Chương 38
Tay cô dọc theo lưng anh vuốt đi lên, ngửa cổ, một chút đón ý hùa.
Buồng thay đồ yên tĩnh, âm thanh ái muội vang lên vô cùng rõ ràng.
Cách một tấm cửa, người chủ trì đang rất nhiêt tình nói qua micro đầy vang vọng. Bối cảnh âm nhạc, từng đợt vỗ tay và cười lớn, tiếng động lớn nháo lại sôi trào.
"Bao giờ thì hợp xướng?" Lâm Thanh Khải nghiêng môi đi, hơi thở nóng loạn.
Hô hấp của Tương Linh cũng hơi có chút bất ổn: "Gần cuối." Cô chậm chạp hoàn hồn.
Lâm Thanh Khải ừm một tiếng.
Ánh đèn rất sáng, hai người lại rất gần. Tương Linh có thể thấy rõ ràng trong mắt anh có mảnh hắc ám nhàn nhạt quen thuộc. Là sắc thái của ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Trong lòng cô giật giật vài cái.
Tầm mắt dán lại nụ cười của Lâm Thanh Khải. Anh nâng tay, lòng ngón tay cọ môi dưới của cô, lau đi vết son.
Lại giương mắt nhìn cô.
Mặt Tương Linh nóng lên, đỏ bừng: "Cũng là muốn bù đắp một chút."
Cổ cô nóng lên, một nụ hôn đặt ở bên tai. Hơi thở ẩm nóng, ɭϊếʍƈ ʍút̼ đi xuống.
Trong cổ họng Tương Linh tràn ra âm thanh nhỏ.
Thật lâu không bị anh chạm qua, chỉ như vậy liền có chút tê dại khó cưỡng lại.
Đầu lưỡi linh hoạt, ɭϊếʍƈ vài vòng, lại dọc theo bên gáy đi xuống.
Nửa người Tương Linh mềm nhũn, tay bấu lấy vai anh: "Đừng hôn ở đó... Ra ngoài sẽ bị người ta nhìn ra."
Hô hấp Lâm Thanh Khải phả vào xương quai xanh của cô, có chút ngứa. Từ giờ Na sẽ không chen ngang vào truyện nữa để các nàng đọc cho thoải mái. Nhưng nhớ đọc tại wattpad để ủng hộ Na nhé.
"Sợ ai nhìn thấy?"
Tương Linh mê man, không thể hiểu rõ ấn ý của anh ám chỉ điều gì.
"Dám lăng nhăng với người khác..." Dừng một chút, thanh âm anh trầm thấp: "Lần sau sẽ thao em trước mặt hắn, muốn không?"
Hả? Cái gì? Với ai?
Tương Linh xấu hổ: "Em không có lăng nhăng."
Giọng nói phản bác cũng yếu hẳn đi, váy bị xốc lên, ngón tay anh theo bên chân vòng vào bên trong.
"Chỗ này sướng lắm đúng không?"
Tương Linh cắn cắn môi: "Ưm..."
Cách qυầи ɭót, Lâm Thanh Khải xoa nhẹ âm vật, ngón giữa lại dọc theo khe hở thăm dò vào trong.
Tương Linh rên rỉ kiềm chế trong cổ họng. Muốn đẩy anh ra. Lại bị ngón tay anh kéo trụ lại, nơi mềm mại đã trở nên ẩm, miếng vải dệt đã có vài chỗ ướt: "Em thường tự thủ ɖâʍ như vậy sao?"
"Không có..." Tương Linh cảm thấy tư thế này thao vào sẽ rất sâu, rất lợi hại. Cô nhẹ giọng tranh cãi: "Em không có như vậy."
Lâm Thanh Khải rất thích nhìn cô tranh cãi như thế này, như con mèo nhỏ kêu meo meo vì bị đổ oan vậy. Môi anh cong lên, tiếng nói càng thấp: "Thật sao?"
Anh buông lỏng cánh tay của cô, lòng ngón tay đi vào, áp vào trên chỗ non mềm của âm vật.
Sâu trong thân thể dường như vô cùng nhớ anh, hơi chút cọ xát, liền co rúm lại phun ra một cỗ chất lỏng ngứa ngáy. Tương Linh hô hấp có chút gấp gáp.
"Hay là chỗ mẫn cảm này...?" Lâm Thanh Khải nó trong cỏ họng: "Buổi tối nghĩ tới không?"
Cô do dự rồi lắc đầu. Phủ nhận xong lại thành thật, đỏ mặt thú nhận: "Nghĩ tới một lần."
Hầu kết Lâm Thanh Khải cao thấp trượt trượt: "CHỉ một lần?"
"Ừm."
"Nghĩ như thế nào?" anh hỏi.
cánh tay Tương Linh bám vào vai anh, mặt cũng vùi vào bả vai: "Giống như lần trước vậy..."
Lâm Thanh Khải cười: "Bị cắm vào rất thích đúng không?"
Tương Linh nhẹ gật đầu.
"Chưa cắm vào mà đã ướt cả bàn tay anh rồi." Anh vuốt phía dưới, địa phương bị tiến vào trơn bóng vì nước: "Tiểu huyệt ngứa không?"
Cổ họng Tương Linh có chút khô khan: "Đừng hỏi nữa." Cô cắn nhẹ lên vai anh.
Lâm Thanh Khải bị cô cắn, đốt ngón tay hơi chui vào bên trong.
Cái miệng nhỏ ngậm chặt lấy ngón tay. Tương Linh tê rần, thở hổn hển vài cái.
"Thật ɖâʍ."