Chương 19: Không quen
Trong ngực, cánh tay, cùng với ngón tay siết ở dưới cằm đều không giống với lần trước. Anh cực kỳ dùng lực, đầu lưỡi tham tiến tới, quấn lấy cô, quấy lên ham muốn mãnh liệt.
Tương Linh bị anh đè ở trên giá sách, hơi thở dần dần loạn.
Thần kinh toàn thân trở nên mẫn cảm tập trung lại ở trên môi, theo Lâm Thanh Khải ɭϊếʍƈ ʍút̼, sinh ra dòng điện tê dại tràn đến từng tế bào nơron thần kinh trong tận xương cốt.
Ngực bị vuốt ve đến ngứa ngáy vô cùng. Cô trống rỗng, không nghĩ tới anh như thế nào lại ở chỗ này.
đầu lưỡi hai người đối chọi nhau lại tách ra, Lâm Thanh Khải nhìn môi cô dính nước bọt, thấp giọng: "Bây giờ?"
"Hả?" Trong mắt Tương Linh quét qua tia nghi ngờ.
"Không phải em không quen tôi sao, " Lâm Thanh Khải cười, "Bây giờ đã rõ ràng rồi chứ?"
Trong lòng Tương Linh nhẹ nổi lên một tia yếu đuối.
Thư viện rất yên tĩnh, trong không khí tràn đầy mùi sách cũ, cô có phần giận dỗi, nghiêng đầu: "Không quen."
Vốn là không quen.
Lâm Thanh Khải nhìn cô một hồi, càng áp sát người cô: "Cần phải thao ch.ết thì em mới phục?"
Tương Linh cứng đờ. Cảm nhận cực kỳ rõ ràng đỉnh côn vật cứng rắn mặc dù đã cách hai lớp quần áo, nhưng nhiệt độ đều nóng đến có thể bỏng được vậy.
Cô rụt chân về: "Anh muốn thế nào..."
"Hừm." Lâm Thanh Khải nhíu mày, dương v*t nâng lên đến mông của cô: "Vừa sờ ɖú của em một chút thôi mà đã cứng rắn rồi này."
Bàn tay to lớn duỗi ra phía trước, theo chiếc áo phông cô đang mặc mà luồn vào trong, đẩy áo lót của cô lên.
Tương Linh đang thất thần thì ngón tay nam sinh đã chạm đến da thịt nơi nhũ hoa:."Thật mềm." Anh trầm thấp cảm thán: "Hai ngày không chạm vào em mà tôi đã muốn phát điên lên rồi."
Tương Linh muốn rên rỉ ra tiếng nhưng không cam tâm liền cúi đầu, vừa lúc có thể thấy năm ngón tay thon dài của Lâm Thanh Khải đang quấn chặt lấy ɖú mình. Khớp xương theo động tác cầm nắm mà chuyển động, thịt mềm tràn ra qua các kẽ tay.
lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng không khỏi rung động. đầu v* lại bị lòng bàn tay anh quát cọ, sớm đã cứng lên.
"Núm ɖú cũng cứng rắn rồi." Giọng nói của Lâm Thanh Khải có phần khàn, anh đổi lấy ngón cái và ngón trỏ khiêu khích, "Thấy sao?"
Tương Linh run giọng: "Chả sao cả..."
"Có phải hay không đang suy nghĩ?" Anh hỏi đến ái muội.
Tương Linh lắc đầu.
Lâm Thanh Khải cười cười, côn th*t trùng điệp chà sát qua lại vào người cô: "Ngoan nào."
Tương Linh cảm thấy xấu hổ cắn môi. Cực kỳ ẩm ướt, cực kỳ...
Lâm Thanh Khải vươn cánh tay xuống, mò mẫn giữa hai chân cô: "Cậu ta có biết em như thế này không?"
"Xoa bóp đôi ngực sữa hai lần, nước đã chảy tràn đầy đùi rồi."
"... Ai?" Tương Linh hốt hoảng, sau đó chợt nhớ đến lớp trưởng lúc nãy.
Lâm Thanh Khải không trả lời.
Anh hướng trên vành tai cô mà khẽ cắn, bàn tay tham tiến vào eo váy, trực tiếp đẩy qυầи ɭót ra. Ngón giữa cong lên, dọc theo âm đ*o ẩm ướt mà khẽ ấn.
***