Chương 48
Tương Linh vốn đã dự tính trong đầu vài câu để nói với anh rồi.
chỉ là sự thực chứng minh, những thứ gọi là dũng khí này nọ chỉ mãnh liệt lúc bản thân đang nằm trên giường mơ mộng mà thôi.
Còn đến thời khắc mấu chốt, bị gió thổi qua, toàn bộ câu chữ đều lặng lẽ bay tan tác theo gió. Một chữ cô cũng nói không nên lời.
Cũng may Lâm Thanh Khải không hỏi cô tìm anh làm gì *. Chỉ nói: "Chờ anh một lát."
Tương Linh liền yên tĩnh cho đến khi nghe được tiếng hít thở ổn định của anh.
Ánh trăng rất sáng. Đối diện với cây đèn trước ký túc xá, mỗi một bậc thang đi xuống ban công in bóng do ánh trăng tạo ra.
Cô nhìn.
Qua điện thoại cô nghe thấy tiếng bước chân ở phía bên kia, tai cô nghe thấy tiếng sột soạt, cuối cùng là tiếng cửa ra ban công bị đóng lại.
"Mấy bạn cùng phòng anh toàn làm điều vô nghĩa." Lâm Thanh Khải kéo tai nghe, giọng nói âm trầm lại vang lên, "Vừa đọc tin nhắn của em xong."
Ngữ khí bình thản tựa như chuyện đương nhiên.
Giống như bạn bè, cũng giống như là bạn gái.
Tương Linh thích nhất loại cảm giác thân mật mà lại không dấu vết như thế này. Cô nghĩ nghĩ, theo trọng tâm đề tài mà anh đang nói đến: "Các anh nói chuyện gì thế?"
Lâm Thanh Khải cười, nói qua loa cho có câu trả lời, "Mấy chuyện của đàn ông con trai thôi."
"Hả?" Tương Linh bị anh làm cho trở nên ngốc nghếch, nhất thời chưa lĩnh hội được ý anh.
Bên kia tĩnh lại. Có thanh âm vang lên khi, cô có thể nhận ra đó là bật lửa.
Anh trầm ngâm nói."Không hiểu sao?"
Tưởng Linh nói là vâng.
Giọng nói của Lâm Thanh Khải hạ thấp xuống, "Nói về chuyện làm thế nào để có thể thao cho em thoải mái."
"Cái gì chứ..." Mặt Tương Linh nóng bừng.
Cô từng nghe nói là tại ký túc xá nam vào ban đêm mọi người nói chuyện tán gẫu cũng tương đối đàng hoàng. Mà hơn hết cô biết rõ anh sẽ không tùy tiện nói gì cả, đại khái là mấy chuyện tế nhị.
Bất quá lời này vừa nói ra, quả thực là trong nháy mắt trái tim thiếu nữ liền đập rộn ràng.
Cô lấy ngón trỏ đè lên lan can."Có liên quan gì tới em chứ..."
Lâm Thanh Khải lười biếng, "Vậy thì có liên quan tới ai được?"
Sao cô biết.
về điểm này, tâm tư nhỏ của Tương Linh rục rịch như ch.ết đu sống lại, cô nhỏ giọng nhắc nhở: "Hồi sáng điện thoại anh có tiếng tin nhắn đến."
Ý cô đang nói tới lúc từ căn tin đi ra, có nữ sinh nào đó đã gửi cho anh một tin nhắn.
Cô cũng không hiểu được bản thân như thế nào, biết rõ là anh chưa trả lời tin nhắn đó, nhưng lại không cam tâm mà muốn chính miệng anh xác nhận chuyện đó.
Nhưng có lẽ nói ra câu hỏi thật lòng kia là sai lầm rồi.
Lâm Thanh Khải cười rộ lên: "Sao vậy?" giọng anh nhẹ bẫng, như có như không có điểm trở nên nghiêm khắc, "Bây giờ lại bắt đầu quang minh chính đại ghen tuông rồi sao?"