Chương 53: Thức tỉnh

Bước giữa một vùng sương lạnh lẽo, không rõ đây là đâu. Xung quanh chỉ toàn sương mù trắng xóa hình như có cả tuyết rơi. Là tuyết thật?


Tôi khoan khoái đưa tay đùa giỡn với vô số hạt nhỏ trắng, sương mù dần mờ đi,tuyết vẫn rơi nhưng kì lạ xung quanh tôi hình như là một khu vườn, có một chiếc bàn gỗ trông đơn giản phía trước và người đàn ông ngồi ở đó trông rất quen.
- Ba!


Không nén nổi cảm xúc đang trực vỡ òa, tôi vội vàng chạy đến, nhớ ba biết chừng nào. Nhưng kì lạ khoảnh khắc ba quay sang nhìn tôi, ánh mắt sẫm màu lạnh lùng biết bao nhiêu chợt làm tim tôi như chững lại một nhịp. Ba sao lại nhìn tôi đầy lạnh lẽo tới vậy? Có phải là ba không?
- Vy, con không nghe lời ba sao?


- Con... vẫn nghe lời ba mà. Con nhớ ba.
Ba thở dài, tôi hụt hẫng muốn bước nhưng lại càng muốn đứng im, ba chưa bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng ấy. Tôi sợ, mẹ đã cứ ngủ mãi không biết tới bao giờ còn ba sao lại cứ ngồi im mãi nhìn tôi xa lạ như thế.
- Ba...


- Vy, con không ngoan chút nào. Con không còn tin ba rồi sao? Hay con đã quá kiêu ngạo lệ thuộc vào bốn chữ ân nhân của Ân gia?
- Ba, không phải, không phải mà. Ba đừng ghét con, đừng bỏ con nữa. Con sợ...
Tôi định nhào tới ôm ba nhưng không hiểu sao lại không dịch chuyển được, ba lặng lẽ lắc đầu khẽ thở dài.


- Nếu một ngày con buộc phải giết Ân Hoàng Thiên Nam?
....
- Nam... Thiên Nam...
-Vy, tôi đây!
Cảm nhận bàn tay lạnh lạnh, tôi vội vàng nắm thật chặt. Không hiểu tự bao giờ hai bên má đã đầm đìa nước mắt, cũng không còn quan tâm gì nữa chỉ biết ôm cậu thật chặt.


available on google playdownload on app store


"Ba, đừng giết cậu ấy. Ba... đừng giết mà."
- Vy!


Tôi sực tỉnh, hóa ra là giấc mơ? Ngước mắt nhìn sang, Thiên Nam vẫn bên cạnh tôi lau nước mắt. Đôi mắt sẫm huyễn hoặc này hình như có nét gì đó lo lắng, là lo cho tôi sao? Là do mơ ngủ chưa dứt hay sao tôi không thấy Thiên Nam vô cảm nữa? Cậu khẽ nhíu mày, mái tóc đen nhánh không vuốt keo khẽ rung rung vài cọng tóc rớt xuống vầng trán cao thật đẹp.


- Lại gặp ác mộng à? Không sao, chỉ là mơ thôi. Lại nghĩ linh tình gì rồi.
Thiên Nam... tôi sợ, cậu làm sao mà biết tôi sợ gì? Mà chính tôi còn chẳng biết lí do nữa. Giấc mơ ấy... tại sao ba lại muốn giết Ân gia? Tại sao tôi lại mang họ Ân Hoàng? Lí do gì chứ?


- Đã nói đừng khóc, ướt hết áo tôi rồi. Vy ngố!
- Thiên Nam, mơ chỉ là mơ thôi đúng không?
-Mơ gì sao?


- Cứ trả lời đi, mơ chỉ là mơ đúng không? Sao cậu không thể trả lời đúng trọng tâm câu hỏi được à? Một câu khẳng định thôi cậu cũng khó nói thế à? Sao lại khô cứng đến thế sao?


Hình như quá lời, tôi không biết gì ngoài cũng đầu. Bảo sao không thể hoang mang được, trong mơ ba bắt tôi cầm ống súng đen ngòm nguyên mùi thuốc súng chĩa thẳng về phía cậu. Không muốn, thực sự rất không muốn.
- Thiên Nam, xin lỗi, tại tôi rối...


- Cậu nói đúng, tôi thực sự còn chẳng biết nói mấy lời đó, rất khó nói.
- Nam, tôi chỉ mất bình tĩnh thôi. Cậu đừng lưu tâm.
- Vy, tôi cũng yêu cậu, rất nhiều.


Đôi mắt mở to ngỡ ngàng, ánh mắt này từ khi nào ngấm lệ buồn lại mỏng manh vô độ, ngàn vạn lần khiến ai đối chứng hình ảnh này đều sợ hãi chỉ cần một hơi thở mạnh cũng sẽ làm người con gái này tổn thương mất. Ánh mắt ma mị như thế không biết từ bao giờ lại khiến cậu muốn buông mà càng không thể buông nổi. Ái tình chút u mê thôi cũng đủ khiến người ta cứ giữ không chịu buông.


- Chỉ lần này thôi, tôi yêu em, Vy!


Phía ngoài một hơi thở mạnh khẽ nén lại, bóng dáng người nào đó tựa như làn khí u uất lặng lẽ trượt dần theo cánh cửa im lặng. Ánh mắt vô thần không di chuyển mi tâm chăm chú nhìn vào trong, người con gái kia sao lại tựa như nhánh cây bất động vô thần trong vòng tay người ấy. Trái tim người nào đó ngoài này cũng tựa như bóp nghẹt, mọi mạch máu cũng cứ thế thiết chặt ngừng trệ không lưu thông nữa. Cho dù cô đã thích cậu, cho dù trong lòng cậu luôn ôm niềm vui hạnh phúc này. Nhưng có sao mỗi lần bên cạnh cô là Thiên Nam, Hải Vũ không hề rõ bản thân mình lại đang lo lắng chuyện gì. Có thể trái tim của cậu lẫn Thiên Nam dành cho cô không ai ít hơn ai một ly.


Có ai biết hay không? Giọt lệ trong suốt tuột rơi bên khóe mi, ở trong vòng tay một người lại tiếc nuối cho một người nữa ngoài kia, đau đớn vạn lần, xót xa như kim châm giá buốt trong tim. Day dứt giữa những mối quan hệ không rõ ràng, ngó lơ những cử chỉ yêu thương ngập ngừng. Biết không? Cảm giác đó chẳng khác nào bị lạc giữa bão cát sa mạc, quay cuồng trong gió lốc, bụi mù mịt cát bay vào mắt thấy xót và mất phương lạc hướng không biết chốn về. Mối tình tay ba, muốn níu một người lại không muốn buông một người. Trái tim ta lúc nào lại thích đôi cô dềnh dàng tới vậy? Miệng đã nói thích người kia vậy mà sau lưng lại cứ ngoảnh đầu nhìn ngắm. Liệu tình cảm có thể đong đếm ai nhiều hơn ai?


"Tôi không muốn chiếm giữ riêng ai, lại càng không muốn là của ai chăng nữa. Chỉ trách trái tim tôi quá dị thường, ôm ấp cả hai người không muốn buông ai."
......
Chọn một trong hai, chọn cả hai không chịu buông ai?
Dẫu em chọn hay không thì cả ba người đều đau


Trách sao thượng đế bỡn cợt, lỡ để em lạc đường bước nhầm hai lối đi! Ở bên một người lại tham lam tìm kiếm một người nữa.
Bản nhạc chuông điện thoại mặc định reo, tôi không còn tâm trạng suy nghĩ gì nữa vội cúi đầu lục tìm điện thoại trên đầu giường.
- Bác Minh, cháu nghe!


" Vy, mẹ cháu... "
Mẹ!...
Tôi đánh rơi điện thoại, mọi thứ vướng bận trong đầu cứ tự bốc hơi sạch. Mẹ tôi... rốt cuộc cũng tỉnh, thật sự đã tỉnh lại.


Thiên Nam dường như cũng nghe thấy nên sớm đã cầm tay tôi lôi tuột đi. Chẳng muốn lỡ mất giây nào, tôi vội vàng tới nỗi dép cũng quên mang cứ thế chân trần bỏ chạy.
- Nhanh lên, Thiên Nam, mẹ tôi tỉnh rồi. Rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhanh... nhanh lên mà.


Ngày ấy có một đứa con gái dở cười dở khóc túm lấy áo cậu thiếu niên nhăn nhó. Ngày ấy, cậu cũng tuyệt nhiên không nói lời nào mặc cô ồn ào thúc giục luôn miệng kêu cậu tăng tốc nhanh chính cậu cũng không biết bản thân đang chứa chấp loại cảm giác cồn cào gì. Mẹ cô tỉnh lại rồi, rồi cô sẽ trở lại với gia đình và rồi cô liệu có bỏ rơi cậu như trước?


Còn có suy nghĩ gì khác sao? Đó không phải là những gì cô luôn mong đợi sao? Mẹ cô tỉnh lại rồi, ước nguyện cuối cùng cũng đã thành.
Và ngày đó, cô bỏ rơi tất cả chỉ chạy về phía mẹ......


Bệnh viện rốt cuộc cũng tới, tôi không nhớ nổi bằng cách nào mình leo lên tận ba tầng lầu không dùng thang máy, tới lúc gần đến phòng mẹ lại nôn nao trong lòng bấy giờ mới nhận ra Thiên Nam thở không ra hơi chạy sau lưng tôi.
- Chân bật máu rồi kìa, đồ ngốc!


Tôi mặc kệ, mắng chửi tôi sao cũng được nhưng tôi run quá cần có người kiểm soát cảm xúc trực vỡ òa đang nén lên tận lồng ngực này, quả thật rất nghẹt thở.
- Nam... tôi vui quá, cho tôi mượn tay cậu xíu. Cậu xem tôi thế nào? Tóc có rối không? Tôi có xinh không? ch.ết, tôi đãng trí vẫn mặc đồ ngủ.


Thiên Nam khẽ nhíu mày liền búng trán tôi, chưa bao giờ lại cảm thấy biết ơn vì cậu búng như vậy.
- Xinh rồi đi thôi.
Hít một hơi thật dài tôi bước vào trong, bác Minh vừa thấy tôi liền mỉm cười rạng rỡ kéo tôi vào. Mẹ... là mẹ đang mở mắt nhìn tôi, mẹ đang cười đưa cánh tay yếu ớt khẽ vẫy.


Đã bảo không được để mẹ thấy mình khóc vậy mà tôi lại bật khóc xà vào lòng mẹ, tay mẹ gầy quá cứ lau nước mắt cho tôi mãi. Thèm biết bao được mẹ xoa đầu rốt cuộc ngày này cũng tới, thượng đế cảm ơn người, cảm ơn đã nghe lời nguyện cầu của con.


- Nước mắt tèm nhem cả rồi, mau nín đi nào.
- Mẹ...
- Mẹ đây, con gái của mẹ rất xinh.
- Khánh Vy, mau qua đây, mẹ cháu sẽ bị ngạt thở mất.


Bác Minh nhắc nhở, tôi quỳ xuống bên giường mẹ cười mà thật như khóc. Là mẹ đã tỉnh lại rồi, ngón tay gầy gầy của mẹ đan vào tay tôi làm sao có thể mơ được?
- Mẹ, con nhớ mẹ.
Mẹ khẽ cười lặng lẽ vuốt tóc tôi rồi liếc mắt nhìn bác Minh.
- Anh vẫn chưa nói gì cho con bé sao?


- Có chuyện gì sao mẹ?
Mẹ rơi nước mắt kéo tay tôi đặt vào tay bác Minh. Chỉ thấy ánh mắt bác dường như cũng hơi đỏ nắm thật chặt tay tôi.
-Vy, là bác đây. Bác chính là bác ruột của cháu, chính là người anh trai vô trách nhiệm đã bỏ rơi mẹ cháu.


- Anh đừng tự trách mình nữa, ngày ấy cũng là em sai.
- Mẹ, bác ấy... _ Tôi ngạc nhiên nhìn bác Minh. Người đàn ông đang nở nụ cười đôn hậu, ánh mắt ôn nhu hơi đỏ hoe nhìn tôi rồi kéo chặt tôi vào lòng.


- Bác đây, người anh trai đã vô tâm vứt bỏ mẹ cháu. Thời gian qua là bác giấu cháu, sợ rằng cháu lỡ như kích động. Khánh Vy cháu không trách bác chứ?
Tôi nhìn mẹ rồi chuyển qua nhìn bác, vừa lạ lẫm vừa cảm thấy bình thường mà, bác là bác ruột của tôi thật quá tốt.


- Mẹ cháu sẽ không sao chứ bác?
- Cái con bé này, mẹ không sao rồi. Nghỉ ngơi nữa là khỏe.
Mẹ hất những lọn tóc trên đầu tôi, khe khẽ xoa đầu. Tôi nhìn sang bác mỉm cười.
- Bác đảm bảo đi, mẹ cháu sẽ không sao nữa.
Bác bật cười vẻ như chịu thua liền gật đầu dứt khoát.


- Có bác ở đây, mẹ cháu nhất định không sao. Chắc chắn đấy!
- Cháu biết bác của cháu mà.
Tôi nịnh nọt nắm cánh tay bác đung đưa. Khóe mặt tươi dưng thấy ươn ướt. Ổn rồi, tất cả ổn rồi.
Tôi bước tới ôm chặt lấy mẹ, cơ thể này tôi nhớ da diết.


Khi sực nhớ lại còn người nữa tôi bỏ quên nãy giờ nhưng lúc quay đầu đã chẳng thấy ai nữa. Thiên Nam bỏ đi rồi. Tôi muốn báo cho ba biết nên mẹ ngủ dậy tôi đã lén chạy ra ngoài gọi cho ba, nhất định ba sẽ vui, ba rốt cuộc cũng sắp về. Gia đình tôi sắp được đoàn tụ, khi ấy có gia đình bác Minh nữa. Tôi hạnh phúc tới nỗi tay run run còn không mở được điện thoại, chút một lại nước mắt trào ra.


Thượng đế, con tin người mà. Rốt cuộc mẹ con cũng tỉnh lại rồi, gia định con có thể đoàn tụ rồi.


Tôi lần tìm trong danh bạ, thực hiện cuộc gọi đi nước ngoài. Tiếng tút chậm chạp vang lên thực sự như kéo dài từng khúc ruột. Cuối cùng thì ba cũng bắt máy, tôi đứng tựa vào bức tường phía sau lau mấy giọt nước mắt bướng bỉnh trên khóe mi.
- Ba... Mẹ tỉnh lại rồi... Cuối cùng cũng tỉnh lại.


Tôi thấy ba im lặng, chắc có lẽ cũng đang nấc nghẹn giống tôi lúc này. Nhưng dần dần trong lòng tôi tồn tại cảm giác nghi hoặc khi mờ hồ nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng động hệt như đang gõ phím.
- Ba!


"Khánh Vy à, con và mẹ đợi ba nhé. Một tuần sau ba sẽ về. Nói với mẹ, hãy chờ ba. Sẽ không ai đủ khả năng làm hại gia đình mình được nữa. Có phải con trước đây rất thích được ngắm tuyết phải không? Gia đình mình sẽ chuyển đến nơi nào có tuyết nhé!"
- Ba thất hứa rồi.
"Khánh Vy!"


- Ba không giống trước nữa, hay là ba hết yêu mẹ rồi? Con không muốn ba về luôn đi. Con không cần gì hết, bác Minh cũng tìm ra mẹ là em gái rồi. Ba à, con không muốn đợi nữa, ba về đi.
"Khánh Vy, nghe ba. Đừng khóc!"


Tôi không muốn khóc chút nào nhưng là tự nước mắt cứ rơi ra. Tôi đã phải chờ đợi, tôi cũng không muốn mẹ phải chờ đợi thêm bất kì giây phút nào nữa.
"Con còn tin ba không? Trước giờ ba luôn muốn tốt cho con"
- Ba về đi, con không cần gì hết.


"Đợi ba, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi. Khánh Vy, con có muốn biết là ai đã hại mẹ con không?"


Nếu ba không nhắc có lẽ tôi cũng đã muốn quên. Gia đình tôi đang vui vẻ sống trong thị trấn như thế, là ai đã khiến mẹ như vậy? Là ai đã phá hoại khiến tôi phải lưu lạc đến thành phố này? Những ngày đó tôi dễ sống sao? Những ngày đó bao nhiêu chuyện xảy ra như thế, bao nhiêu uất ức tới vậy bây giờ nghĩ lại tôi đều luôn cảm thấy sợ hãi, giống như một bóng ma cứ vờn đuổi trong giấc mộng triền miên. Nếu như mẹ chẳng xảy ra chuyện gì thì có lẽ cho tới bây giờ tôi vẫn mãi là đứa trẻ hạnh phúc nhất được ba mẹ ôm bọc từng li từng tí, khiến cho chúng bạn phải ghen tỵ mà cố tình kiếm chuyện gây rắc rối.


Tôi khe khẽ nấc, ba vẫn im lặng như chờ đợi tôi trả lời.
- Vâng, con tin ba.
"Chăm sóc mẹ cho tốt. Còn những chuyện tình cảm khác con đừng quan tâm tới nữa. Ba vẫn mong con sẽ đau một lần rồi lần sau không dám phạm phải nữa"


Những lời ấy là gì? Tôi không hiểu ý ba, chỉ lặng lẽ cúp máy. Đau một lần rồi sẽ không phạm phải nữa? Thực ra có nhiều chuyện tôi đã đau rất nhiều lần. Tất cả đều là cố chấp, day dứt, đều là không nỡ vứt bỏ mà cứ hết lần này tới lần khác nhấc lên đặt xuống không màng tổn thương.


Rốt cuộc là còn những chuyện gì nữa ba nhất quyết không cho tôi biết? Cũng còn bao nhiêu chuyện xảy ra trước mắt mà tôi không biết được. Rõ ràng tôi đang sợ mà lại không rõ phải sợ cái gì.


Sực nhớ tới Thiên Nam, cậu đứng đợi tôi trước cửa cầu thang. Dáng người trầm mặc, tĩnh lặng. Buổi sáng sớm, nắng tới muộn, sắc trời nhiều mây một khoảng âm u. Cậu đứng ở đấy, nắng chiếu tới từ sau lưng cũng không biết. Bóng cậu đổ dài trên nền gạch men trắng, tôi đứng từ xa cứ thế nhìn cậu. Cũng chẳng rõ bản thân tại sao lúc này lại muốn nhìn cậu ở một khoảng cách như vậy. Từ ác mộng sợ hãi, tới niềm hạnh phúc vỡ òa khi mẹ tỉnh dậy, rồi hụt hẫng âu lo ba rốt cuộc là đang ám chỉ cái gì? Tôi chẳng dám đối mặt với mẹ, đứng đây nhìn cậu không phải vụng trộm mà chỉ là một cảm giác ngẫu hứng bất chợt. Lần đầu tiên cậu xuất hiện, đôi mắt đen sẫm huyễn hoặc kia đã làm tôi chú ý, thực cảm thấy quen mà lại không quen. Có thể vì vẻ tĩnh lặng và trầm mặc của nó mà tôi mới chú ý tới cậu. Vẫn là bên cậu, tôi thoải mãi khóc lóc nhưng chưa một lần cậu trêu trọc lại tôi, chỉ có thể là cái dáng vẻ lầm lì im lặng. Thiên Nam cũng đâu có liên quan tới huyết thống Ân gia đâu nhỉ, cậu cũng chỉ như tôi, là một đứa trẻ lớn lên theo ý của người lớn. Giấc mơ ấy chắc chắn chỉ là ác mộng cho sự viễn tưởng thái quá mà thôi.


Y tá vừa bước ra khỏi phòng, mẹ cũng ngủ rồi. Tôi đứng ngoài nhìn mẹ ngủ không dám bước vào trong, nắm chặt sợi dây chuyền của mẹ trên cổ bây giờ có thể an tâm mẹ dần sẽ khỏi lại thôi. Còn người đã khiến mẹ phải chịu đau đớn như vậy, tôi chưa từng nghĩ sẽ trả thù ai nhưng lúc này lại hận không thể biết kẻ đó là ai mà trả thù. Trả thù? Thật ra làm thế nào tôi cũng không biết nữa, tôi thù có thể làm hải nổi ai sao? Thật sự là quá nhu nhược.






Truyện liên quan