãng như vậy...
Chỉ với ba chữ "anh thích em" kia, trong lòng Tương Linh liền trở nên mềm mại như hoàng hôn của mùa xuân.
Trên bảng đen vẫn còn tràn ngập các đề bài tập về nhà, Lâm Thanh Khải lười nhác tựa vào ở trên bàn học, một tay đưa ra phía sau thắt lưng của cô, váy áo cô rất mỏng, Tương Linh có thể nhận thấy được ngón tay anh đang chạm trực tiếp tại sống lưng mình mà vuốt ve.
Tê tê, lại cực kỳ dễ chịu.
Điều này làm cho Tương Linh có ảo giác mãnh liệt rằng giữa hai người bọn họ đã trở nên cực kỳ thân mật.
Cô nắm lấy góc áo của anh, nhỏ giọng: "Muốn anh bóp."
Lâm Thanh Khải thấp giọng cười: "Vì sao?"
Tương Linh đặt đầu mình lên bả vai anh: "Cảm giác... rất mãnh liệt."
Hai người sát lại gần nhau, bàn tay đặt ở phía sau lưng cô của Lâm Thanh Khải càng thêm thuận tiện, ngón tay anh tím đến mép qυầи ɭót đang được ngăn cách bởi chiếc váy, như có như không dọc theo một đường thẳng đi xuống mà dò xét.
Tương Linh hơi giật mình xấu hổ đưa hông về phía trước để trốn tránh ngón tay của anh, nhưng tay anh lại không buông tha mà theo sát cô.
"Có cảm giác mãnh liệt gì?" Lại còn trêu chọc cô.
Tương Linh tựa đầu lên vai anh, nhỏ giọng: "Lập tức... cảm thấy thoải mái."
"Cặp ɖú được thoải mái thì phía dưới sẽ ẩm ướt đúng không?"
Tương Linh ừ một tiếng.
Yết hầu của Lâm Thanh Khải lên xuống, bàn tay cũng buông buống, chạm đến mép váy bên trái, vén lên.
Tương Linh hoảng sợ, tránh đi tay anh.
Lâm Thanh Khải nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Không muốn tôi đụng chạm?"
Tương Linh lắc đầu: "Chúng ta đang còn ở phòng học."
Lâm Thanh Khải hiển nhiên chỉ để ý duy nhất một vấn đề đó là cô không muốn cho anh đụng chạm. Anh cười: "Trong phòng học... không phải càng kích thích hơn sao?"
Anh đặt tay lên đùi cô, lòng bàn tay mon men theo đùi cô hướng lên phía trên.
Tương Linh giật nảy mình, cái cảm giác này như thể bị nhiễm phải điện lưu nóng cháy, bàn tay anh rất nóng, ở trên đùi cô mà ma sát, xoa nắn vài cái. Tương Linh không chịu nổi liền phát ra tiếng rên rỉ nhẹ.
Lâm Thanh Khải mở miệng, trong giọng nói dường như tràn ngập mùi ȶìиɦ ɖu͙ƈ: "Thật non mềm."