Chương 33
Lúc này đây giữa hai người tồn tại một thế giới nhỏ bé, yếu ớt, độc lập.
điện thoại của cô vang lên, Lâm Thanh Khải đang bước tới đó thuận tay cầm lấy cho cô. Lướt qua màn hình, tên hiển thị là "anh trai".
Lâm Thanh Khải nhàn nhạt lên tiếng, tắt đèn đi.
Anh nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình hoàn toàn là không phải cố ý, Tương Linh nằm vội vào chăn, đang muốn bấm điện thoại trả lời thì đệm giường lún xuống, thân thể mang theo sữa tắm đè lên người cô.
Ngón tay Có phần thô ráp vói vào bắp đùi cô.
Một tay Tương Linh bấm phím tắt, tay kia đặt trên lưng anh: "Dừng lại."
Lòng ngón tay Lâm Thanh Khải đang dán trên âm vật của cô nhẹ nhàng vuốt xoa: "Hình như là sưng lên, đau không?"
Trong lòng Tương Linh mềm nhũn: "Một chút thôi." cô nhỏ giọng nói.
"Vừa sờ em đã liền không khống chế nổi rồi." Lâm Thanh Khải thấp giọng: "Cực kỳ nhiều nước, vẫn muốn nuốt anh?"
"Hả?" Tương Linh ôm anh: "Lần sau anh làm nhẹ chút."
Lâm Thanh Khải nở nụ cười: "Được."
Trong phòng an tĩnh lại, trần nhà tối như mực, có thể nghe thấy được tiếng ô tô gàm rít chen qua khe cửa sổ.
Lâm Thanh Khải hạ môi xuống, một phen ʍút̼ trọn vành tai cùng cổ cô.
Tương Linh vỗ về lưng của anh, điểm điểm nhận thấy bắp thịt đường vân trên người anh, ngẫu nhiên vẫn là tràn ra âm thanh rên rỉ nho nhỏ.
Cô cực kỳ thích loại yên tĩnh mà lại thân mật này. Sau đó, cô dần chìm vào giấc ngủ.
Một đêm này Tương Linh không được ngủ yên ổn.
Một mình một giường mười mấy năm, đột nhiên bên người nhiều ra một người, vô luận như thế nào thì cũng có điểm chưa kịp thích ứng.
Sau khi tỉnh gấc cô theo quán tính định lật người, hơi chút động, trên lưng bị cánh tay nặng trịch đè lên.
Hơi có chút nóng, nhiệt độ da thịt của đàn ông.
Tương Linh giật mình một lát, sau đó mới chậm rì rì nhớ ra.
... Lên giường a.
cô thở nhẹ.
Lúc này không biết là mấy giờ, nhưng trong phòng vẫn còn tối.
Từ phía sau lưng Lâm Thanh Khải ôm qua va cô, hơi thở đều đặn trầm hoãn, đang ngủ rất say.
Tương Linh sợ đánh thức anh dậy, không dám lộn xộn nữa. Trong lòng lại bỗng nhiên trùng xuống.
Cảm giác không chân thật chút nào.
Nhận thức nói răng, từ lúc hai người quen nhau tới lúc này, tựa hồ đều không chân thật.
CÔ do dự một chút, rất nhẹ đem lòng bàn tay áp vào trên mu bàn tay của Lâm Thanh Khải.
Muốn càng nhiều.
Muốn toàn bộ của anh.
Dường như nhận thấy được cánh tay bên hông thu chặt hơn một chút, Lâm Thanh Khải trong cơn buồn ngủ mơ hồ: "Hử?"
"Không có gì." Tương Linh nhẹ giọng đáp.
Lâm Thanh Khải lười biếng lười biếng nhấc cổ tay, cầm lấy ngón tay cô vào trong lòng bàn tay.
Tương Linh yên tĩnh nằm. Bàn tay bên hông lại thong thả dọc theo làn da dao động đi lên.
Lòng bàn tay thật nóng, ngón tay thô ráp.
Hô hấp của cô bị kìm hãm.
Tay Lâm Thanh Khải liền áp vào ngực cô, ngừng một lát.
"Rất nhanh." anh thấp giọng.
Đầu Tương Linh trống rỗng. cô cầm lấy tay anh, chưa nghĩ ra nên nói gì anh lại tiếp tục thiếp đi.
Lại mở mắt ra, trời đã sáng hẳn.
Rèm cửa sổ còn chưa kéo nhưng ánh mặt trời đã xuyên qua khe hở của tấm vải dệt mà tiến vào, căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Bên cạnh không có ai, yên tĩnh đến trống rỗng.
Nằm sau một lúc lâu Tương Linh mới phản ứng, ngồi dậy ôm lấy chăn, chậm rãi suy đoán Lâm Thanh Khải đã đi đâu.
Không lẽ là... anh đi rồi?
Mấy phút đồng hồ sau, thanh âm từ ngoài cửa truyền vào cô mới giật mình. Thân mình nhanh chóng liền nằm vật xuống như cũ.
Đầu óc vừa rồi còn bận suy nghĩ. Không nghĩ là anh quay trở ại, cô đang để trần, quần áo còn chưa mặc.
Cô đem chính mình ôm thật chặt, gắt gao nhắm mắt lại.
Cửa bị đẩy ra, lại đóng "cạch" một tiếng.
Tiếng bước chân từ xa tới gần, anh mang vào trong phòng một thân không khí tươi mát.
Dường như là anh đi rửa tay, sau đó là tiếng bât lửa, mùi khói thuốc.
Chờ một chút, lại không nghe thấy động tĩnh gì nữa, Tương Linh không chịu nổi liền vụng trộm nhìn sang anh một chút.
Lâm Thanh Khải đứng gần cửa sổ, thuốc trên tay đã tắt. Mặt anh cũng đang hướng về bên này, bốn mắt nhìn nhau, chính là nhàn hạt cười cô.
Ngực Tương Linh run lên bần bật, tầm mắt muốn né không được mà không né cũng không xong. Nhìn khóe môi anh đang cong lên.
"Tỉnh?" Anh hỏi.