Chương 41: Càng lún càng sâu
Tương Linh vừa thẹn lại vừa khó nhịn, cúi đầu, môi đụng môi anh một cái.
Nhiên sau đó dường như đều là bản năng, từng tấc vào bên trong. Gặp sờ cái đã ra rồi.
Lòng ngón tay của anh dựng thẳng lên, qua lại chô đó. Tương Linh rên rỉ hơi lớn lại bị môi anh chặn lại. Ngứa ngáy không chịu nổi.
Cao trào tới rất nhanh, có chút mãnh liệt.
Phía dưới cô căng thẳng, co rút lại kịch liệt. Ngứa tới cực điểm, ɖâʍ dịch từ bên trong tràn ra ngài. Thậm chí cô còn có thể nge thấy được âm thanh mà chất lỏng chảy xuống theo ngón tay anh.
Nhiên sau đó cả người đều mềm nhũn ngã trên người anh.
"Thích như vậy sao." Lâm Thanh Khải cười: "Vẫn còn muốn nữa sao?"
Tương Linh mím môi không nói gì. Anh liền cầm lấy tay cô vói vào trong quần mình.
Thật thô to, chạm vào lòng bàn tay cô hai lần.
Ngón tay Tương Linh đặt ở đó chỉ cảm thấy vừa vướng vừa nóng. Lâm Thanh Khải hừ nhẹ: "Kiểm tra."
"Rất lớn." Tương Linh nhỏ giọng.
Lâm Thanh Khải bọc ngón tay cô ở trên dương v*t di động lên xuống: "Muốn nó sáp không?"
*Sáp: đồng nghĩa với "thao, can, đâm,..." nói chung là sự giao phối, haha...
Rõ ràng là đã lên đến cứng rắn, anh chỉ là đang nói vậy mà thôi, phía dưới vẫn tê rần. Tương Linh giấu mặt vào lòng anh: "ừm..."
"Tự bỏ vào đi." Lâm Thanh Khải nhéo cằm cô một cái.
Lần đầu tiên bị anh đụng chạm vào ngày hôm đó, chính là loại tư thế này. Ngồi trên người anh, bị thứ cứng rắn của anh trướng lớn đâm vào đến tận nơi sâu nhất.
Tương Linh có chút chùn gân tay.
Đỉnh đầu bị ngón tay cô giữ lấy, d*m thủy chảy theo xuống, thân nhục bổng đều trở nên ướt trơn bóng.
Cô thử đặt tại miệng huyệt rồi đâm vào bên trong. Không thể đi vào được, ngược lại là Lâm Thanh Khải không nhịn được mà giữ lấy eo của cô, hếch hông đi lên: "Buông tay."
Tương Linh liền bám lấy cánh tay của anh.
Phía dưới bị đỉnh quy đầu chậm rãi chống đỡ, đặc biệt thoải mái. Tri giác toàn thân đều tập trung lại một điểm kia, có chút nóng, chỗ sâu còn ngứa ngáy khó nhịn.
"Có đau không?" Cổ họng Lâm Thanh Khải khản đặc dường như mất tiếng.
Tương Linh lắc đầu. Anh liền tiến sâu vào.
Tương Linh ngửa cổ... sâu quá. Dường như xuyên tới tận cùng.
Chỗ thịt ẩm mềm kia vừa nhanh, vừa chặt chẽ bao lấy cả căn dương v*t. Lâm Thanh Khải thở dài một tiếng: "Thật sướng."
Tận cùng của thịt non nóng ấm, đỉnh dương v*t đâm thẳng vào lập tức bị cắn ngậm chặn bít quy đầu.
Sướng đến run hết cả người lên.
Lâm Thanh Khải nheo mắt, xoa mông cô: "Thân thể em thật đẹp."
Không uổng công anh vừa về nước đã chạy ngay đến găp cô ngay trong buổi tối như thế này.
Tương Linh hàm hồ "ưm" một tiếng.
Thân thể cô không dám làm gì, ghế dựa phòng học không cao, cô cứ như vậy ngồi trên đùi anh, chân có thể thả xuống trên đất. Lại không cảm thấy được gì, chỉ có thể thấy chỗ tối tư mật này đang bị côn th*t của anh gắt gao đâm vào đỉnh.
Cực nóng mà mạnh mẽ...
"Sâu quá rồi..." Giọng nói của cô mềm nhũn, dường như là giận dỗi.
"Không thích?" Lâm Thanh Khải nhếch môi cười: "Không phải vừa rồi vội vã muốn sao."
Tương Linh bĩu môi, nâng cánh tay, thân thể nghiêng về phía trước. Đỉnh đầu thô cứng đi qua nơi mềm mại, ma sát một trận điện ma, Cô nhịn không được ""aaa" hét ra tiếng.
Lâm Thanh Khải cúi đầu hừ lạnh.
"Dùng eo." Hô hấp của anh kìm chế vài phần: "Nuốt dương v*t như thế, dùng eo đưa đẩy từ trước ra sau, rồi sau ra trước."
Đầu ngón tay Tương Linh không còn chút sức lực, cô làm theo lời anh, thứ kia lập tức cắm chặt vào trong cô, cắm đến kích thích.
Không nổi hai lần, cô liền xấu hổ ôm lấy cổ anh: "Anh động đi."