Chương 39: Chờ ai đó ngày mưa
Lẽ ra mọi chuyện không nên rắc rối khó xử tới vậy.
Ai đó khẽ giật áo tôi, bức quá tôi đành quay lại, Đức Thành ngồi thụp xuống cỏ nhìn tôi bật cười, tôi lại càng khóc to hơn nữa buộc anh phải ngưng cười vỗ vai tôi dỗ nín như thể trẻ con.
- Đừng khóc nữa, anh xin lỗi.
- Không biết, anh tránh xa ra.
- Này sao lại ngồi khóc ở đây?
Đức Thành giật áo tôi, tôi liền bực bội hất văng ra, quay mặt đi lau nước mắt. Thật không dám vác mặt đi đâu nữa, tôi phải ngồi đây cho tới khi kẻ đáng ghét kia chịu tìm mới thôi, tất cả là lỗi của cậu ta.
- Không phải là cái video đấy chứ?
Tôi giật mình nhìn anh, Đức Thành lại chỉ cười. Tôi lại nhăn nhó quay mặt đi. Biết rồi còn hỏi, lại tr.a khảo tôi có phải không chứ gì? Tôi mặc kệ, nhất quyết sẽ không trả lời trừ khi kẻ là trung tâm rắc rối kia chịu tìm ra tôi.
- Đừng khóc nữa, Tú Linh hack hết rồi
Huh? Tú Linh? Sao tôi lại quên đi chính nó cũng có phần nhỉ? Mà xóa? Tôi tròn mắt nhìn anh, Đức Thành lại chỉ cười, đôi khi nụ cười của anh làm tôi rối trí bối rối quay mặt đi nơi khác, thừ mặt!
- Không biết mấy đứa đang giở trò gì, nói tóm lại cái video ấy là sao?
- Hức...là cậu ta, không phải còn có Tú Linh nữa..
Tôi nấc cụt nói không ra hơi, Đức Thành thần mặt nhìn tôi trưng rõ hai chữ " không hiểu" trên trán, bức quá cơn nóng giận tức thời khiến tôi phải hét lên
- Tất cả là tại cậu ta!
- Cái gì? Tại sao đổ hết lỗi lên đầu tôi?
Tiếp đó giọng nói đốp lại không kém, tôi trừng mắt nhìn Nhất Long, cậu ta cũng chịu nhường mà hất mặt đi.
- Cậu tưởng tôi muốn chắc?
- Được rồi, xem ra anh đã hiểu đôi chút, em muốn cúp tiết một lần không?
Tôi kinh ngạc nhìn anh, cái gì chứ? Cúp tiết? Người nghiêm túc như anh lại có thể nói ra câu này?
- Hình như gần đây có mở một tiệm trà sữa thì phải.
Đức Thành mỉm cười, nếu anh còn tiếp tục cười nữa tôi sợ mình không rời mắt khỏi anh được nữa. Làm ơn đi, anh có biết là tôi cũng đầy đủ tế bào cảm xúc dễ dàng bị cảm nắng trước anh không?
- Anh ấy mặt dày thật.
Nhất Long tỏ vẻ hơi bực đá hất chân qua mấy ngọn cỏ, dĩ nhiên người nào đó đi xa tới mức không còn nghe thấy gì nữa, dụ dỗ " con bé " kia đi mất rồi.
Tú Linh tiu nghỉu ngồi phịch xuống cỏ, trong lòng hơi thất vọng vì bị bỏ rơi, sau cùng lại nhìn theo cái người "mặt dày" kia lại cả gan "dụ dỗ con bé "́ giữa thanh thiên bạch nhật đầy uất hận.
- Dày? Quá dày là đằng khác, dùng chiêu mĩ nam kế xem ra chỉ áp dụng với con ngố kia thôi.
- Cái gì mà " xem.ra anh đã hiểu" giả tạo hết mức. Chính ra tôi vừa bước vào cổng trường đã bị lôi vào nhà vệ sinh xưng tội.
Nhất Long giận dữ đá phăng mẩu gạch dưới chân, chợt phát hiện ra thứ gì đó không đúng liền dõi mắt nhìn xuống Tú Linh.
- Không lẽ Đức Thành có tình cảm với cậu ta?
Tú Linh lập tức lắc đầu, nhìn gương mặt cô lúc này thật không có ý sẽ nói cho cậu biết lí do, đành lảng sang chuyện khác.
- Chuyện của cậu thì sao chứ?
Nhất Long bất giác thở dài, chuyện đã tới nước này thật khó giải quyết chỉ có điều tuần sau Như Quỳnh sẽ đi du học.
- Không biết nữa,..... chính tôi mới là người thiệt hại nhiều nhất tại sao cậu ta lại bù lu bù loa lên thế?
- hừm! Như vậy chứng tỏ còn nhớ!
Tôi lật lật dở quyển menu một cách khó khăn, thú thật mà nói nếu không muốn nằm ôm bụng thì ăn gì đó thật tốt, nói cách khác vị giác của tôi đang dần mất đi. Hội chứng hiếm gặp về bệnh dạ dày,
- Vẫn chưa chọn được?
Đức Thành kiên nhẫn đợi tôi còn tôi không quen ăn mấy loại thức ăn kiểu buffe thế này, đặc biệt nó sẽ có gừng, nấm hoặc là súp cari tạo vị. Cơ mà tôi còn hạn chế nhiều thứ nữa. Uể oải đóng cuốn thực đơn lại, thật tệ hại khi bác Minh lại đưa " bản di trúc" các món cấm dùng cho Tú Linh lại đặc biệt là mấy món chiên rán tôi thích ăn nữa chứ.
- Lấy em cháo trứng nhé và...
- Trà sữa!
- Anh tốt đấy, không uổng công em vẫn phục vụ đồ uống cho anh.
Tôi chống cằm ngẩng cao đầu kiêu ngạo, Đức Thành phì cười véo mũi tôi hạ thấp xuống.
- Cao vừa thôi cô, cụm trần nhà bây giờ.
Tôi bật cười nhìn theo anh đi lấy đồ ăn. Đây là nhà hàng theo kiểu buffe khách hàng tùy ý chọn lựa nên tới giờ ăn thường khá đông.
Trời mưa, mặt kính chảy dài những giọt nước trong suốt. Tôi tì mẩn ngắm hộp pha lê trong suốt đặt giữa bàn, người người bước qua đi chọn lựa đồ ăn, ngồi đây đúng là rất khó lựa chọn không gian riêng một chút.
- Tôi sẽ gọi cho lão phu nhân trước nhé!
- Cứ làm theo ý chú!
- 30p nữa tôi sẽ quay lại, cậu chủ đừng bỏ bữa.
- Tôi biết rồi!
Len lỏi trong không gian thanh lọc của nhà hàng mùi nước hoa hương trầm lặng lẽ tỏa ra ngan ngát. Hình bóng một người mang màu áo sơ mi xám phản chiếu lên mặt pha lê trong suốt, tôi giật mình ngẩng lên nhìn về phía trước, bóng lưng người kia cũng đã dừng lại. Khoảnh khắc ấy, nhịp tim mơi ngực trái đã đánh rơi câm lặng. Sóng tóc đen bóng vuốt ngược về phía sau, mùi nước hoa nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian. Mọi thứ xung quanh tôi chết lặng kể từ khi gương mặt ấy quay lại. Hình bóng ấy lại nhòe dần khi tôi vô thức đánh rơi nước mắt ngoài khóe mi, bàn tay vụng về cầm cốc nước lại đánh rớt xuống dưới.
- Vy, em không sao chứ?
Đức Thành tự lúc nào đã trở lại chặn bàn tay tôi lại trước khi tôi kịp thu dọn mảnh vỡ dưới chân, tiếng động rơi vỡ đã làm không ít người chú ý.
Tôi lắc đầu tỏ ý không sao, ngẩng đầu nhìn lên, hình bóng ấy đã không còn nữa, có phải tôi nhìn thấy ảo ảnh không? Mà không phải, người đó đứng trước mặt tôi không xa chỉ là đã bị nhiều người qua lại che khuất nhưng người đó cũng cao thật đủ để tôi nhìn thấy gương mặt ấy lạnh lùng nhìn tôi, người đó ra ám hiệu, tôi lại hiểu. Tôi không biết nữa, chỉ là khi nhìn vào đôi mắt ấy tôi lại có thể nhận ra những gì người ấy nói.
- Khánh Vy, em ổn chứ?
- À... em ổn! Nhưng bây giờ em phải đi rồi,
- Vy, có chuyện gì không ổn sao?
Đức Thành nhíu mày nghi hoặc tôi thật sự không biết chối bỏ sao nữa, từ bên trong bỗng lan tỏa sức nóng ngột ngạt, tôi đã không tin được mình đã hất văng cánh tay anh ra. Lúc kiểm soát được nhìn xung quanh mọi người đã bắt đầu chú ý tới mình. Tôi chỉ còn biết cúi đầu lùi lại, bấu víu vạt áo đã trở nên nhàu nát.
- Em xin lỗi, nhưng bây giờ em phải đi.
Tôi vội vã chạy đi chỉ có thể đoán biết anh sẽ rất tức giận nhưng tôi không biết phải làm gì nữa, thực sự tôi rất sợ. Cảm giác sợ hãi ấy làm tôi khó chịu, chỉ biết chạy vụt ra ngoài cơn mưa giá lạnh nhưng cũng không thể làm sự bức hỏa trong lòng nguội bớt.
- Vy!
Mưa tuôn rơi lạnh giá vô cùng, chàng thiếu niên cũng vội vã chạy theo hình bóng nhỏ bé vừa khuất sau tấm cửa kính, cho tới nước này cô còn muốn trốn ư? Sẽ trốn được bao lâu nếu trái đất tròn này nhỏ bé và bất kì nơi đâu cậu có thể đặt chân tới?
- Vy!
Rốt cuộc cậu cũng đuổi tới nơi, nắm trọn lấy bờ vai kia kéo lại, chẳng mấy chốc đôi tay cậu cũng tê cứng buốt lạnh bởi bờ vai ấy thi thoảng run lên theo từng cơn nấc khe khẽ ở cổ. Khuôn mặt đầm đìa nước, không rõ là nước mưa hay nước mắt. Mà nước mắt thì sao? Chỉ là do cô sợ hãi mà thôi, sợ hãi khi nhớ tới Ánh Tuyết không chút nương tay mà đánh cô, sợ hãi thế lực Ân gia sẽ ghét cô mà gây khó dễ, sợ hãi khi ba cô cảnh cáo sẽ "vô tình" với cô nếu còn tiếp xúc với Ân gia, nhưng còn cậu? Thiên Nam? Cô chỉ đang làm cậu khó xử hơn thôi phải không?
Khánh Vy cúi đầu, những giọt nước từ trên đầu chảy xuống thành vệt dài hai bên má xuống cằm, nấc nghẹn để thốt ra hai từ " xin lỗi"
Một quán giải khát vắng khách, chiếc bàn nơi góc khuất tồn tại hai con người ngồi đối diện nhau, cả hai đều ướt sũng và để mặc cốc cacao nóng tiếp tục tỏa hơi bỏ mặc hoặc cố tình làm như không biết những áng mắt kì dị đang chiếu tới cố xăm soi điều gì đó mà chỉ họ mới biết.
- Không có gì để nói?
Khánh Vy mím môi, càng cúi đầu sâu hơn nữa, những ngón tay trắng bệch bấu chặt lại chỉ thấy tê buốt. Mọi chuyện thật quá bất ngờ.
- Ừm... tôi...
- Cậu định trốn tôi?
Không còn gì để cãi! Khánh Vy lại càng cảm thấy bối rối hơn nữa, chỉ là theo phản xạ mà thôi, tàn nhẫn mà nói thì cô lại càng không muốn dây dưa với Ân gia chỉ muốn bảo vệ người mẹ đáng thương vẫn nằm im một chỗ còn ba một tin tức không hề tiết lộ ngoại trừ việc ông vẫn chu cấp cho cô đầy đủ hệt như nàng công chúa.
- Tôi không muốn gặp lại cậu.
- Vì...
- Tôi không muốn dính dáng tới Ân gia.
- Và?
Vy cắn môi, cậu lại tiếp tục làm khó thế nào mới chịu đây? Nếu là Khánh Vy ngày trước sẽ chỉ im lặng còn hiện tại cô không nhận ra bản thân thực đã thay đổi quá nhiều
- Dừng lại đi, để cuộc sống tôi yên. Được chứ?
- Thứ nhất, theo lí thuyết tôi không phải con cháu Ân gia, thứ hai, tại sao lại không muốn gặp tôi? Thứ ba, cậu tuyệt đối không được cự tuyệt tôi.
Cốp!
Khánh Vy ngây người bỗng chốc nhíu mi xoa xoa cái trán đỏ ửng. Thiên Nam vừa cốc trán cô đấy, tàn nhẫn thật!
- Tại sao lại đánh tôi?
- Cậu vẫn xù lông nhím thế nhỉ? Chuông di động khẽ reo trên mặt bàn, Thiên Nam nhíu mi đầy phiền toái lướt nhìn mặt cảm ứng đang phát sáng, bằng hành động nhanh gọn cậu liền đứng dậy, đôi mắt đen huyễn hoặc lưu tâm nhìn người kia, có một lớp vỏ vô hình nào đó rất mỏng thôi nhưng giữa hai người lại không ai có thể vượt qua được, không phải là không muốn mà là không thể.
- Tôi sẽ gặp lại cậu.
Thiên Nam chắc chắn nói rồi dời đi, mái đầu ai kia cũng ngẩng lên, sự trống rỗng từ đáy mắt chen lấn đầy lên chút tiếc nuối. Trong khoang miệng chợt cảm thấy mặn chát, bóng lưng ấy xa dần và mất hút. Mùi hương trầm lạnh vẫn còn vương vấn nơi đây lan len lỏi giữa mùi hương cacao đã nguội lạnh mà đắng ngắt. Giọt nước mắt tràn qua khóe mi vô thức, giống như kẻ sợ bóng tối đứng trong ánh sáng mà vẫn còn sợ hãi tìm nói trốn.
Bất kể quan hệ gì ba cấm con tiếp xúc với Ân gia, nếu không đừng trách ba vô tình
Cô cũng dụ dỗ con trai tôi bằng mấy thứ triết lí vớ vẩn đó sao? Tôi sẽ chuyển tiền cho cô và biến đi.
Khánh Vy lạc giữa những mê cung rắc rối, lạc giữa những lời cấm đoán cay nghiệt nhưng không ai hiểu cho cô
Đừng trách cô sợ hãi chỉ biết chạy trốn mà không dám đối mặt chỉ là nên để mọi chuyện cứ chìm trong im lặng chỉ mong cuộc đời thôi những lời cám đoán, xỉa xói cay nghiệt.