Chương 62

"Ai vậy mẹ?" Tương Linh thắc mắc hỏi
Mẹ Tương Linh không nói gì chỉ cười thần bí, cầm lấy cặp sách của cô đi vào nhà.
Tương Linh khó hiểu cắn môi, cúi người cởi giày thay bằng dép lê.
Đang cúi người thì có một đôi chân xuất hiện trước mặt cô. Quần vải đen?


"Đã lâu không gặp. Tương Linh."
Giọng nói này?
Tương Linh ngước mắt nhìn lên: "Anh Lâm Sơ?"
"Phải, là anh đây. Anh về rồi, Tương Linh của anh lớn quá rồi. Nào, lại đây anh ôm cái nào." Nói rồi, người đàn ông kia đưa tay ra ôm lấy cô. Nhưng Tương Linh không hiểu sao tránh né cái om của anh.


"Sao vậy? Chê anh hôi hả? Xin lỗi anh vừa xuống sân bay là tới đây ngay nên chưa kịp tắm rửa." Người đàn ông tên Lâm Sơ kia cười hiền, gãi gãi đầu.
Tương Linh xua tay: "Không không. Tại em hơi bất ngờ thôi ạ."


"Hai đưa còn làm cái gì đấy.? Mau vào trong nhà đi, cơm canh nguội hết rồi, có gì ăn xong rồi hãy tâm sự." Mẹ Tương Linh đon đả chạy ra nói.
Bữa cơm vẫn rất bình thường, chỉ là có thêm một thành viên. 


"Kìa Tương Linh, ăn đi chứ." Mẹ Tương Linh nói. sau đó nháy mắt với Lâm Sơ ngồi bên cạnh Tương Linh.
Người đàn ông tên Lâm Sơ này cũng rất biết ý, mỉm cười rồi gắp đồ ăn bỏ vào bát cô.
"Con về là có việc gì?" Bố Tương Linh im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.


Lâm Sơ lúc này mới ngừng tay, đặt bát cơm xuống bàn, lưng thẳng, mái tóc đen nhánh, vài sợi rũ xuống mi mắt, khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao ngạo thẳng tắp dưới ánh đèn nhìn như một vị hoàng tử. Anh từ tốn nói: "lần này con về là có hai việc muốn làm. Một là tiếp quản công ty của gia đình, hai là..." Anh ngừng lại, nhìn Tương Linh: "Con muốn được ở cạnh chăm sóc cho Tương Linh."


available on google playdownload on app store


Tương Linh đang ăn, bỗng nhiên nghẹn, cầm lấy cốc nước uống. 
"Coi con kìa, con gái con đứa ăn uống như vậy đấy." Mẹ Tương Linh vừa trách móc vừa cầm lấy khăn giấy đưa cho cô.


"Dù gì hai đứa cũng đã được hứa hôn từ nhỏ, cả hai cũng có tình cảm với nhau, như vậy cũng được. Coi như là bồi dưỡng tình cảm." 
"Nhưng con..." Vừa định nói lại bắt gặp ngay ánh mắt nghiêm khắc của bố, Tương Linh đành im lặng cúi đầu ăn tiếp. 


Xong xuôi, mẹ kêu cô với Lâm Sơ vào phòng nói chuyện, còn để bà rửa bát.
Căn phòng của cô rất đơn giản, bố cục chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo và một bàn học với tủ sách bên cạnh.


Lâm Sơ ngồi xuống mép giường bên cạnh Tương Linh, cô ngượng ngùng xích ra xa một chút. Vẻ mặt Lâm Sơ thoáng chút mất tự nhiên sau đó cười cười.
"Em sao thế? Không hoan nghênh anh à?"
"Không phải." Tương Linh vội vàng phản bác: "Chỉ là... a..."


Một con mèo với bộ lông trắng tinh chạy ra từ dưới gầm giường cọ cọ lên chân cô. Tương Linh nhìn thấy liền vui vẻ bế con mèo nhỏ lên: "Tiểu Bạch, nó đã lớn thế này rồi sao?"
Nhìn cô cười, đáy mắt Lâm Sơ cũng toát lên một tia ôn nhu: "Đúng vậy, anh đã mang nó từ Mỹ về đấy."


Mèo con cứ dụi dụi vào tay Tương Linh, cô bật cười: "Ha... có vẻ nó rất thích em."
"Đúng vậy, chủ nào thì tớ nấy mà."






Truyện liên quan