Chương 55

Dịch: Anh Đào
Beta: Cá nhỏ
Mưa và tuyết rơi ở London mấy ngày qua.
Cửa sổ dính đầy nước mưa, chúng nối nhau rơi xuống nên không nhìn rõ bên ngoài.
Diệp Tây Thành thất thần nhìn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chuông điện thoại vang lên, là mẹ gọi đến. Anh do dự hai giây mới nhận điện thoại.


Bà Diệp: “Tây Thành, con vẫn chưa hết bận sao?”
Diệp Tây Thành hỏi lại: “Có chuyện ạ?”
Bà Diệp đã lâu rồi không nhìn thấy Diệp Tây Thành, tưởng anh đang ở Bắc Kinh: “30 Tết còn có chuyện gì chứ? Bận việc xong thì đến nhà ông bà con, cơm tất niên chuẩn bị xong rồi.”


Diệp Tây Thành: “Con đang ở London. Mọi người ăn đi.”
“Cái gì?” Bà Diệp tưởng mình nghe nhầm: “Ở đâu cơ?”
“London.”
“Tết đến nơi rồi con còn chạy đến đó làm gì?”
“Bàn chuyện kinh doanh.”
“... Chuyện kinh doanh gì mà nhất định phải bàn vào 30 Tết?”


Diệp Tây Thành không lên tiếng.
Bà Diệp cảm thấy ngột ngạt: “Nhưng đêm giao thừa… cho dù con không vui cũng nên trở về.”
Im lặng một lúc, anh nói: “Con làm việc đây. Chúc mừng năm mới.”
Bà Diệp thở dài, trở về phòng khách.


Chủ tịch Diệp thấy sắc mặt vợ mình không tốt hỏi bà bao giờ Tây Thành trở về.
Bình thường ông và Diệp Tây Thành không có thói quen thông báo lịch trình cho nhau, gần đây anh vẫn luôn bận việc ở Thượng Hải, mãi đến hôm qua mới về.


Không chỉ có chủ tịch Diệp, tất cả mọi người trong nhà đều nhìn về phía bà Diệp.
Từ khi Bùi Ninh từ chức chia tay với Diệp Tây Thành, bầu không khí trong nhà vẫn luôn vô cùng căng thẳng.


available on google playdownload on app store


Trông thì có vẻ vẫn hòa hợp như trước nhưng ai cũng biết mọi thứ đều thay đổi, đặc biệt là thái độ của Diệp Tây Thành.
Chủ tịch Diệp lại hỏi lại, bao giờ Diệp Tây Thành về?
Cả nhà đều đang đợi nó về đón giao thừa.


Bà Diệp: “Tây Thành đang ở London, chúng ta không cần đợi thằng bé nữa.”
bà cụ Diệp nghe thấy Diệp tây Thành ở nước ngoài, tất cả cảm xúc đều viết hết lên mặt, bà bao che khuyết điểm: “Mấy người ép cháu tôi ra nước ngoài, mấy người trong sạch lắm nhỉ.”


Chủ tịch Diệp bất lực: “Mẹ…”
Bà cụ vẫy vẫy tay, bảo ông đừng nói nữa.
Ông cụ lắc đầu, tiếp tục đọc báo.
Diệp Nhuế nhỏ giọng hỏi Thiêu Chi Quân, hỏi anh ta gần đây có liên hệ với Diệp Tây Thành không.
Anh ta đang xem tin tức, một lúc sau mới nói: “Không có.”


Anh ta mất tập trung nhìn vào màn hình điện thoại, một chữ cũng không đọc vào.
Ông bà Bùi Ninh mất một tháng trước, anh ta vừa mới nghe nói.
Không biết vì sao trong lòng anh ta cảm thấy ngột ngạt.
Bữa cơm giao thừa năm nay không có mùi vị gì, bầu không khí vẫn luôn bị kìm nén.


Ngay khi trở về khách sạn Diệp Tây Thành nhận được điện thoại của Diệp Nhuế, “Ăn cơm chưa?” Diệp Nhuế hỏi.
“Rồi.” Anh chỉ nói một chữ như vậy, không nói thêm bất cứ điều gì.
Diệp Nhuế cũng không biết nói gì, “Năm mới vui vẻ.”
“Chị cũng vậy.”


Diệp Nhuế thở dài, “Chị vừa mới nghe cậu nói, ông bà Bùi Ninh…” Cô ta không nói tiếp, điện thoại không có bất cứ tiếng gì, từ đầu đến cuối Diệp Tây Thành vẫn không tiếp lời.
Một tay Diệp Nhuế ôm ngực, dùng sức nắm lấy áo len của mình, “Tây Thành, có phải em vì chuyện của Bùi Ninh…”


Diệp Tây Thành cắt đứt: “Còn chuyện gì khác không? Em muốn nghỉ ngơi.”
“Không có.” Trước khi cúp máy Diệp Nhuế lại nói, “Chúc mừng năm mới.”
Diệp Tây Thành ném điện thoại, treo áo gió lên. Điện thoại vẫn rung liên tục, tất cả đều là tin nhắn chúc mừng năm mới, anh không xem.


Lần này một mình anh đến London, đến bên này là các giám đốc điều hành của công ty con đi bàn chuyện dự án cùng anh.
Cuộc họp tiếp theo là vào sáng mai, buổi chiều không có sắp xếp gì.
Diệp Tây Thành đi tắm rửa sau đó chuẩn bị ngủ trưa, trước đó trên máy bay anh cũng không được nghỉ ngơi.


Vừa bước đến cạnh giường điện thoại lại liên tục rung, là tin nhắn trong nhóm. Có rất nhiều người @anh, tin nhắn gửi cũng vô cùng kì lạ.
【Hải Nạp Bách Xuyên.】
【Tiên Bối của Vượng Vượng.】
【HP sản phẩm mới, cầm kỳ thư họa.】

Tổng cộng mấy chục tin nhắn.


Diệp Tây Thành tưởng rằng bọn họ dụ dỗ anh phát bao lì xì, liền phát cho mỗi người 200, tất cả mọi người trong nhóm đều có một phần.
Sau đó anh liền đem tin nhắn trong nhóm đổi thành chế độ không làm phiền, trước khi rời khỏi khung chat Thời Cảnh Nham gọi điện thoại cho anh hỏi đang ở đâu.


Diệp Tây Thành: “London.”






Truyện liên quan