Chương 53: Trốn đi
"Ký khế ước?"
Đây là lần đầu tiên Hải Đồ nghe thấy cái từ này, nghe thì có vẻ là một thứ gì đó giống như hợp đồng, chắc là có tác dụng ràng buộc gì đó.
Ờ cái này thì có...
Hải Đồ nhớ tới cuốn sách bị cậu dùng một lần rồi thất sủng, bèn móc nó ra từ cái túi gấm: "Là quyển này sao?"
"Em còn có cả túi trữ đồ cơ à, được đấy." Tần Thiên ước ao ghen tị một chút, rồi nhận lấy quyển sách từ tay cậu: "Chính nó và đồng bọn, đây anh mở cho xem."
Anh lật bừa vài tờ: "Nói cho mà biết anh nghiên cứu quyển này siêu siêu cẩn thận luôn, giờ lật lung ta lung tung cũng mở được đúng vị trí."
Tần Thiên được cái không hay nói khoác (?!), lật hai ba lần là đến nơi.
Hải Đồ đến gần để xem.
"Em xem đi, chỗ này này." Ngón tay anh chỉ vào một đoạn, bảo Hải Đồ đọc.
Hải Đồ đọc chăm chú, mà ở đó chỉ viết đúng một câu đơn giản: "Yêu quái bình thường và người phàm yêu nhau thì có thể mang người yêu đến Sở quản lý để đăng ký, sau đó bàn bạc thương lượng về việc ký khế ước."
Thế này thì nói cũng như không, Hải Đồ xem vẫn không hiểu gì: "Chỉ thế thôi hả?"
"Còn nữa mà, em không phải vội." Thấy Hải Đồ xem xong rồi, Tần Thiên lại mở tiếp, lần này anh lật có vẻ lâu hơn một chút, mãi mới tìm được đúng trang.
"Chỉ còn có em này thôi, anh đọc cho em nghe vậy." Giọng Tần Thiên rất là dễ nghe, lúc đọc câu cũng biết ngắt nghỉ diễn cảm, mà câu này còn ngắn hơn câu trước: "Một khi đã ký khế ước hai bên, sẽ cùng hưởng tuổi thọ."
Tần Thiên vừa dứt lời, Hải Đồ đã hiểu ngay, tim cậu đập thình thịch, nhưng cậu không để ý, lập tức cầm lấy quyển sách trên tay Tần Thiên, đọc lướt mấy lần mới tìm được câu kia.
Cậu lẩm bẩm câu này liên tục như tụng kinh, rồi lại đọc đoạn trên đó.
Bên trên chủ yếu là giới thiệu về tuổi thọ của mỗi chủng tộc, và khái quát một vài điểm cần chú ý về việc ký khế ước này.
"Thực ra trong này viết không rõ ràng, cùng hưởng tuổi thọ tức là chia một nửa tuổi thọ của mình cho người kia." Tần Thiên nói với cậu: "Tuổi thọ của tiểu yêu tinh như cậu vốn không dài lắm, nếu còn chia một nửa cho người khác thì sẽ mệnh sẽ càng ngắn hơn."
Mặc dù chính anh nói cho Hải Đồ chuyện này, nhưng Tần Thiên không ủng hộ Hải Đồ thực hiện, chính câu trước của anh cũng chỉ nói chơi thôi.
"Nghĩ mà xem, em cũng chỉ có một hai ngàn năm tuổi thọ, chia cho một khác một nửa, thế thì chớp mắt một cái đã ngỏm rồi, có thiệt thòi không cơ chứ."
Nhưng Hải Đồ hoàn toàn bỏ ngoài tai lời anh nói, cậu đang tự hỏi tính khả thi của chuyện này.
Lát sau cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thiên: "Nếu như tôi muốn ký khế ước cùng người khác, vậy người đó có phát hiện ra sự bất thường của tôi không?"
Tần Thiên gật đầu: "Chắc chắn rồi, lúc ký khế ước thì yêu tinh phải hóa về nguyên hình."
Thực ra Tần Thiên có biết đâu, nhưng anh cứ nói vậy để dọa Hải Đồ.
"Nói ra em đừng sốc, chứ người kia mà biết em không phải con người, có khi sáng thì đi khế ước với em, chiều đã nộp em lên cho viện nghiên cứu quốc gia rồi."
Hải Đồ cắn môi, có chút mất mát: "Hả, được rồi."
Cậu nghĩ ngợi một lát, cảm thấy Kỳ Khiêm không phải người như vậy, nhưng chẳng cần tranh cãi với Tần Thiên làm gì, cậu không nói nữa.
"Em định đi làm thật đấy à? Có ngu không vậy." Tần Thiên cảm thấy có lẽ là cậu đang hơi nóng máu, nhưng anh cũng không lo lắm: "Thực ra em làm luôn cũng vô dụng, bây giờ không làm được đâu."
"Anh nghe người ta bảo, yêu quái nào muốn ký khế ước thì phải đăng ký trước ở Sở quản lý ít nhất là bảy năm."
Hải Đồ ngạc nhiên: "Sao lại lâu vậy?"
"Anh không biết, hình như là học của nhân loại, phải có giai đoạn quan sát đó." Tần Thiên nhún vai phổ cập giáo dục cho cậu: "Nhân lại có câu thất niên chi dương ( ) đó, chắc là mình a dua theo người ta."
"Nói thật ra ký khế ước cũng có nhiều chỗ tốt, tình yêu giữa người và yêu có sự cách trở về tuổi thọ, sau khi ký khế ước là có thể phá vỡ rào cản này." Anh nói, sau đó thở dài vẻ cực kỳ đau buồn: "Anh cũng như em, người trong tộc chưa ai thành tinh, nếu không tìm nhân loại để ký khế ước, vậy thì cái gen ưu tú của anh bị tuyệt chủng mất."
"Vậy anh truyền tinh hoa đi, biết đâu có tác dụng đấy." Hải Đồ ngoài miệng thì đáp lời, trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện khác, nghĩ nghĩ một hồi lại không nhịn được mở miệng hỏi: "Việc đăng ký ấy, cứ vác người không đến là được à, có cần làm gì nữa không?"
"Không cần, đóng phí thủ tục là được." Tần Thiên kinh ngạc: "Em muốn đi thật à?"
"Ừm" Cậu gật đầu, thời gian bảy năm dài như vậy, đi đăng ký chậm một ngày là phải ký khế ước chậm một ngày.
Nghe đâu nhân loại khi về già thì cơ thể sẽ xuất hiện rất nhiều bệnh, mà sức khỏe Kỳ Khiêm lúc trước đã không tốt sẵn, nếu bệnh trở lại, cậu chẳng còn gì để chữa cho hắn nữa đâu, vậy nên chuyện này không thể chần chừ được.
"Phiền anh chuyển lời tới đạo diễn giúp tôi, tôi phải về nhà một chút."
Hải Đồ nghĩ là làm luôn, nói xong thì vội vã rời đi, Tần Thiên không kịp cản cậu lại, đuổi theo một lúc lâu nhưng chỉ thấy người chạy càng lúc càng xa.
Vì đi quá gật, cậu không kịp thông báo cho trợ lý, đắp lên người nguyên cây quần áo như chuẩn bị đi trộm chó mà ra sân bay.
Sau đó khi ra đến sân bay rồi Hải Đồ mới nhận ra mình chưa đặt vé, bây giờ mà muốn nhờ Bảo An đặt hộ thì anh ấy kiểu gì cũng phải hỏi từ đông sang tây mới chịu thôi.
Hải Đồ không muốn lãng phí thời gian vì chuyện này, quyết định tự túc là hạnh phúc của mọi nhà. Cậu lên mạng tìm kiếm một lúc, cuối cùng lại phát hiện ra đi tàu cao tốc còn nhanh hơn.
Ga tàu cao tốc rất gần sân bay, bây giờ đi qua luôn cũng không bất tiện chút nào, còn 45 phút nữa là có chuyens tàu tiếp theo, nhưng hết khoang thương gia rồi, chỉ còn khoang thường thôi.
Hải Đồ không ngại, đặt một vé. Lúc lên xe, cậu kiểm tr.a trang phục trên người mình kĩ lưỡng để chắc chắn sẽ không bị ai nhận ra.
Dù sao thì tự mình rời đoàn là một chuyện, mà tự mình rời đoàn bị người khác phát hiện là một chuyện khác.
Cậu lăn lộn ở cái giới giải trí này lâu như vậy, nghĩ thôi cũng biết nếu tin này bị tuồn ra ngoài thì người ta sẽ trào phúng cậu thế nào.
Cả đường đi cậu lúc nào cũng thấp thỏm đề phòng, khi tàu chuẩn bị dừng cậu chạy nhanh tới cửa tàu, cửa vừa mở cậu đã đi theo dòng người xô đẩy mà ra ngoài.
Chỗ đông người thì không khí rất ngột ngạt, chưa kể Hải Đồ còn bọc mình kín từ đầu đến chân, vừa ra khỏi xe, cậu đã kéo khẩu trang xuống hít một hơi, rồi mới đeo lại, sau đó đứng một bên chờ taxi.
Hải Đồ chưa đến công ty của Kỳ Khiêm lần nào, nhưng địa chỉ ở đâu thì cậu vẫn biết, ngồi lên nói địa chỉ xong, Hải Đồ lại tiếp tục suy nghĩ xem nên dùng cớ gì để kéo Kỳ Khiêm đi.
Cớ vẫn chưa lấy được, mà nơi cần đến đã xuất hiện trước mặt.
Mấy hôm nay Kỳ Khiêm cực kỳ bận rộn, việc trong nhà còn đang tranh cãi, kế hoạch xây dựng ở nước ngoài cũng phải hoãn lại vì tình hình chính trị bất ổn, một thương vụ mua bán sát nhập lúc trước cũng đang căng thẳng, bên B ở nước ngoài cho rằng vụ thu mua này có khả năng sẽ làm lộ ra bí mật trong yếu.
Thực ra hắn không lo lắng nhiều về thương vụ này, công ty bị thu mua thua lỗ mấy năm nay rồi, nếu Kỳ thị không mua thì bọn họ chỉ có nước phá sản thôi.
Nhưng mà vẫn cần phải tỏ chút thái độ, Kỳ Khiêm định thứ 6 sẽ sang bên đó, gây áp lực với bên kia, chỉ là với Hải Đồ, có lẽ hắn phải nuốt lời rồi.
Vốn đã hứa là cuối tuần khi cậu trở về hắn sẽ ở nhà cùng cậu.
Kỳ Khiêm phê xong một văn bản, nhìn mấy hạng mục công việc không còn nhiều lắm trước mặt, chợt nghĩ: Hay là hôm nay mình qua đó, chỉ nhìn một cái, rồi đi luôn.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì trở nên càng khó kìm nén, Kỳ Khiêm dựa lưng vào ghế ngồi, xoa xoa ấn đường, cuối cùng vẫn không kháng cự được dục vọng từ sâu trong lòng mình.
Hắn ném bút máy trên tay qua một bên, ngồi thẳng lên cầm lấy điện thoại nội bộ, cho người đi chuẩn bị.
Vừa mới cầm điện thoại lên thì phòng làm việc được gõ cửa, một người trong nhóm trợ lý đi vào.
Trợ lý đi tới trước mặt hắn, nói: "Ông chủ, dưới tầng có một người tên là Hải Đồ tìm anh, nó minh là..."
Trợ lý còn chưa dứt lời đã thấy ông chủ vốn đang rất bình tĩnh đột nhiên đứng lên.
"Sao các cô không dẫn em ấy lên?"
Trợ lý chỉ có thể nhút nhát giải thích một câu: "Cậu ấy không hẹn trước, chỉ nói là người quen của sếp."
"Được, tôi biết rồi, lần sau thấy em ấy không được ngăn lại." Kỳ Khiêm vội vã bước qua trợ lý, nhanh chân bước về phía thang máy.
Trợ lý được cái nhanh tay nhanh mắt mà đi theo, khi đứng trong thang máy, cô thấy ông chủ nhà mình hình như hơi sai sai, có phải là đang đứng trước gương tút lại vẻ đẹp giai không vậy?!
Cô trợ lý thấy mình chắc là bị hoa mắt rồi, nhưng khi thấy cái cà vạt hơi lệch của sếp được chỉnh lại ngay ngắn, rồi lại còn chỉnh tới chỉnh lui cái cổ tay áo, cứ xắn lên lại thả xuống. Cô có thể chắc chắn 100% như sữa tươi nguyên chất là mình không hề nhìn nhầm!
Cái dáng vẻ này, cái dáng vẻ này đích thị là thằng oắt con vắt mũi chưa sạch đi gặp gái mà!
Trợ lý cảm thấy mình sắp sửa biết được một bí mật vô cùng khủng khiếp!
Của thang máy mở ra là Kỳ Khiêm lập tức bước ra ngoài, từ chỗ ra đến đại sảnh cũng không xa lắm, Kỳ Khiêm vừa ra đã nhìn thấy Hải Đồ ngồi trong sảnh, đang cầm một cuốn tạp chí đọc.
Hắn phất tay ra hiệu cho trợ lý đừng có đi cùng, sau đó chậm rãi bước tới gần cậu, vươn tay lấy đi tờ báo trên của Hải Đồ, còn tay khác thì cầm lấy tay cậu: "Sao lúc này em lại về?"
Hải Đồ nghe được tiếng bước chân của hắn từ lâu rồi, nhưng lại ngại giữa chốn đông người, nếu làm gì thiếu suy nghĩ sẽ gây ra phiền toái cho hắn, nên cậu mới nhịn nỗi kích động trong lòng mà giả bộ ngồi yên không nhúc nhích.
Nhưng giờ thấy hành động không kiêng dè gì của Kỳ Khiêm, cậu cũng không băn khoăn nữa, dựa vào lực kéo của hắn mà đứng lên, ngọt ngào mềm mại mà nói: "Em nhớ anh."
Sau đó nắm tay hắn thật chặt, Kỳ Khiêm "ồ" một tiếng, sao đó kéo cậu đi về phía trước.
Hắn đi trước mặt cậu làm Hải Đồ không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng cô gái đi cùng Kỳ Khiêm xuống thang máy lúc nãy, không hiểu sao nét mặt rất là ba trấm.
Hải Đồ nhìn cô một cái, người kia cười cười với cậu, rất biết điều mà không đi theo.
Cửa thang máy đóng lại, ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài, cửa vừa đóng lại, Kỳ Khiêm đã kéo rớt cái khẩu trang của Hải Đồ, nắm cằm cậu hôn lên một cái: "Ngoan."
Với câu trả lời này Hải Đồ không hài lòng cho lắm: "Anh không nhớ em sao?"
Kỳ Khiêm chỉ trả lời một câu "Ừ".
Cậu vẫn không chịu buông tha: "Ừ là thế nào hả?"
"Có nghĩ là anh cũng nhớ em." Kỳ Khiêm nắn nắn mặt cậu, lại đến gần hôn lên: "Nhóc hư của anh."
Hải Đồ quay đầu đi không cho hắn hôn, làm bộ muốn cắn tay hắn, người kia cũng không tránh, cậu cắn nhẹ một cái rồi buông ra: "Em tới thăm anh thế này mà anh còn bảo em hư."
Hải Đồ: "Em bị tổn thương đó."
"Được rồi, là anh sai, em là nhóc đáng yêu." Kỳ Khiêm nhẫn nhịn đến bức bối trong người, bây giờ chỉ muốn kéo cậu đến địa bàn của mình rồi ôm cậu thật chặt trong ngực, cũng không thèm so đo mấy câu buồn nôn mà mình vừa thốt ra.
Cửa thang máy mở ra, Kỳ Khiêm dắt tay cậu ra ngoài, mở cửa phòng làm việc, nói với một trợ lý khác vừa tiến đến: "Đi làm nóng một cốc sữa bò."
"Vâng ạ."
Đây là lần đầu tiên Hải Đồ đến nơi này, nhìn cái gì cũng thấy tò mò.
Phòng làm việc của Kỳ Khiêm không phải là nơi quá sang chảnh hay gì, nó chỉ có thể coi là một phòng làm việc kiểu mẫu.
Những thứ gì nên có thì sẽ có, mà những thứ không nên có, sẽ không xuất hiện ở nơi này của hắn.
Hải Đồ nhìn hai lượt thì không nhìn nữa, bắt đầu suy nghĩ xem phải mở miệng như thế nào.
Kỳ Khiêm thì chẳng định nói gì, chỉ bế cậu lên đặt vào ghế sô pha bên cạnh, hôn đến chán chê mê mải, rồi mới làm như không để ý mà mở một cái nút áo ra, hỏi cậu: "Nói đi, tìm anh có chuyện gì?"
Hải Đồ thấy đây là một cơ hội tốt, cậu sắp xếp từ ngữ trong đầu, hạ giọng: "Thì, thì em nhớ anh đó, sau đó không hiểu sao em lại nhớ tới hồi bọn mình mới gặp nhau."
Kỳ Khiêm "ừ" một tiếng, hỏi: "Rồi sao nữa?"
Hải Đồ nói: "Anh có nhớ hôm đấy anh đến bệnh viện kiểm tra, rồi đi theo em đến một chỗ không?" (Chương 16)
"Nhớ." Kỳ Khiêm không những nhớ, mà hắn còn phái người đi điều tr.a nữa kìa, cả cái hẻm hắn tr.a không sót chút nào, nhưng cũng không thấy có gì đặc biệt.
"Nhớ là tốt rồi!" Hải Đồ xoay người, nằm vật lên người Kỳ Khiêm, ngón tay vẽ vòng vòng trên ngực hắn, nói lí nhí: "Thực ra ở đấy có một người họ hàng của em, họ hàng rất gần ấy, em xem, bọn mình làm cũng làm rồi, em muốn đưa anh đến đó giới thiệu với họ một chút."
Hết chương 53.