Chương 70: Tuyên bố
Tin này đăng lên chưa được nửa phút, điện thoại cậu đã đổ chuông, người gọi là Bảo An.
"Thật không tiện, tôi đi nhận điện thoại cái đã." Hải Đồ vẫn treo nụ cười ngoan ngoãn trên mặt, đứng dậy cầm di động ý bảo mình cần nghe điện thoại.
"Nhận luôn ở đây đi, cũng không phải là chuyện gì không thể để người khác biết đúng không?" Kỳ Ninh ngăn cản động tác đứng dậy của cậu, nhếch môi cười khẩy: "Hay là Hải tiên sinh muốn gọi người đến đối phó với bọn tôi?"
Giọng điệu hắn chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng biểu cảm trên mặt lộ ra sự uy hϊế͙p͙ rành rành.
"Nghĩ nhiều rồi."
Vốn Hải Đồ cũng không có ý định ra ngoài, nói một câu rồi ngồi xuống, khóe mắt liếc ra ngoài cửa sổ, sau đó nhấn nút nghe.
"Tài khoản của cậu bị hack hả?" Bảo An thở hổn hển, như là đang chạy: "Nếu bị hack thì anh sẽ liên hệ với nhà phát hành đóng tài khoản lại, rồi chúng ta đăng tin thanh minh."
"Không phải bị trộm tài khoản, tin đó là do em đăng lên, Bảo ca." Hải Đồ nghe thấy tiếng chuông gió vang lên, nụ cười phút chốc trở nên càng rực rỡ: "Không cần đăng tin thanh minh gì đâu, dù sao đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Chỉ là chiều gió của dư luận trên mạng thì phải phiền anh rồi."
Từ khi Hải Đồ mở miệng nói câu đầu tiên, tiếng bước chân ở đầu dây bên kia đã dừng lại, Bảo An như là bị rút hết sức lực, có chút mệt mỏi mà dựa vào tường. Sau khi dừng vài giây, anh nuốt nướng miếng làm ướt cổ họng, mở miệng nói: "Anh biết rồi, lần sau có chuyện gì thì nói với anh một chút, Bảo ca già rồi, không chịu được kích thích lớn thế này đâu."
"Thế này là em tin tưởng Bảo ca mà."
Bảo An cười hai tiếng, âm thanh có chút miễn cưỡng, nhưng cũng không hề trách Hải Đồ: "Được, vậy anh giải quyết giúp cậu chuyện này, cậu nhớ cho anh thêm tiền thưởng đấy."
Giọng Bảo An không lớn lắm, Hải Đồ cũng không mở chế độ handsfree, nên người đối diện không thể nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, chỉ nghe được giọng Hải Đồ.
Kỳ Ninh nghe được vài câu thì hết hứng thú, nhưng Tiểu Dư tinh hơn, thấy Hải Đồ nói chiều hướng trên mạng, thì lấy điện thoại ra mở weibo bắt đầu tìm kiếm.
Tiểu Dư rất chú ý đến Hải Đồ, ban đầu là vì công việc cần thiết, sau này thì trở thành một mục tiêu trong tương lai, cậu ta hi vọng mình có thể dùng sự cố gắng nỗ lực để đạp ông chủ cũ dưới chân.
Vừa vào app, cậu ta chọn ngay trang đầu, nhưng phần mềm bình thường vẫn hoạt động trôi chảy bây giờ lại cực kỳ đơ lag, rõ ràng bên dưới ghi là có tin mới, nhưng không sao tải được.
Ngón tay Tiểu Dư bấm trên màn hình mấy lần, nhưng vẫn không load được tin, thậm chí phần mềm còn tự động out ra luôn.
Cậu ta nhíu mày bấm lại, nhưng khi mở ra thì vẫn là tình trạng như vậy, thế là cậu ta tắt luôn điện thoại đi, ngẩng đầu cười với Hải Đồ vừa mới cúp máy xong: "Anh, có phải anh vừa đăng tin mới gì không?"
"Cậu không tìm được à?" Hải Đồ hơi ngạc nhiên hỏi, nói xong cũng không có ý định giải đáp thắc mắc của Tiểu Dư, hình như cậu nhìn thấy ai đó, vẫy vẫy tay phía sau họ, biểu cảm trên mặt trở nên ngọt ngào đáng yêu chỉ trong phút chốc.
Tiểu Dư ngạc nhiên quay đầu, thấy một người đàn ông đang đi tới.
Trong mắt người đàn ông đó dường như chỉ có mình Hải Đồ, lúc đi qua không thèm liếc nhìn hai người bọn họ lấy một cái.
Nhưng Tiểu Dư cũng không dám có ý kiến gì, cậu ta từng thấy người đàn ông này rồi, hồi cậu vẫn còn là trợ lý...
Khi đó cậu không biết thân phận của người kia, chỉ biết đó là một kẻ giàu có, chờ đến khi leo được đến bên cạnh Kỳ Ninh, Tiểu Dư mới hối hận vô cùng, tại sao lúc trước cậu không cố gắng một chút, khiến cho người này để ý đến cậu.
Dù sự tự tin của cậu thua xa so với Hải Đồ, nhưng chắc chắn tính tình cậu tốt hơn nhiều.
Tiểu Dư nhìn theo bóng lưng Kỳ Khiêm, trong lòng dâng lên biết bao sầu nhớ, nhưng Kỳ Ninh ngồi cạnh thì không được bình tĩnh như cậu, vừa mới nhìn thấy Kỳ Khiêm, gã đã không nhịn được mà đứng dậy.
Nhưng Kỳ Khiêm không có ý định phản ứng lại với gã, sau khi ngồi xuống bên cạnh Hải Đồ, hai người bắt đầu không coi ai ra gì mà ngồi trò chuyện giết thời gian.
Hắn càng không nhìn Kỳ Ninh, trong lòng Kỳ Ninh càng lo lắng.
Nhìn cái tình hình lúc này, rõ ràng là Hải Đồ đã mật báo rồi... phải xử lý tên này thế nào bây giờ?
Với minh tinh thì come out là một chuyện rất lớn, nhưng đối với người đứng đầu một tập đoàn, thì đó chỉ là một sở thích nho nhỏ mà thôi.
Nhất là với cái tập đoàn này, nơi mà Kỳ Khiêm đang một tay nắm toàn bộ quyền hành.
Kỳ Khiêm chưa nói gì với nhân viên phục vụ mà tới luôn, nên sau khi hắn ngồi xuống, nhân viên phục vụ mới chạy tới.
Cô nhìn bầu không khí trên bàn, suy nghĩ một chút, cuối cùng đành cầm thực đơn đưa qua: "Tiên sinh, xin hỏi anh muốn dùng gì ạ?"
Nhìn cái tình hình kinh doanh của tiệm này, Kỳ Khiêm đã không ôm chút hi vọng nào với đồ ăn ở đây rồi, nhưng hắn cũng không từ chối, nhận thực đơn thì lật xem một lượt, hỏi Hải Đồ: "Muốn ăn gì không?"
Hải Đồ lắc đầu nói: "Không muốn, nói chuyện xong thì về nhà nhanh đi thôi."
Từ lúc cúp máy với Bảo An, điện thoại của cậu cứ kêu không ngừng, Hải Đồ rất sợ nếu ở ngoài lâu quá thì sẽ bị tìm được, sau đó bị chặn lại không về nhà được mất.
Cậu lặng lẽ bĩu môi, đúng là mình vừa làm một việc ngu xuẩn mà.
Kỳ Khiêm cười nói được, bây giờ mới xoay người nhìn Kỳ Ninh đang ngồi đối diện.
Kỳ Ninh bị hắn nhìn đến nỗi dựng hết cả lông tơ lên, cơn giận dữ dần dần tăng vọt trong lòng, bây giờ gã chỉ thiếu chút nữa là đến bước đường cùng rồi, mà tất cả đều là do cái người trước mặt này ban tặng.
Nếu không phải tại Kỳ Khiêm, nếu không phải do Kỳ Khiên phá hoại, tình nhân của gã đã kết hôn với lão gì từ lâu rồi, mà con trai gã, cũng sẽ nắm giữ cổ phần trên tay lão già!
Kỳ Ninh không dám nghĩ tiếp, chỉ nhiêu đây thôi, cũng đủ làm gã tức đến run người, cơ mặt hắn co giật, hai mắt trợn to: "Sao chú ba cũng tới vậy? Là tình nhân nhỏ bé này của mày khóc lóc kể lể với mày hả?"
"Dạo này anh hai sống vẫn tốt chứ hả?" Mặt Kỳ Khiêm không chút cảm xúc: "Cháu tôi chắc là đi vườn trẻ rồi ấy nhỉ, không biết anh hai có đủ tiền trả học phí không?"
"Mày câm mồm!" Chuyện của con trai luôn là nỗi đau trong lòng Kỳ Ninh, nếu không phải cái tên trước mặt vạch trần chân tướng ngay vào ngày tài hôn của ông già, thì sao mình lại bị đuổi ra khỏi nhà, rồi cô vợ đến từ gia tộc giàu có của mình sao lại ly hôn với mình cơ chứ?
Nghĩ tới công ty vốn có thể thuộc về mình, vậy mà cổ phần cứ như thế mà biến mất không chút tăm hơi, Kỳ Ninh chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Thế nhưng không được, gã không thể hành động theo cảm tính được, nếu vậy thì sẽ thật sự mất hết không còn chút gì, vậy nên cho dù đến lúc này rồi, gã cũng chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Kỳ Khiêm, anh với chú nước sông không phạm nước giếng, anh tự thấy anh không nợ nần chú cái gì, chỉ là khao khát vài thứ mà chú chẳng thèm đếm xỉa đến tôi, sao chú phải đối xử với anh như vậy?"
Kỳ Khiêm nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Có lẽ vì con hợp pháp và con riêng trời sinh trái ngược nhau."
Câu nói này chọc trúng chỗ đau của Kỳ Ninh, bao năm qua gã hận nhất chính là từ "con riêng" này, gã thở hổn hển, dùng chút lý trí cuối cùng hỏi: "Chú thật sự không chịu buông tha anh sao?"
"Có lẽ là không được rồi."
"Được, được lắm! Kỳ Khiêm, thế này là do mày ép tao." Kỳ Ninh phẫn nộ đến mức tận cùng, thậm chí trong hốc mắt đã xuất hiện tia máu, gã cắn răng nói: "Ban đầu tao chỉ định dùng mấy tấm ảnh này để đổi lấy vãi chỗ lợi thôi, nhưng giờ tao thay đổi ý định rồi, cứ đăng lên đi, hẳn là mọi người sẽ hứng thú với chuyện riêng của mày lắm đấy."
"Chỉ là sau này khi người ta nhắc đến Kỳ thị, đều sẽ nói đến việc người đứng đầu tập đoàn lại thích đàn ông, không biết ông nội mà biết chuyện này thì có tức giận đến nỗi sống lại không nhỉ."
"Chuyện này cũng không cần anh hai mất công quan tâm, cho dù ông nội có sống lại, thì Kỳ thị cũng không thuộc về anh đâu." Kỳ Khiêm kéo Hải Đồ đứng dậy: "Về phần bản thân anh hai, em nhớ là cũng mở vài công ty nhỉ?"
Kỳ Khiêm nở nụ cười đầu tiên với Kỳ Ninh sau khi gặp mặt: "Không biết anh hai đã dọn dẹp sạch sẽ mấy tài khoản của mình chưa?"
"Mày làm gì rồi?" Cơn giận của Kỳ Ninh bị rút sạch, thay vào đó là sự hoang mang tràn tới. Gã rướn người tới muốn bắt lấy tay Kỳ Khiêm, nhưng lại bị hắn dễ dàng né được, hai người kia nắm tay nhau đi lướt qua gã.
Kỳ Ninh muốn xông tới, nhưng lại bị vệ sĩ không biết xuất hiện từ bao giờ ngăn lại, chỉ có thể nhìn hai người kia đi càng lúc càng xa.
Lúc ra ngoài Hải Đồ cứ lén lén lút lút, trang bị võ trang từ đầu đến chân mà còn phải trốn sau lưng Kỳ Khiêm, làm hắn không hiểu gì cả.
"Sao vậy? Bình thường cũng không thấy em sợ thế này mà?" Kỳ Khiêm cười cười lôi cậu ra phía trước: "Sao hoảng loạn thế, trên mạng có chuyện gì về em à?"
Hải Đồ gật đầu khẽ như mèo con: "Cũng phải cẩn thận một chút, em công khai rồi, bây giờ điện thoại của em bị réo tới mức sắp hỏng luôn này."
Cậu lấy điện thoại ra, đưa cho Kỳ Khiêm xem, trên điện thoại hiện lên một loạt số, nhưng không ghi tên, rõ ràng là cuộc gọi từ người lạ.
Hải Đồ có chút lo lắng mà thở dài: "Em nghĩ là có người bán số điện thoại hay sao ấy."
Trong phút chốc Kỳ Khiêm chưa phản ứng kịp, hắn dừng bước trợn mắt nhìn một lúc, mới xác nhận được ý Hải Đồ muốn nói: "Em công khai? Ở đâu?"
"Trên Weibo ấy, em vừa mới đăng được ít phút thôi, đợi chút em tìm cho anh xem." Hải Đồ nói rồi tắt điện thoại, nhanh nhẹn từ chối cuộc gọi của người lạ, lúc này điện thoại di động mới yên tĩnh lại.
Phầm mềm đơ không chịu được, Hải Đồ bấm một lúc lâu cũng chẳng xi nhê gì, may mà đây là weibo của chính cậu, dù bị đơ thì vẫn nhìn được những gì mình đã đăng.
"Đây, là cái này này, em chọn mấy tấm ảnh đẹp đúng không?"
Kỳ Khiêm cầm lấy, bấm vào xem từng cái một, những tấm ảnh này đều là do Hải Đồ chụp, sau hai năm, kỹ năng chụp ảnh của cậu càng ngày càng cao siêu, mỗi tấm ảnh đều toát lên vẻ an nhàn ấm áp.
Weibo mới đăng lên được 10 phút, nhưng số bình luận đã vượt quá 20 ngàn, còn có dấu hiệu ngày càng nhiều hơn.
Kỳ Khiêm không vào xem bình luận được, nhưng chỉ cần tưởng tượng, hắn cũng biết những lời nói đó như thế nào, hắn trả điện thoại cho Hải Đồ, vẻ mặt có vẻ lúng túng: "Anh... anh không có tài khoản ở đây."
Mấy thứ người trẻ tuổi yêu thích, Kỳ Khiêm rất ít khi chạm vào, trong cuộc sống của hắn, ngoài làm việc và ngủ, thì chỉ còn lại Hải Đồ.
Lúc Hải Đồ ở bên hắn thường nói về kịch bản, hoặc nói mấy chuyện hóng hớt được của chuyên gia trang điểm với chuyên gia ánh sáng, nhưng rất ít khi nói với hắn về mấy thứ đồ chơi như Weibo này.
Cho nên Kỳ Khiêm download bao giờ.
"Anh muốn chia sẻ hả?" Hải Đồ nghĩ lại, thấy thế cũng hay: "Vậy anh đăng ký weibo đi, đơn giản lắm, sau đó em đăng lại một lần nữa."
Cậu cúi người xuống, lấy điện thoại của Kỳ Khiêm, chuẩn bị đăng ký tài khoản cho hắn.
Đến bước đặt tên thì dừng lại.
"Đặt tên gì bây giờ?" Hải Đồ có chút xoắn xuýt, nếu chỉ đặt cái tên thì quá là lạnh lùng, không thể hiện được quan hệ của hai người.
Hai người đi ra xe, Kỳ Khiêm mở cậu cho câu, cậu ngồi vào trong: "Hay gọi là "Bảo bối của Hải Đồ" đi?"
Khóe miệng Kỳ Khiêm giật giật, nhưng cũng không phản đối, để cậu thích làm gì thì làm, còn mình thì cầm một cái điện thoại khác gọi cho trợ lý.
Là một tập đoàn cỡ lớn, Kỳ thị cũng có một tài khoản Weibo chính thức. Bình thường Weibo này có người chuyên quản lý, cô bé này rất hiểu hệ thống kịch bản trên internet, sau một thời gian hoạt động, tài khoản này có không ít fan.
Sau khi trợ lý nhận lệnh thì không chần chờ chút nào, lập tức làm theo lời ông chủ.
Ba phút sau, tài khoản weibo lúc nào cũng không nghiêm túc kia, đăng lên một dòng trạng thái gây chấn động.
Weibo chính thức của Kỳ thị V: Tuyên bố một tin, vị này chính là bà chủ của chúng tôi, thứ cho tui ôm đùi trước nha [ thẹn thùng ][ thẹn thùng ][ thẹn thùng ]//@ Hải Đồ: V: Tuyên bố một tin, tui không còn là cẩu độc thân [ảnh]* .
Chuyện Hải Đồ come out chỉ trong vòng 10 phút đã leo lên no.1 hotsearch, topic hot nhất là bài đăng của Hải Đồ, phía dưới là bài đăng xếp theo thứ tự thời gian.
Giữa một đống bình luận hoặc là chúc phúc hoặc là chỉ trích, một cái Weibo có dấu tích xác nhận như thế trở nên rất là khác biệt.
Lập tức ánh mắt của mọi người bị hấp dẫn.
Những chuyện này Hải Đồ không hề biết, cậu còn xoắn xuýt vụ tên tuổi. Sau cái tên "Tiểu bảo bối của Hải Đồ", là tên "Tiểu khả ái của Hải Đồ", "Anh chồng nhà Hải Đồ" và "Vợ của Hải Đồ" đều hiện lên là đã bị đăng ký rồi, cuối cùng thử "Chồng của Hải Đồ" cũng không may mắn đã bị đăng ký mất rồi.
Bé thỏ thiếu thốn trí tưởng tượng sắp trọc đầu đến nơi, cậu than một tiếng rồi ngã vào người Kỳ Khiêm, cọ cọ vài cái: "Phải đặt tên gì bây giờ!"
Kỳ Khiêm vuốt ve tóc cậu hai cái, lấy lại điện thoại di động, xóa chữ trong khung đi, điền chữ mới vào, bấm xác nhận.
Lần này cuối cùng cũng thành công.
Hết chương 70.