Chương 31

Trong giờ làm việc, Kỳ Khiêm dựa vào ghế, trên tay là một xấp tài liệu, sắc mặt ủ dột.
Cấp dưới của hắn làm việc rất nhanh, chỉ hơn một ngày đã điều tr.a được thông tin Kỳ Khiêm muốn biết.


Xấp tài liệu có tổng cộng 15 trang, bắt đầu từ lúc hai người quen nhau ở đoàn làm phim, đến khi quay phim với nhau, lại tới khi couple trong kịch bản nổi tiếng, hai người ở trên mạng tương tác với nhau, tất cả đều được thể hiện rõ ràng trên hình ảnh và tài liệu ở đây.


Kỳ Khiêm lật từng tờ một xem, môi mím thành một đường thẳng.
Tài liệu không dày, rất nhanh đã lật đến trang cuối cùng.
Ở trang cuối cùng không có những chi tiết về việc hai người ở cùng với nhau như thế nào, mà là kết luận của chính người điều tra.


"Tổng hợp mối quan hệ mà hai người thể hiện ở đoàn làm phim cũng như trên internet, thì khả năng cao chỉ là để tuyên truyền cho bộ phim, còn trên thực tế chỉ là quan hệ cá nhân bình thường."
Nhìn đi nhìn lại câu này mấy lần, Kỳ Khiêm nhếch lên khóe môi, ném thứ trên tay lên bàn, bấm một số nội tuyến.


"Gọi Trương Tưởng đến."
Đến tập thứ 10 của "Ẩn hình", tình cảm của nam nữ nhân vật chính dần sáng tỏ, fan của cp cùng nhau được khai sáng, ở dưới weibo của hai người hoan hô nhảy nhót sung sướng.


Nhưng có chỗ khác với ngày thường ấy là, hai người không những không tag nhau rồi trêu nhau như lúc trước, ngược lại có thái độ rất lạ lùng mà cùng lúc lên tiếng khẳng định rằng mình và người kia chỉ có quan hệ bạn bè, hi vọng người hâm mộ không nên suy nghĩ quá nhiều.


available on google playdownload on app store


Dàn fan cp hùng hậu bị cái post này làm cho sốc đến hôn mê.
Bảo An nhấn nút đăng xong, trả điện thoại lại cho Hải Đồ.


"Tại sao lại phải đăng bài như thế này?" Hải Đồ nhận lại điện thoại liếc nhìn một cái, tỏ vẻ khó hiệu, rõ là lúc trước đoàn làm phim yêu cầu quan hệ của hai người phải thân thiết một chút mà.


Bảo An không nói gì chỉ liếc mắt nhìn cậu, trong lòng có thật nhiều điều muốn nói với cái tên đầu sỏ này, thế nhưng tối hôm qua nhận được cú điện thoại kia, giờ Bảo An một chữ cũng không nói ra được.


"Không có chuyện gì, chỉ là thấy có nhiều người hiểu lầm quá, cho nên phải làm sáng tỏ." Bảo An nhẹ như mây gió mà nói: "Nếu không thì không tốt cho danh tiếng của cậu sau này."


"Ra là vậy!" Hải Đồ bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu, sau đó chẳng thèm quan tâm bình luận bên dưới kêu rên thế nào, đi tìm người khác tập diễn.
Đạo diễn ngày hôm nay rất là mệt mỏi.
Tối hôm qua anh nhận được một cú điện thoại, của nhà đầu tư gọi tới.


Nói kịch bản có vấn đề, tình cảm của nhân vật chính chiếm quá nhiều, yêu cầu anh tiến hành chỉnh sửa.
Giọng điệu rất là cứng rắn, tỏ vẻ nếu không sửa kịch bản thì sẽ rút tiền đầu tư.


Anh có thể làm gì bây giờ? Trời đất bao la, nhà đầu tư là to nhất, bọn họ thật vất vả mới có tí tiếng tăm, hơi sức đâu mà đi đổi một ông bố nhà đầu tư khác chứ.


Cho nên sau khi ngồi xem kịch bản hai tiếng đồng hồ, đạo diễn gọi điện cho biên kịch khác, ba người chọn ra những điểm không thích hợp trong phần kịch bản chưa được chiếu, thảo luận lại xem phải cắt xén hoặc thay đổi như thế nào.


Bận rộn đến hơn nửa đêm mới miễng cưỡng tổng hợp được nội dung cần diễn của một ngày. Sau khi xong việc chỉ ngủ được có 2 tiếng đồng hồ, đạo diễn mệt không chịu nổi, ngày hôm nay một bên làm phim một bên ngủ gà ngủ gật.


Kịch bản mới vào buổi trưa đã được phát xuống, nội dung được thay đổi khá là ít, mỗi người chỉ cầm 2 tờ giấy.


Hải Đồ mở kịch bản mới nhất ra, nhận ra không có nhiều thay đổi lắm, chỉ là nam nữ nhân vật chính vốn đang có tình cảm rất tốt, nay lại các kiểu ma xui quỷ khiến mà mỗi người đi một ngả.


Buổi trưa đạo diễn làm 2 ly cà phê, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, gọi Hải Đồ đến phổ cập nội dung kịch bản mới cho cậu.


Nhà đầu tư xưa nay không có ý kiến gì đến nội dung bộ phim, ngày hôm qua lại cố tình gọi đến kêu là có vấn đề, hôm nay nam chính lại rũ sạch quan hệ với Chương Gia Du, làm cho anh không nghĩ nhiều không được.


Theo miêu tả của đạo diễn, sau này nữ chính sẽ yêu trúng một giảng viên đại học, diễn một tiết mục tú tài gặp quân nhân.
Mà nam chính, thì lại vì khả năng đặc biệt của mình, trở thành cao thủ phá án nổi tiếng toàn quốc, lập công không biết bao nhiêu lần, trở thành một đại thần tượng.


Hải Đồ say sưa ngon lành lắng nghe nội dung kịch bản mới, cảm thấy tốt hơn trước nhiều lắm, chẳng trách lại muốn vội vội vàng vàng thay đổi thế này.


Vốn dĩ đạo diễn vì muốn để cho giữa nam nữ chính có thật nhiều thời gian dính lấy nhau, nên cố ép sao cho nhiều cảnh hai người ở cùng nhau càng tốt, phá hủy không ít logic của phim, gần như tất cả những lần nam chính gặp quỷ hoặc có sự cố gì đó, nữ chính nhất định phải ở bên cạnh.


Sau khi chỉnh sửa thì nam nữ chính ở bên nhau ít hơn, thời gian Cảnh Vĩ gặp quỷ một mình nhiều hơn, hơn nữa khác với lúc trước cứ khi nào gặp chuyện đều phải nhờ đến nữ chính cứu mạng, trong kịch bản mới, nam chính khi đối diện nguy hiểm sẽ dùng chính năng lực của mình giải quyết từng chút một, tỏ ra vừa thông minh vừa dũng cảm.


Thấy bộ dáng muốn vỗ tay tán thưởng của Hải Đồ, đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy rốt cục đã qua được cửa này!
Anh liền thở hắt ra một cái, đầu óc cực kì tỉnh táo, đôi mắt lại mỏi không chịu được.


Đổi lại kịch bản một lần làm mọi người chưa thích ứng kịp, buổi chiều quay phim còn nhiều trúc trắc, nhìn kiểu này là biết phải quay đến tận muộn mới xong rồi.


Nhưng mà chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì đến Hải Đồ, cậu là một người làm công tan tầm rất đúng giờ, cứ đến giờ là có người đến đón.


Trước khi đi, mấy biên tập đã kịp soạn ra nội dung mới, đạo diễn đưa cho Hải Đồ một bản. Hải Đồ nhận lúc ngồi trên xe bắt đầu học thuộc, đến tận khi ở trên xe mà thấy đầu choáng mắt hoa.
Cậu uể oải từ trên xe đi xuống, vậy mà lại thấy Kỳ Khiêm ở cửa chờ cậu.


Cậu chậm rì rì đi tới, trong đầu còn đang nhớ lại lời thoại vừa học thuộc lúc nãy, cân nhắc xem phải nói ra với ngữ khí như thế nào.


Tuy rằng ở đoàn làm phim có bộ phận phối âm chuyên nghiệp, nhưng đối với diễn viên chưa nhiều kinh nghiệm như Hải Đồ thế này, nếu không có ngữ khí hỗ trợ, biểu cảm sẽ kém đi rất nhiều.
Đi đến trước mặt Kỳ Khiêm cậu mới ngừng suy nghĩ, hỏi: "Không phải anh bảo tối nay đi dự tiệc sao?"


"Buổi tối có chút việc, nên hủy rồi." Kỳ Khiêm đứng ở trên bậc thang, duỗi tay xoa nhẹ đầu cậu, sau đó đi xuống hai bước, kéo tay cậu: "Mệt mỏi sao?"


"Ừa, ngày hôm nay mệt cực kì luôn ấy, không hiểu sao đạo diễn lại muốn đổi kịch bản, mà còn đổi rõ nhiều! Sau đó buổi chiều mọi người đều bị nhầm lời thoại..." Cậu bạn nhỏ gặp được phụ huynh không đợi được nữa mà muốn mách lẻo, nói xong liền bỏ thêm một câu: "Nhưng tôi lại thích kịch bản mới! Có chiều chỗ hay lắm, khi nào tôi sẽ cho anh xem."


"Đúng rồi, buổi tối anh có việc gì vậy?" Hải Đồ quay đầu nhìn hắn, quần áo Kỳ Khiêm mặc không giống như là để đi ra ngoài.
"Có liên quan đến cậu đấy." Kỳ Khiêm không nhanh không chậm nói: "Chờ đến lúc ăn cơm sẽ nói cho cậu."


lần trước Bảo An đề cập bị Kỳ Khiêm gạt phăng đi, sau đó hắn nói với cậu sẽ cho cậu những thứ còn tốt hơn.
Không ngờ nhanh như vậy mà người kia đã có câu trả lời chắc chắn, trong lòng Hải Đồ vui rạo rực, cảm thấy chắc chắn là Kỳ Khiêm rất coi trọng cậu.


"Không phải, cậu đừng có đoán mò." Kỳ Khiêm dừng bước quay đầu nhìn cậu, một lúc sau mở miệng nói: "Còn đoán nữa là tôi không nói cho cậu đâu."


Hải Đồ bị kích thích trí tò mò lại không được thỏa mãn, sốt ruột đến cồn cào ruột gan, bữa tối ngon miệng trong mắt cậu cũng mất đi sức mê hoặc vốn có.
Cậu ăn hai ba miếng cho hết bát cơm, lau miệng liền nói ăn xong rồi.


Sau đó đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào Kỳ Khiêm, ra hiệu là hắn có thể nói được rồi.
Kỳ Khiêm không nhanh không chậm nói: "Đợi tôi ăn xong mới được."
"Vậy anh ăn nhanh lên chút, lề mề vậy làm chi?" Hải Đồ thúc giục hắn.


Cậu chắc chắn mình không nhìn lầm, tốc độ ăn cơm của Kỳ Khiêm hôm nay chắc chắn chậm gấp đôi so với bình thường!
Dưới ánh mắt và sóng âm công kích của Hải Đồ, Kỳ Khiêm nhai kĩ nuốt chậm mà ăn xong miếng cơm cuối cùng.


Hắn cụp mắt, dùng khăn lụa lau ngón tay, lau xong từng ngón từng ngón một, thả xuống rồi dừng lại, mới đứng lên nói với Hải Đồ: "Theo tôi đi lên."
Trong thư phòng, Kỳ Khiêm từ trong ngăn kéo lấy ra hai tờ giấy, đưa đến trước mặt Hải Đồ: "Ký vào đi."


"Hợp đồng nhượng cổ phần, đây là cái gì?" Hải Đồ cầm hai tờ giấy lên nhìn xuống, chữ trên đó cơ bản cậu không hiểu, lại còn xếp cạnh nhau lại càng khó hiểu.


"Là cổ phần của công ty giải trí Tinh Quang." Kỳ Khiêm giải thích với cậu: "Có thứ đó sau này đại bộ phận người trong giới sẽ không dám bắt nạt cậu."


Lúc Kỳ Khiêm nghĩ mình sắp ch.ết đã tính tặng Hải Đồ phần cổ phần này của Tinh Quang, khi đó hắn cảm thấy cậu nghệ sĩ nhỏ này chơi rất vui, nên có ý định trợ giúp.


Sau đó ch.ết không thành, di chúc định ra trước đó không dùng được, mà cậu nghệ sĩ nhỏ kia lại cứu mạng hắn, trong mắt Kỳ Khiêm chút đồ vật này quá là ít ỏi.
Hai tháng này hắn ở công ty giải trí Tinh Quang mua chút ít cổ phần, thu được 8% rồi, chuẩn bị đưa cho Hải Đồ làm ít tiền tiêu vặt.


Vì hợp đồng yêu cầu phải có sự chấp thuận của tất cả cổ đông, nên giờ Kỳ Khiêm mới mang thứ này ra.
Thế nhưng cũng vừa đúng lúc.
"Hữu dụng vậy sao?" Hải Đồ kinh ngạc: "Vậy số ít còn lại thì sao?"
Kỳ Khiêm gõ tay xuống mặt bàn: "Nếu số ít bắt nạt cậu, về bảo tôi là được."


Hải Đồ đặt hợp đồng xuống nói: "Vậy tức là phần lớn thì tôi không được mách anh sao?"
Cậu nghĩ thầm người này định làm gì đây? Có phải thấy cậu phiền quá rồi không, nghĩ vậy trong lòng cậu tức giận cực kỳ.
Hải Đồ đặt bút xuống, ngước mặt lên: "Vậy tôi không ký đâu."


Đây là lần đầu tiên Kỳ Khiêm tặng quà cho người khác, hắn cảm thấy huyệt thái dương có chút đau, thế nhưng không thể giáo huấn lúc này được, hôm nay là ngày tốt như vậy, không thể phá hỏng.


Cho nên chỉ có thể kiên trì dỗ: "Phần lớn phần nhỏ gì cũng mách tôi được hết, không chê cậu phiền, trước tiên cậu ký vào đây, sau đó tôi nói với cậu chuyện khác được không?"
Hải Đồ không tin: "Không phải anh chỉ định nói cho tôi về bản hợp đồng này sao?"


"Không phải, đây là thứ yếu, quan trọng là chuyện khác."
Nghe thấy có chuyện mình vẫn chưa biết, lúc này Hải Đồ mới bắt đầu tò mò, xoẹt xoẹt hai phát ký tên mình trên giấy.
Mấy tháng này cậu tranh thủ luyện chữ, không nói những thứ khác, chữ ký cũng khá ra dáng rồi.


"Được, anh nói đi." Sau khi ký xong Hải Đồ đặt bút xuống, hai chân vắt chéo hai tay ôm ngực, ra vẻ đại ca nhắc nhở hắn: "Nếu lại bắt tôi ký cái gì nữa thì tôi không ký đâu."


Đợi một lát không thấy người kia nói gì, Hải Đồ cảm thấy mình lại bị đùa bỡn rồi, cậu bực mình trề môi: "Anh gạt tôi phải không?"


"Không có" Kỳ Khiêm nghiệp vụ không thuần thục, lúc nãy còn đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào, cuối cùng cái tên nhóc xấu xa này mở miệng một cái, bâu không khí bị phá hỏng không còn một mống.


Hắn có chút chột dạ, khôi phục lại giọng điệu giáo huấn thường ngày nghiêm mặt nói: "Ngồi ngay ngắn, chân thẳng đâu rồi?"
Hải Đồ phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu ưỡn ngực.


Chờ người kia ngồi đàng hoàng xong, Kỳ Khiêm thanh thanh cổ họng, nói với đứa nhỏ đang ngọ nguậy linh tinh kia: "Cái mạng này của tôi là do cậu cho, không có cậu thì tôi cũng biến mất."


"Đúng, không sai!" Hải Đồ cực kì tán đồng, tổn thất của cậu cũng rất lớn đó, thế mà người này ngày nào cũng mắng cậu, còn chê cậu phiền, cậu ngẩng đầu thành thật nói với Kỳ Khiêm: "Trong sách viết ơn cứu mạng không gì đền đáp được, nên anh phải đối xử với tôi tốt một chút là được."


"Đúng, ơn cứu mạng." Kỳ Khiêm khẽ cười một tiếng. Nụ cười trên mặt hắn đâ phần là cười lễ phép, ôn hòa, hoặc là trào phúng, nụ cười biểu đạt cảm xúc nào được quyết định bởi độ cong khóe miệng.


Rất ít khi giống như bây giờ, từ khóe môi đến đáy mắt đều là ý cười, ôn nhu tràn ngập, lúc nhìn vào đôi mắt thấy như một hồ nước mùa xuân vậy.


"Vậy em đã từng nghe đến câu sau chưa?" Kỳ Khiêm tiến lên một bước, khom lưng ghé vào tai tên nhóc xấu xa nói: "Ơn cứu mạng, không gì có thể đền đáp, chỉ có thể lấy thân báo ân."
*Hết chương 31.*






Truyện liên quan