Chương 56
Sau khi tan tiệc, mọi người chào tạm biệt nhau, Lâm Thanh Khải đưa cô đi về nhà.
Trên đường đi, cô cúi mặt nghĩ về vừa rồi. Hai má nóng bừng. Lâm Thanh Khải và cô đã thân thiết đến mức này rồi nhưng mối quan hệ của cô với anh là gì?
Cô muốn tin anh sẽ không phải là loại người nói một đằng làm một nẻo. Nếu còn qua lại với người khác sẽ không quen cô như thế này.
Nhưng mối quan hệ này, không có sự khởi đầu vốn có. Những lần gặp nhau dường như cũng chỉ là xuất phát từ ham muốn thể xác. Hai người chỉ quấn triền với nhau rồi khi xa nhau thì lại không còn quen biết. Cô rất muốn nhắn tin, gọi điện để nói chuyện với anh, nhưng cô sợ như bản thân mình sẽ làm phiền anh quá. Bởi vì anh chưa bao giờ chủ động nhắn tìm đến cô cả.
"Đang nghĩ gì thế?" Lâm Thanh Khải đột nhiên lên tiếng, ngón tay anh vuốt lọn tóc trước mặt cô ra sau vành tai.
Đầu ngón tay anh thô ráp lành lạnh. Thật thích.
Tương Linh nhìn anh lắc đầu: "Không có gì..." câu nói còn chưa nói xong cô liền dừng lại, đôi mắt anh dưới ánh đèn đường rất sáng, đáy mắt như đã nắm thấu mọi chuyện: "Thật ra... ừm... cô gái hôm nay có phải là..."
Tương Linh né tránh đối diện với anh.
Lâm Thanh Khải cong môi, nhàn nhạt cười: "Ghen sao?"
"Không có." Tương Linh vội phủ nhận: "chỉ là..." chỉ là có phải lúc nãy anh nhắn tin cho cô ta không?
Cô muốn hỏi thế, nhưng lại sợ anh thừa nhận Nên đành ngập ngừng!
"Cô ấy là người yêu cũ của anh?" Lâm Thanh Khải dừng lại, nghiêng người nhìn cô, hai tay bỏ túi quần: "Em muốn hỏi thế đúng không?"
"..."
"Cô ấy chỉ là bạn thôi." Nói rồi anh cầm lấy bàn tay cô đang mân mê gấu quần jean ngắn: "Đi thôi. Anh đưa em về nhà."
Tương Linh gật đầu.
Hai người đi trên đường, một đoạn khá dài nữa mới tới nhà cô. Hôm nay là cuối tuần nên cô không ở lại ký túc xá, nhưng bố mẹ cô lại đi vắng vì bận công việc với đối tác.
Tuy Lâm Thanh Khải đã nói là không có ý gì khi đưa cô về, nhưng một nam một nữ thế này, vừa rồi còn xảy ra loại chuyện đó, thật sự đầu óc cô cũng không thể không nghĩ tới.
Bàn tay anh thật to và ấm. Cô siết chặt tay thêm một chút. Là từ ban đầu cô chỉ mong tiếp cận anh với suy nghĩ dơ bẩn, vậy mà bây giờ đã thân thiết con hơn cả cô mong đợi, thì cô lại tham lam muốn hơn thế nữa.
Muốn anh là của riêng cô, muốn mọi thứ của anh đều thuộc về mình.
"Tới rồi." Anh dừng lại, xoay đầu nhìn cô cười: "có mời anh vào nhà không?"