Chương 57: Thành thật sẽ được khoan hồng
Hải Đồ ném điện thoại qua một bên, lại rúc vào trong chăn, còn trùm lên qua cả đầu.
Hay là coi như chưa đọc được tin nhắn nhỉ? Dù sao thì ít ngày nữa Kỳ Khiêm cũng về ngay được.
Cậu nghĩ, trốn được ngày nào thì hay ngày đó, ít nhất cũng có thể nhân lúc hắn chưa về ăn chơi thoải mái một chút.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Hải Đồ cảm thấy mình như được sống lại, cậu ngồi dậy từ trên giường, sau đó nhoài người cẩn thận mà mò về cái di động của mình, sau đó mở màn hình, đưa nó ra xa rồi mới dám nhấn nút trả lời.
Trả lời đến tận khi khung chat chuyển sang trang sau, đảm bảo chính cậu sẽ không liếc mắt một cái là thấy cái tin nhắn kia mới thôi!
Hải Đồ hạ quyết tâm trong lòng, hôm nay sẽ không nhìn vài Wechat một giây nào hết, sau đó sẽ giả bộ là app bị trục trặc nên tin nhắn bị trôi tuột đi tận Mô ri xơ không có đường về.
Càng nghĩ càng cảm thấy cách này đúng là đầy triển vọng, cậu đúng là không thể thông minh hơn được nữa!
Cậu diễn viên trẻ tuổi được hưởng thọ thêm mấy hôm sung sướng mà giang hết chân tay nằm trên giường, sau đó nhảy xuống, vừa hát vừa đi vào phòng tắm, xịt kem đánh răng sau đó đánh răng, lại còn vừa đánh vừa rung chân.
Cậu đánh răng được một nửa thì ngưng bặt cái hành động rung chân của mình lại, Hải Đồ sững sờ với cái miệng đầy bọt kem đánh răng, trợn tròn mắt với một mình khác trong gương.
Thế thì sau đó cậu làm sao bây giờ? ch.ết đến đít rồi lại còn bị hoãn lại thì càng khốn nạn hơn ấy chứ!
Không ổn không ổn, phải nặn ngay ra một cái lý do mới được.
Hay là bảo Kỳ Khiêm nhớ nhầm chỗ rồi?
Cậu nhíu mày suy nghĩ một chút, thọc thọc bàn chải đánh răng vào miệng hai lần, rồi lập tức loại bỏ cái cớ này.
Kỳ Khiêm mà đã hỏi cậu thì chắc chắn là hắn đã tr.a xét nhiều lần rồi, lý do này quá là nhiều sơ hở, chọc bừa một cái là thủng ngay!
Xóa sạch cái lý do này trong đầu mình, Hải Đồ tiếp tục nhăn mặt suy nghĩ.
Nói là họ dọn nhà rồi thì sao nhỉ?
Dọn nhà có vẻ hợp lý đấy, bảo với hắn là họ hàng của cậu thuê công ty dịch vụ chuyển nhà nên chuyển đi nhanh quá, mà cậu thì lại không được báo địa chỉ mới!
Ý tưởng này quá tuyệt vời!
Nghĩ xong giải pháp thuyết phục, Hải Đồ vội vã đánh răng xong, súc miệng cho sạch bọt kem trong miệng, chạy ào ra khỏi nhà tắm, lấy điện thoại di động chuẩn bị nhắn tin cho hắn.
Nhưng vừa mới mở máy thì lại tiu nghỉu ngay lập tức!
Nói dối như vậy, nếu bị phát hiện ra thì biết lấp ɭϊếʍƈ thế nào bây giờ? Nhỡ đâu Kỳ Khiêm lại tìm hẳn công ty dịch vụ chuyển nhà để kiểm chứng thì sao?
Hay là cứ từ từ đừng trả lời tin nhắn vội?
Con thỏ đội lốt đà điểu Châu Phi dễ như cháo mà bị chính mình thuyết phục, cậu đặt điện thoại xuống, lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò mà trở về phòng tắm, tiếp tục sự nghiệp rửa mặt vĩ đại của mình.
Vì sáng sớm đã phải hứng chịu một cơn sốc đầy kinh hãi, nên trạng thái làm việc của Hải Đồ cũng bị ảnh hưởng phần nào, cậu hay mất tập trung, không nhập tâm được vào nhân vật. Sáng nay cậu diễn cùng Nghiêm Giang, lại bị ông lấn át đến mức trở nên vô hình luôn.
Đạo diễn đã được chứng kiến biểu hiện của cậu ngày hôm qua, đương nhiên không thể chấp nhận được lối diễn hôm nay của cậu, sau rất nhiều lần NG, Hải Đồ mới tìm về được trạng thái, cuối cùng cũng qua được buổi sáng.
Phong độ diễn viên lên xuống phần phù là chuyện rất bình thường, đôi khi sẽ mất cảm hứng diễn một cách đột ngột, mà đặc biệt là các diễn viên trẻ rất hay gặp tình trạng này.
Sợ Hải Đồ đâm đầu vào ngõ cụt của chính mình, quay xong một cảnh đạo diễn đã gọi cậu đến ngay, sau đó phân tích nội tâm nhân vật cho cậu một cách thật tỉ mỉ.
Đạo diễn đã có mười mấy năm kinh nghiệm trong nghề, rất là chuyên nghiệp trong việc phân tích nhân vật, cho dù trong lòng Hải Đồ có đang cuộn sóng thì cũng nghe thấm không ít lời của ông.
Nhưng nhân tố chủ yếu ảnh hưởng đến phong độ của cậu không phải là chuyện cậu không hiểu tâm lý nhân vật mà...
"Cậu cũng đừng nặng nề trong lòng quá, tạm thời không tìm được cảm hứng cũng là chuyện bình thường thôi." Cuối cùng đạo diễn an ủi như vậy.
Hải Đồ gật gật đầu, vô thức đưa liếc nhìn về phía trợ lý của mình, trong đầu thầm làm ra một quyết định.
Đợi đạo diễn thả cậu đi, Hải Đồ đi về phía trợ lý của mình.
Hai người trợ lý thấy cậu đến thì vội vã lại gần, một người đưa nước một người lau mồ hôi.
Hải Đồ uống một miếng nước, nói với nam trợ lý: "Phiền cậu ra ngoài mua giúp tôi ít đồ uống, gửi cho nhân viên công tác trong đoàn làm phim mỗi người một lon."
Thiết bị thông gió trong trường quay không tốt, nhiều nhân viên đã đổ mồ hôi đầm đìa, vậy nên yêu cầu này của Hải Đồ cũng là bình thường.
Tuy rằng với việc Hải Đồ không bảo trợ lý gọi nước về mà lại yêu cầu mình tự mình đi mua, trợ lý cũng khá là bất ngờ, nhưng lời của sếp thì phải cun cút mà nghe chứ sao.
Trợ lý gật đầu không chút do dự, móc điện thoại trong túi ra định đưa cho nữ trợ lý, nhưng bị Hải Đồ ngăn lại: "Không cần đưa cho Tiểu Văn đâu, cậu cứ cầm đi."
Trợ lý hỏi: "Vậy nhỡ có người muốn gọi anh thì phải làm sao ạ?"
Hải Đồ nhủ thầm trong lòng: mị đang sợ bị người ta réo đây, nhưng đương nhiên cậu không định giải thích chuyện này, chỉ tìm đại một lý do nào đó để lấp ɭϊếʍƈ cho qua.
Trợ lý không hiểu ra sao, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mình ra ngoài cũng chẳng bao lâu, nếu có người gọi điện thì chạy về chắc cũng kịp, nên cậu cũng không nói gì nữa, chỉ gật đầu đi ra ngoài.
Sau khi sự tồn tại cực kì chướng mắt mà chỉ cần nghĩ đến là kí ức kinh hoàng lại ùa về kia biến mất, Hải Đồ thấy thả lỏng hơn biết bao nhiều, lúc quay phim cũng không canh cánh trong lòng chuyện này nữa.
Đạo diễn thấy trạng thái của cậu được khôi phục thì rất vui mừng, lúc nghỉ giải lao còn khen Hải Đồ trước mặt mọi người là cậu rất là thông minh, dạy một lần đã hiểu ngay.
Hải Đồ:... Nghĩ cũng ngại mà thôi cũng nhận!
Từ hôm qua đoàn làm phim đã bắt đầu tung ra tạo hình của các nhân vật lên trang Weibo chính thức rồi, đầu tiên là nữ chính, sau đó là nam chính, hôm nay đến lượt Hải Đồ.
Mấy tấm ảnh chụp hai hôm trước sau khi tung lên mạng thì được mọi người khen ngợi rất nhiều, sau khi photoshop chán chê thì đến cả hình tượng trắng toát siêu dị của Tần Thiên cũng được người ta tâng bốc là tiên khi ngút trời.
Thế mà đến lượt Hải Đồ thì...
Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được là tạo hình của mình mà được công bố thì sẽ nhận được phản ứng như thế nào.
Lúc trưa, em gái phụ trách mảng Weibo có lại nói chuyện với cậu, ý là nhờ Hải Đồ nhớ chia sẻ bài viết.
Hải Đồ cứ nghĩ đến cái điện thoại di động kia thì lại thấy long thể bất an, nhưng em gái kia cứ nhắc tái nhắc hồi, vậy là cậu đành phải đồng ý.
Sau khi nam trợ lý đi mua nước về thì lại bị Hải Đồ kiếm cớ khác mà phái đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.
Mặc dù sắp đến mùa thu rồi, nhưng bây giờ ngoài trời vẫn cực kỳ nóng, Hải Đồ thấy mình hành hạ người ta như vậy thì cũng ngại lắm, nghĩ thầm cuối tháng phải thêm tiền thưởng cho cậu ta mới được.
Sau khi trợ lý trở về, Hải Đồ nhận lại di động từ tay cậu ta.
Cậu cài đặt nhạc chuông đặc biệt cho Kỳ Khiêm, nếu hắn gọi đến là biết ngay.
Trợ lý lắc lắc đầu, nói là không nghe thấy tiếng chuông nào như vậy.
Hải Đồ không biết là mình nên chạnh lòng hay là nên thở phào nhẹ nhõm, cậu mang cảm xúc đầy phức tạp mà mở Weibo trong điện thoại ra, tìm tới dòng trạng thái mới nhất của Weibo đoàn làm phim, nhấn chia sẻ.
Sau khi Weibo chính thức được đăng lên một lúc, đã có fan mắt tinh thấy được dòng trạng thái này, miệng truyền miệng nên sau đó rất nhiều người đã biết.
Chùm ảnh có tổng cộng chín tấm, chọn bốn tạo hình của Hải Đồ, trừ một bộ duy nhất, còn lại ba bộ tạo hình kia bộ nào cũng cắm một bông hoa trên đầu.
Vốn dĩ cậu rất dễ nhìn, giờ lại được trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp, cho dù cài thêm trang sức trên đầu cũng không hề kỳ quặc chút nào, chỉ là cái tạo hình hiếm có khó tìm xưa nay ít xuất hiện này của cậu vẫn khiến khán giả kinh hãi.
Fan của Hải Đồ thì không sao, đều chấp nhận một cách dễ dàng, mọi người đều cực kỳ vui vẻ mà share bài viết.
Nói là tạo hình lần này của cậu khác hoàn toàn với lúc đóng "Ẩn hình", vô vùng mong đợi được xem bộ phim mới này của cậu.
Nhưng anti-fan thì làm gì có chuyện dễ dãi như vậy, dù sao thì để phù hợp với nhân vật nên phong cách trang điểm và quần áo của Hải Đồ có vẻ khá trung tính.
Đám anti-fan kia tìm ngay được chỗ để công kích, cắt ghép mấy tấm ảnh của cậu ra chỉnh sửa thành đủ loại meme, thậm chí còn sửa lại cả vị trí mấy bông hoa, đặt biệt danh xấu cho cậu là nương nương, đi cà khịa tràn lan dưới Weibo của Hải Đồ và fan của cậu.
Hải Đồ thấy vậy cũng chỉ bất đắc dĩ, không thể hiểu nổi sao mấy người kia lại dồi dào sức lực như vậy, nhưng cậu cũng không để trong lòng nhiều.
Sau khi Hải Đồ phát xong bao lì xì đã đáp ức lúc trước, cậu lại vùi đầu vào đọc kịch bản không nghỉ ngơi chút nào.
Đây là lần đầu tiên Hải Đồ cảm thấy mình kết thúc công việc sớm như vậy, nhưng thực ra lúc đó đã sắp là hừng đông rồi.
Cậu lần sờ mà tắm rửa xong xuôi, ngồi ở trên giường suy nghĩ, cuối cùng vẫn không thể chống lại được khát vọng trong lòng, vì thế mở điện thoại ra.
Sáng nay vì muốn lừa mình dối người nên cậu đã chuyển khung chat sang một trang khác, giờ không lướt lại thì sẽ không thất được tin nhắn của Kỳ Khiêm, bây giờ chính nó lại gây áp lực cho cậu.
Hải Đồ run run tay mà vuốt màn hình, sau đó nhìn thấy một số ① ở trên góc của cái app mà xanh lục nào đó.
Cậu chần chừ một lát mới bấm vào, trong lúc giao diện đang load còn nghĩ có khi là người khác tìm cậu cũng nên.
Sau đó nhìn thấy người gửi tin nhắn, Hải Đồ lại thở phào nhẹ nhõm, may mà lần này đã nghĩ xong cớ rồi.
Nhưng khi ấn vào thì cậu buồn đến héo hon tâm hồn.
Dòng cuối khung chat chỉ sáng loáng một câu duy nhất.
Kỳ Khiêm: Chưa nghĩ xong lý do hả? Định nói là chuyển nhà hay là anh tìm nhầm chỗ? Hay là tại từ trường đây?
Trong lòng Hải Đồ reo lên thiệt là trùng hợp quá đi, suy nghĩ của anh sao mà giống em vậy nè, anh còn nghĩ được nhiều hơn em một cớ nữa chứ, giỏi ghê!
Nhưng đương nhiên cậu không dám nói ra, sợ nói ra là ăn hành, sợ hãi đến rối tinh rối mù.
Chỉ là, cho dù có kinh sợ đến thế nào đi chăng nữa, thì vẫn phải trả lời tin nhắn thôi, giọng điệu của hắn nghe không vui vẻ gì, có khi sắp nổi trận lôi đình đến nơi rồi.
Đến lúc đó hắn bơ hẳn cậu đi mấy ngày thì biết làm sao bây giờ?
Hải Đồ tính toán được hơn, sau đó nhận ra chỉ có con đường là thành thật thì mới được khoan hồng, cứ cho là bây giờ không nói, thì đến khi khế ước được thực hiện, Kỳ Khiêm cũng sẽ phát hiện ra thôi.
Nhỡ may đến lúc đó hậu quả còn nghiêm trọng hơn ấy.
Cậu ngồi suy đi tính lại, nói thì nói, sao phải sợ.
Sau vô số lần tự củng cố lòng dũng cảm cho bản thân, cuối cùng Hải Đồ quyết định khai hết ra sự thật.
Nhưng nói vậy chứ, đến khi chuẩn bị mở miệng thì Hải Đồ lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cậu cứ gõ được hai chữ rồi lại xóa, xóa tái xóa hồi cuối cùng chỉ còn 6 chữ.
Thở hổn hển thở hổn hển: Việt này nói rất dài dòng.
Bên kia trả lời trong tích tắc.
Kỳ Khiêm: Anh có nhiều thời gian, em cứ từ từ nói.
Được rồi, không giống với tưởng tượng của cậu cho lắm
Nhưng người ta đã hạ lệnh như vậy rồi thì cậu có thể làm gì đây.
Hải Đồ cắn cắn ngón tay, cuối cùng cũng gõ xong một đoạn văn.
Thở hổn hển thở hổn hển: Đây là một câu chuyện rất dài, một ngày nọ...
Kỳ Khiêm cầm điện thoại di động, yên tĩnh xem từng dòng tin nhắn người kia gửi tới. Mới đầu, hắn nghĩ nhóc hư đốn kia lại chuẩn bị thêu dệt nên một câu chuyện cho hắn nghe.
Nhưng tối hôm nay hắn đã từ chối mọi lời mời nên có rất nhiều thời gian để vờn nhau với cậu, không phải gấp gáp.
Giờ đang đến đoạn cao trào trong câu chuyện mơ mơ hồ hồ của cậu.
Tay tũ sĩ già kia đã vượt qua thiên kiếp mà phi thăng rồi.
Kỳ Khiêm gõ vào khung chat một dòng chữ, nhưng chưa gửi đi, hắn thấy hơi tò mò là lát nữa cậu sẽ hoàn thiện câu chuyện này thế nào.
Chẳng lẽ định kể cho hắn nghe một câu chuyện ở thế giới khác sao?
Hắn cười cười, cảm thấy Hải Đồ cũng rất có thiên phú làm biên kịch đấy chứ, sáng tác ra được hẳn một kịch bản logic thế này.
Nhưng tiến triển của câu chuyện lại đi chệch khỏi dự đoán của hắn, Hải Đồ không tiếp tục kể về tay tu sĩ kia nữa, mà chuyển sang kể về một bé thỏ biển vẫn luôn đi theo vị tu sĩ ấy.
Chờ đã... thỏ biển?
Tay Kỳ Khiêm hơi cứng lại, trong đầu chợt hiện ra một suy nghĩ gần như là hoang đường.
Có lẽ là hắn tưởng tượng hơi nhiều rồi!
Hết chương 57.