Chương 55: Ngày em trở thành ác quỷ(1)-thật giả lẫn lộn
Con đường gai góc không làm ngăn cản bước chân của một con người phẫn nộ, ma quỷ và bóng tối không thể hù doạ một tâm hồn đã ch.ết.
Mặc cho gai nhọn xé nát da thịt, Katrina vẫn chạy đi, chạy vào bóng đêm đang mời gọi phía trước, nhưng càng chạy lại càng không thể với tới. Nước mắt cô gái tội nghiệp không ngừng rơi, hoà lẫn vào máu đang chảy.
-"Không thể nào...chắc chắn có nhầm lẫn..."
-"Tìm thấy con rồi, Azuhad."
Giọng nói đáng sợ vang lên. Katrina sợ hãi nhìn xung quanh, bóng đêm đã nhấn chìm tất cả. Một bàn tay nắm lấy vai cô, rồi kéo cô đi mất.
Katrina tỉnh dậy trong cung điện. Ánh sáng cuối cùng cũng đã trở lại với cô, nhưng là một ánh sáng khác. Ánh sáng thật nguy nga, tráng lệ, đầy vẻ tôn kính đúng chất hoàng gia. Katrina lật chăn, cô bỏ chạy trong sợ hãi, nhưng dọc hành lang trong cung điện lớn chẳng có ai cả.
-"Đây là đâu?! Kerji...Kerji anh ở đâu?!"
Có một đoàn người tháp tùng tiếng gần Katrina với Bernita dẫn đầu. Họ tiến gần Katrina, còn Katrina thì lùi lại.
-"Đừng lại gần ta!"
Họ lập tức dừng lại, rồi quỳ xuống trước mặt Katrina. Katrina bất ngờ nhìn họ, rồi như tờ mờ hiểu ra chuyện gì đó. Trên tay Bernita đang chuẩn bị dâng lên là vương miện, trượng và quần áo hoàng gia.
-"Chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây, mau cho ta trở về đi!"-Katrina vừa giống như ra lệnh, vừa như đang cầu xin họ.
-"Xin công chúa đừng nói những lời ngu muội. Người là Azuhad, và người thuộc về nơi này."-Bernita mỉm cười nói.
-"Không, ta là con gái của Yuuna Hatice và Jordan Hatice...!"-Katrina lắc đầu, cô đang cố nguỵ biện để những gì xảy ra không phải là sự thật.
-"Vậy hãy để thần đưa họ tới gặp công chúa."
Katrina được người hầu thay một bộ đồ gắn toàn đá quý, màu vàng và đỏ đúng chất hoàng tộc, cùng một chiếc vương miện công chúa với tóc vấn kiểu cầu kỳ cài trâm. Cô muốn cởi chúng ra, nhưng nếu làm vậy Bernita sẽ không cho cô gặp ông bà Hatice. Cô phải ngoan ngoãn ngồi trên ngai vàng và chờ đợi.
Cửa phòng mở ra, người tháp tùng dẫn cha Katrina vào. Ông ấy không nói gì, vẻ mặt hơi buồn bã và trầm tư bước theo người tháp tùng tiến lại gần. Katrina mừng rỡ định rời ngai vàng chạy xuống.
-"Hạ thần cúi chào công chúa."-Cha của Katrina quỳ gối xuống.
Katrina đứng sững lại, như sét đánh ngang tai. Cô run run cầm tà váy dài, cúi xuống nắm lấy tay cha mình, khẩn khoản cầu xin.
-"Con là con của cha mẹ mà! Sao cha lại nói như vậy?!"
-"Hạ thần xin lỗi, công chúa."-Ông Hatice chỉ cúi đầu.
-"Đứng dậy đi công chúa, người không phải cầu xin ai cả. Người có quyền làm tất cả."-Bernita đứng gần đó và nói.
Cô lệnh cho hai người tháp tùng xách Katrina đứng dậy, lôi cô trở lại ngồi lên ngai vàng của mình. Katrina đưa đôi tay run rẩy với về phía cha mình, cô không tin đây lại là sự thật. Katrina định vùng dậy khỏi chiếc ghế và chạy về phía trước, nhưng hai người tháp tùng đã dùng mũi giáo chặn cô lại.
-"Jordan Hatice, chắc ngươi biết sự thật chứ?"-Bernita hỏi.
-"Đúng, chỉ có tôi biết."
-"Vậy hãy kể lại mọi thứ, nhân danh công chúa Azuhad ra lệnh cho ngươi."-Bernita ra lệnh thật rõ ràng.
Cung điện bá vương xinh đẹp với những đoá hoa nở rộ. Mùa xuân xinh đẹp đã ghé thăm đất nước này, và mang đến cho nơi này một nàng công chúa bé nhỏ, mang tên Azuhad. Hoàng hậu hạnh phúc bên cạnh chiếc nôi cùng đứa trẻ của người, bên cạnh là nhiều người nữ hầu.
-"Thật tuyệt vời khi Yuuna cũng đã hạ sinh một đứa bé gái."-Hoàng hậu mỉm cười, tay nâng bàn tay bé xíu mềm mại của đứa bé trong nôi.
-"Yuuna? Ý người là em họ của người?"-Nữ hầu hỏi.
-"Ừ, là em họ của ta."-Hoàng hậu gật đầu mỉm cười mừng rỡ.-"Con của Yuuna là Katrina, chắc con bé cũng sẽ rất xinh đẹp."
Dọc hành lang, một người nữ hầu tất tưởi chạy nhanh vào phòng của Hoàng hậu, trong tay cầm một tờ giấy. Cô không gõ cửa mà cứ thế tiến vào trong.
-"Người đi lấy lời tiên đoán về rồi đấy à? Chắc Azuhad của ta sẽ có một cuộc đời hạnh phúc nhỉ?!"-Hoàng hẫu vấn vui vẻ, người không biết là tin dữ đang đến.
-"Hoàng hậu..."
-"Sao?"-Hoàng hậu bắt đầu cảm thấy bất an khi thấy biểu cảm kinh hãi của nữ hầu.
-"Công chúa...sẽ ch.ết khi mới bốn tuổi!"
Cung điện như bị hỗn loạn. Còn Hoàng hậu không biết làm gì hơn, người bất lực ôm con gái mình và khóc. Bá vương suy tính, xoay sở đủ kiểu để giữ mạng cho công chúa Azuhad. Cuối cùng, Bá vương đành ra một quyết định tàn nhẫn.
-"Không được, thế là ta phá hoại hạnh phúc của Yuuna!"-Hoàng hậu gạt nước mắt lắc đầu.
-"Hãy nói dối là con cô ấy đã ch.ết yểu, chúng ta sẽ đem nó về thế mạng của Azuhad. Chúng ta sẽ giấu Azuhad đi, và tạo ra một Azuhad giả!"-Bá vương vỗi vàng nói.
-"Nhưng..."
-"Yuuna sẽ hiểu, chúng ta sẽ bù đắp cho cô ấy thật nhiều tài sản!"
Kế hoạch diễn ra đúng theo ý muốn của Bá vương. Azuhad thật được nuôi dưỡng ở dưới tầng hầm bí mật của cung điện, còn con gái của Yuuna được đưa vào và tôn thờ như một vị công chúa thật.
Có điều...
Mất con, Yuuna trở lên điên loạn. Cô luôn đập phá đồ đạc, gọi tên cô con gái Katrina của mình. Bệnh không chứa được, ông Hatice đành dùng thuốc hàng ngày cho Yuuna để ngăn cô phát bệnh đột ngột. Tính cánh Yuuna cũng thay đổi từ đó. Cô trở thành một người phụ ữ thích chiếm đoạt, âm mưu, tuy nhiên cô không biết sự thật.
Azuhad giả sống trong sự ghẻ lạnh của Hoàng hậu, vì cô bé không phải là con ruột của người. Người chỉ chờ cái ch.ết đến với cô bé đó thật nhanh, để công chúa thật thoát khỏi lời nguyền. Công chúa giả càng lớn càng xinh đẹp, nhan sắc sắc sảo, chỉ nhìn qua cũng đủ làm người ta điêu đứng. Cô bé thừa hưởng hết tất cả vẻ đẹp của Yuuna.
-"Mẫu hậu, sao người không bao giờ chơi với con dù chỉ một lúc vậy?"
-"Ta rất bận, hãy để cô Bernita chơi với con."
Hoàng hậu cứ lạnh nhạt như vậy, nhưng Bernita thực ra rất thương công chúa. Khi đó, hai mắt Bernita còn tinh tường, hơn nữa cô còn là ngự y trong cung điện.
Thi thoảng, hoàng hậu mới xuống thăm Azuhad thật của người. Con bé bị giam cầm trong bóng tối, mái tóc dân nhuộm màu u buồn, trở thành một màu nau huyền bí. Chỉ còn đôi mắt màu tím luôn hướng đến tự do bên ngoài.
-"Ta là ai?"-Azuhad thật hỏi những người hầu cận.
-"Lớn lên người sẽ biết."
-"Lúc nào các ngươi cũng nói vậy."
Đúng như lời nguyền, bốn năm sau, mọi thứ lâm vào hỗn loạn. Có một vị hầu tước đứng đầu triều đình đã nổi dậy chống lại Bá vương, trong đó có liên minh với nhiều tộc khác. Hoàng hậu bỏ mạng trong chính căn phòng của mình, còn Azuhad giả bị chúng xiết cổ cho tới ch.ết.
Trong cảnh hoang tàn đổ máu ấy, vẫn có bóng người đang ôm khư khư một thứ gì đó và đi lại. Là Bá vương, người đang ôm thi thể công chúa giả, đi tìm Bernita.
-"Bá vương, người mau chạy đi!"-Bernita vội vàng dẫn đường cho Bá vương.
-"Không, hãy đem công chúa đi. Ướp xác con bé và để nó vào một chiếc hòm."
Bernita nhận lấy công chúa giả đã ch.ết từ tay Bá vương. Từ đống đổ nát, một vị nữa hầu dẫn tới một cô bé khác còn sống, có điều cô bé đó đã bị thương quá nặng. Trong ánh lửa gieo giắt, Bernita không thấy rõ mặt của hai cô bé.
-"Bá vương...đó là?!"-Bernita nhìn cô bé trên tay, rồi nhìn cô bé mà nữ hầu đưa tới.
-"Quên nó đi!"-Bá vương vung con dao găm nhọn lên, máu bắn ra kèm theo tiếng la hét thất thanh. Bernita đã mất đi đôi mắt của mình.
Vị nữ hầu dẫn Bernita đi, để lại Bá vương ôm cô công chúa thật đứng nhìn theo.
-"Đừng quên lệnh ta, Bernita!"
Bá vương cõng cô bé bất tỉnh trên vai, chạy vụt qua bóng tối. Cô bé từ từ mở mắt. "Cảnh tượng này...là thế giới bên ngoài ư?!"-Cô bé nghĩ-"Thật tẻ nhạt, toàn là bóng đêm." Rồi đó, cô bé nhắm mắt lại, hai tay buông thõng. Công chúa thật cũng không thoát khỏi lời nguyền, cô bé đã ch.ết.
-"Azuhad, con phải sống vì đất nước này!"
Bá vương đưa cô bé vào một dinh thự, rồi thay những tế bào đã ch.ết bằng những linh kiện nhân tạo, làm công chúa trở thành nửa người, nửa máy móc. Sau rồi, Bá vương ngâm công chúa trong chiếc bình thuỷ tinh đó.
-"Con phải sống... Dù có trở thành một cỗ máy hoàn hảo, con vẫn phải sống...."
Hai năm ròng rã, vị hầu tước ấy vẫn truy sát Bá vương. Chúng đinh ninh là công chúa đã ch.ết. Vị công chúa giả được ướp xác đúng theo yêu cầu, và người nữ hầu đã tìm cách chôn công chúa giả trong khuôn viên cung điện. Còn Bernita rất hoang mang, cô thấy hai đứa trẻ, và nửa tin nửa ngờ là công chúa Azuhad còn sống.
Đã đến lúc công chúa Azuhad sống lại...
Cùng là lúc Bá vương ch.ết đi...
Buổi đêm mưa nhỏ, Yuuna lên cơn điên loạn của mình. Cô bế theo con búp bể trên tay như bế trẻ con, vừa đi vừa gọi tên Katrina-tên con gái mình. Suốt hai năm cô vẫn vậy. Ông Hatice vì không canh chừng Yuuna cẩn thận nên để cô điên loạn và bỏ ra ngoài.
Có tiếng trẻ con. Khóc trong một toà dinh thự cũ... Tiếng khóc ai oán như một linh hồn...
Yuuna buông con búp bê trên tay xuống đất.
-"Katrina?! Con khóc đấy à?!"
Cô chạy thật nhanh vào dinh thự đó, mở hết tất cả các cửa phòng ra và tìm kiếm. Đến một hành lang gần tầng hầm, cô thấy thi thể Bá vương đang nằm đó, tay với về một hướng. Bất giác, Yuuna chạy về hướng đó, tới một căn phòng biệt lập.
Yuuna đập cửa mạnh, mạnh tới nỗi chảy máu cả hai tay, vì cô nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong đó. Cuối cùng thì cánh cửa đã chịu mở ra. Yuuna ôm chầm lấy đứa bé đang ngồi trên ghế.
-"Nín đi nào, Katrina. Mẹ ở đây!"-Yuuna tưởng đó là con mình, vuốt ve và ôm chặt lấy con bé. Cô vội vã ôm con bé và ra về. Ông Hatice được tin Yuuna đã quay lại, vừa mừng vừa sợ. Ông cứ tưởng trong tay Yuuna là con búp bê, nhưng thì ra đó là một cô bé.
-"Em tìm nó ở đâu?!"
-"Là Katrina, Katrina đã quay về với em!"
-"Đưa anh tới nơi đó."
Ông Hatice quay lại dinh thự, nơi mà Yuuna tìm thấy đứa trẻ. Ông thấy Bá vương, vương miện, thứ dung dịch... Ông tờ mờ hiểu chuyện, Bá vương đã cất giấu cô bé này bấy lâu nay. Cuối cùng, thì đây là vụ đánh tráo con hoàn hảo giữa Bá vương và nhà Hatice. Từ đó, cô công chúa Azuhad thật sống dưới cái tên là Katrina Hatice, cho tới tận bây giờ.
-"Con chỉ là một linh hồn đã ch.ết!"
-----/////Hết chap-55/////----
Next: Chap-56