Chương 42: Đã trở về

Hải Đồ cười cười lấy lòng với Bảo An.
Rốt cuộc cũng là nghệ sĩ nhà mình, Bảo An uy hϊế͙p͙ một chút rồi lại không nỡ: "Được rồi, cậu đừng lo lắng, cho dù có bị lộ ra thật thì cũng chẳng có gì ghê gớm, dù sao chúng ta cũng không đi theo con đường lưu lượng."


Đôi mắt Hải Đồ phút chốc sáng lên: "Thật á?"
Bảo An hừ một tiếng: "Giả đấy, người khác có yêu đương cùng lắm cũng là yêu người khác giới, cậu cũng đâu giống người ta."
Hải Đồ nháy mắt héo hon đi, nói sẽ cẩn thận hơn.


"Cậu cũng không phải buồn lắm, bây giờ xã hội cũng khoan dung với chuyện tình cảm hơn nhiều, chỉ cần sự nổi tiếng của cậu vững vàng hơn một chút, có một ít tiếng gió lộ ra bên ngoài cũng không vấn đề gì." Bảo An thấy dáng vẻ cậu như vậy thì lại không đành lòng, tiến đến an ủi: "Nếu không gây chuyện thị phi gì quá mức quá đáng, cấp trên cũng sẽ không quản nhiều đâu."


Trả lời anh chính là âm thanh của đầu đụng cái "cộc" vào cửa xe.
Cậu nghệ sĩ ngồi sau đã chuẩn bị tốt tư thế đi vào giấc ngủ, chẳng nghe lọt nửa chữ anh nói.


Máy bay của bọn họ cất cánh vào lúc 12 giờ hơn một chút, giờ hạ cánh chắc là khoảng 2 rưỡi sáng, đương nhiên dựa theo giờ trong nước, không thể không lùi lại một tiếng.
Cho nên đến khi cả bọn chính thức đặt chân xuống đất, đã là 3 giờ 20 phút.


Sân bay lúc hừng đông cực kì yên tĩnh, phần lớn hành khách bước xuống đều trong trạng thái uể oải, vào lúc này Hải Đồ cũng không cần đeo kính, cứ trưng cả mặt mà đi ra ngoài.
Cậu có chút lo lắng: "Cái giờ này chúng ta có thể bắt được xe không nhỉ."


available on google playdownload on app store


"Cậu đừng lo, chắc chắn là tìm được." Bảo An cầm một cái mũ muốn đội lên đầu cậu: "Cậu có thể trang bị chút đồ phòng hộ được không, thật sự nghĩ là người ta không ai thấy mình đấy à?"


"Đã muộn thế này rồi, chắc mọi người ai mà chẳng muốn ngủ." Nhắc đến ngủ Hải Đồ lại thấy buồn ngủ, che miệng ngáp một cái: "Em cũng buồn ngủ nè."
Bảo An nhìn bộ dáng đang đi cũng có thể ngủ của cậu, vội vàng kéo lấy tay Hải Đồ, dắt cậu về phía trước: "Cố kiên trì thêm một lát đi."


Mãi một lúc lâu sau, phía sau mới truyền đến một tiếng "Vâng".
Hải Đồ bị Bảo An lôi đi xềnh xệch như vậy, không cần động não khiến cậu càng buồn ngủ, đầu cứ gật gà gật gù, hận không thể nằm xuống ngay tại chỗ.


Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên làm cậu tỉnh cả ngủ, Hải Đồ ngơ ngác một lúc, đến khi cậu tỉnh lại hẳn, tay chân mới luống cuống lấy điện thoại trong túi ra.


Tiếng chuông là nhạc chuông được được cài đặc biệt, nhận cuộc gọi xong, bên kia truyền đến âm thanh của Kỳ Khiêm: "Em đi đến đâu rồi, sao anh không thấy em?"
"Anh đến rồi à?" Hải Đồ nhìn khắp xung quanh, không thấy bóng người nào, mới nhận ra còn chưa đi đến phòng đón hành khách.


Sau khi biết Kỳ Khiêm đến đón mình, cơn buồn ngủ lập tức bị quét sạch sành sanh, ngược lại bắt đầu ghét bỏ Bảo An sao mà đi chậm quá.
Bảo An lườm cậu một cái, nghĩ thầm vì ai mà anh đi chậm vậy hả?


Lúc sáng sớm người đến đón máy báy không nhiều, Hải Đồ đi ra ngoài liếc mắt một cái là nhìn được người đàn ông đang đứng chờ ở một bên.
Cậu sung sướng cực kì, víu trên lan can muốn Kỳ Khiêm ôm cậu đi ra.
Sau đó bị Bảo An lôi đi.


Ở trước mặt công chúng thế này, Bảo An kiên quyết ngăn chặn mọi hành động thân mật của hai người, may mà Kỳ Khiêm cũng rất hợp tác, chỉ đi tới ôm vai Hải Đồ, nhìn qua cứ như anh em tốt vậy.


Hải Đồ miễn cưỡng mà giả vờ giả vịt đi vào trong xe, ngồi lên xe còn chưa kịp đóng cửa, đã dính vào người Kỳ Khiêm, nằm nhoài trong ngực hắn như con bạch tuộc, ưỡn ẹo mà làm nũng.
"Anh đến từ khi nào?" Hải Đồ hôn cái chụt một cái lên mặt hắn, cực kì mềm mại mà hỏi.


"Hơn mười hai giờ một chút." Kỳ Khiêm hôn trả lại cậu, chờ đến khi Hải Đồ chịu không nổi mà phát ra tiếng rên rỉ, mới buông cậu ra: "Có mệt không?"
Hải Đồ bị hôn đến mềm cả người, eo chẳng có tí sức lực nào, vùi trong lồng ngực Kỳ Khiêm, hai mắt díp hết cả vào: "Buồn ngủ."


"Vậy thì ngủ một lát đi." Người bên dưới dùng một cường độ thích hợp mà xoa xoa đầu cậu, cả vai và cổ nữa, vừa nhức lại vừa thoải mái, Hải Đồ thỏa mãn mà vùi đầu vào trong ngực hắn, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sau khi cậu ngủ, cả xe hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.


Kỳ Khiêm cũng rất buồn ngủ, hôm nay hắn mở 2 cuộc họp, tiếp đón 2 đoàn khách, đến tối lại tham gia một bữa tiệc rượu, về nhà tắm rửa thay quần áo một cái, lập tức ngựa không ngừng vó mà chạy tới sân bay.


Vì sợ bị lỡ mất chuyến bay của Hải Đồ, hắn vẫn cứ chực chờ ở bên ngoài, bây giờ cả tinh thần lẫn thể xác đều có chút uể oải.
Khí trời rất nóng, trong xe mở điều hòa, trên người Hải Đồ hơi lạnh, lại còn tản ra hương sữa thoang thoảng.


Kỳ Khiêm cúi đầu, ghé vào tai cậu hít một hơi sâu, cảm thấy cái đầu đang căng thẳng của mình thư thái hơn rất nhiều. Hắn lập tức hạ thấp lưng ghế dựa, ôm Hải Đồ đi vào giấc ngủ.
Hải Đồ ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau, tỉnh lại trong phút chốc không biết mình đang ở đâu.


Cậu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cuối cùng trở mình, quyết định ngủ tiếp.
Nghiêng người một cái mới thấy có gì đó sai sai, trên eo hình như hơi nặng.
Cậu đưa tay sờ sờ, thấy... hơi nóng, dọc theo thứ đó mò lên trên, rốt cục mò được đến nguồn nhiệt đang nằm bên cạnh.


Hải Đồ tò mò mà sờ nắn, hơi cứng cứng, không sờ được đến xương cốt bên trong, so với bộ dáng của hắn mấy tháng trước mà cậu thấy khác nhau một trời một vực.
Cậu lập tức trở nên rất chi là hứng thú, gạt cánh tay bên eo ra, bò lên bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu bắp thịt trên người người ta.


Đối với hai khối cơ ngực khổng lồ trên ngực của Kỳ Khiêm, Hải Đồ phải gọi là thèm nhỏ dãi không thôi, ngón tay ở trên đó lưu luyến quên cả lối về, mò tới mò lui đã đi lên đến ngực.


Trên ngực có hai viên cứng cứng, Hải Đồ tò mò nặn nặn, cảm thấy chúng nó mềm mại chơi rất là vui, bèn xoa một chút.


Hơi thở của người dưới thân lập tức trở nên dồn dập, hai cánh tay lúc nãy vẫn còn đặt ở hai bên, không biết từ lúc nào đã giữ ở hai bên hông cậu, Hải Đồ lập tức bị ấn ngồi xuống
Cậu vội vàng thả tay ra, cười cười lấy lòng với Kỳ Khiêm: "Anh tỉnh rồi."


Cậu ngồi có chút không thoải mái, dưới mông có vật gì đó cộm cộm rất là kì cục, Hải Đồ nhấc mông lên muốn rời đi, lại bị người kia kéo trở về.
Hải Đồ hơi bị không vui: "Em muốn đứng lên."


Rèm cửa dày nặng chắn đi ánh sáng bên ngoài, trong phòng nhập nhèm, cậu không nhìn rõ biểu cảm của Kỳ Khiêm.
Hải Đồ đợi một lát, mới nghe thấy hắn mở miệng nói: "Ngủ tiếp đi."


Lúc nói chuyện thì lực cánh tay bên hông cậu vẫn không hề thả lòng, ngược lại kéo cậu về phía trước, sau đó ôm cậu thật chặt.
Kỳ Khiêm khiến Hải Đồ nhớ đến những kẻ săn mồi nơi đại dương, cậu ngồi bất động, vật dưới thân kia nảy lên một, vừa vặt kẹt vào khe mông cậu.


Như vậy thoải mái hơn một chút rồi, Hải Đồ tìm xong một tư thế thật dễ chịu, cũng không kiên quyết phải đứng dậy nữa, cậu cúi người xuống chống bàn tay lên lồng ngực Kỳ Khiêm: "Tại sao thịt trên người anh cứng vậy nè?"


Bàn tay vốn dĩ đang đặt trên eo đã dời xuống đùi, Kỳ Khiêm lúc nói chuyện có chút mất tập trung, âm điệu cũng trầm thấp hơn bình thường một chút: "Là đàn ông đều sẽ cứng."
"Bậy nào, trên người em mềm mà." Hải Đồ chìa tay cậu ra, ý bảo Kỳ Khiêm nắn thử xem.


Kỳ Khiêm chẳng buồn để ý đến hai cánh tay trước mắt, hắn dùng sức bóp hai khối thịt trên tay, thở hổn hển nói: "Ừ, anh thẩy rồi."


Hải Đồ bị hắn bóp hơi đau đau, trên người bắt đầu nóng lên, cậu hoàn toàn nằm nhoài lên người Kỳ Khiêm, ôm lấy cổ hắn: "Trên người em nóng quá, anh không mở điều hòa à?"


Kỳ Khiêm nghiêng đầu cắn cắn cổ cậu, cũng không sâu lắm, hơi thở của người kia phun ngay bên tai Hải Đồ, làm mặt cậu cũng nóng hết cả lên.
Có lẽ là gặm cắn cho đã rồi, Kỳ Khiêm mới buông cậu ra, ở trên môi cậu hôn một cái: "Mở rồi, do em phấn khích quá nên mới nóng."


Hải Đồ chẳng còn chút sức lực nào để phản bác nữa rồi, động tác trên tay đối phương vẫn không ngừng lại, một bàn tay từ phía sau mò lên trước, đầu ngón tay moi đào ở trên lỗ nhỏ.


"A..." Lần này suýt chút nữa khiến cậu khóc lên, Hải Đồ giơ tay muốn ngăn cản bàn tay đang làm loạn của người kia, nhưng làm thế nào cũng kéo không ra.


"Đừng làm nữa, buông em ra được không?" Hải Đồ mở miệng xin tha, nhưng vừa nói xong đã bị khiêu khích đến nỗi nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng, đôi môi lại lung tung hôn mặt Kỳ Khiêm.


"Ừm..." Kỳ Khiêm ừ hử một tiếng, động tác trên tay chưa từng ngừng lại, nhưng cũng không kịch liệt như lúc nãy nữa, ngón tay từ lỗ nhỏ trượt xuống dưới thân vuốt lên xuống, thi thoảng mới dùng ngón tay đè lại lỗ nhỏ đang nhỏ nước bên trên.


Không còn cảm giác kích thích như ban nãy nữa, Hải Đồ cũng không tiếp tục xin tha, trong miệng theo động tác của đối phương mà phát ra tiếng rên rỉ lúc to lúc nhỏ.
Nghe vào tai người còn lại, chẳng khác nào tiếng trời.


Người dưới thân không ngừng tay chút nào, một tay đang rảnh kéo tay Hải Đồ ra phía sau lưng cậu, đặt ở vật cương cứng giữa hai chân: "Sờ nó đi."


Vật dưới tay cậu cứ như là nghe hiểu tiếng người vậy, vừa tiếp xúc đến ngón tay Hải Đồ, nó lại giương cao lên một chút, chẳng khác nào đang chào hỏi với cậu.
...
Chờ sau khi hành sự xong xuôi, Hải Đồ gần như biến thành một bé thỏ tàn phế.


Hai chân nhũn ra, tay thì mỏi nhừ, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, cổ họng vì khô khốc mà phát đau cả lên.
Kỳ Khiêm đem cậu ôm đến phòng tắm rửa sạch sẽ một lượt, lại hầu hạ cậu mặc quần áo đâu vào đấy rồi mới đặt lên trên ghế.


Sau đó chỉ mặc qυầи ɭót, tháo ga trải giường dính bẩn ra bỏ vào máy giặt.
Trong phòng không có máy giặt, sau khi tháo xong Kỳ Khiêm ôm ga trải giường đi ra ngoài, lát sau mới về phòng, mặc quần áo tử tế tiếp tục ôm chặt cậu bên người.
"Đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm."


Hải Đồ còn đang trong giai đoạn tự thả lỏng, vừa tiếp xúc với Kỳ Khiêm liền theo thói quen ôm lấy cổ hắn, sau đó gác cằm lên vai người nọ, hữu khí vô lực mà ừm một tiếng.


Cơm nước xong Kỳ Khiêm cũng không có vẻ gì là định đi làm, hắn ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, ôm Hải Đồ trên đùi, vừa xử lý công việc vừa nghịch ngón tay Hải Đồ.


Hải Đồ vuốt ve hắn một chút, có vẻ đang rất nghiêm túc đọc kịch bản, đọc được một lúc lại bắt đầu ghét bỏ tư thế này, từ trên người hắn dịch xuống dưới: "Sao anh lại không đi làm?"


Kỳ Khiêm vừa gõ xong một văn bản, cũng không ngẩng đầu lên: "Có gì mà phải thẹn thùng? Anh cũng chưa làm đến bước cuối mà."


Mắt Hải Đồ chớp chớp liên tục, mặt hơi ửng hồng, cậu cầm cốc sữa bò trên bàn, cắn ống hút bên trong, vừa cầm cốc vừa đọc kịch bản, quyết định không kéo dài đề tài này nữa.


Đọc được một lát, cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, tay phải cứng lại một chút, càng cầm càng cảm thấy quái lạ.
Lúc nãy đúng là cái độ cong này rồi...!
Cậu vội vã đặt lại cái cốc lên bàn, cảm thấy lòng bàn tay nóng hết cả lên.


Không hề giống không hề giống! Hải Đồ nhủ thầm trong lòng, cốc thủy tinh trơn với bóng hơn nhiều, không hề thô ráp chút nào, tự an ủi mình một hồi, nhưng khi nhìn thấy đùi của ai đó thì lại cứng đờ cả người.
Trời ơi! Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?


Hải Đồ cảm thấy bản thân mình đúng là hết thuốc chữa rồi, lúc nào cũng thấy trên tay dính nhớp nhớp, đụng tới cái gì cũng không chịu được mà phải so sánh một phen mới xong.
Liêm sỉ (*) trong thâm tâm cậu tức giận đến muốn đập tường, nhưng cũng không xi nhê lại với tình trạng của cậu hiện nay.


[(*) bản gốc là tiểu nhân, nhưng mình edit là như này cho nó dễ hiểu =)))]
Kỳ Khiêm thấy cậu ở nhà cứ xoắn xuýt lên xuống cả buổi, đến xế chiều không chịu được nữa mà ngăn cậu lại.
Hắn nắm lấy tay cậu, mười ngón đan xen: "Không quen sao?"
Hải Đồ gật gật đầu.


Người kia liền trưng ra vẻ mặt rất là trầm tư suy nghĩ: "Thế thì buổi tối tập thêm hai lần nữa là được."
Hết chương 42.






Truyện liên quan