Chương 11-1: Bí mật của thầy Diệp (1)
Ngày 31 tháng 12, kết thúc kỳ thi viết thi lên nghiên cứu sinh, Sở giáo dục sắp xếp thời gian này để mọi người được nghỉ ngơi ngày lễ Giáng Sinh, nhưng cũng sắp đến Tết Nguyên Đán, coi như có cái được, có cái mất.
Bốn người phòng ký túc 502 của Bạch Sắt đều tham gia kỳ thi viết. Vì có thời gian ôn tập dài, cho nên bọn họ trên cơ bản không gặp trở ngại. Tiếp sau đó chính là phỏng vấn của giáo sư hướng dẫn.
Tuy nói rằng thi xong phải phấn chấn, thế nhưng Bạch Sắt chẳng cảm thấy có chút hứng khởi.
Từ sau lần ‘Free hugs’ ở quảng trường ngày hôm đó, Bạch Sắt những tưởng quan hệ giữa cô và Diệp Thanh Hân sẽ tiến thêm một bước. Kết quả là ngược lại.
Không biết do lúng túng hoặc nguyên nhân nào đó, khi cô gửi tin nhắn cho Diệp Thanh Hân đều nhận được những tin trả lời đầy xa cách. Anh cũng không còn chủ động quan tâm cô như trước, cũng không hẹn cô ra ngoài ăn uống.
Bạch Sắt chán chường, cô không biết mình nên làm gì. Bây giờ thì xong rồi, cô phải nhanh chóng báo danh cùng thầy Diệp không phải sao? Bắt đầu từ đây bọn họ chính là mối quan hệ thầy trò …
Cô còn có lòng tham muốn được gì cơ chứ?
Không có đáp án.
Chỉ là … Không ngừng được nỗi nhớ nhung.
Buổi chiều, sau môn thi cuối cùng, Bạch Sắt lấy hết can đảm nhắn tin cho Diệp Thanh Hân, hỏi anh tối nay có rảnh, cùng nhau ra ngoài đón giao thừa. Tuy nhiên, anh không trả lời.
Thời gian từng phút từng phút chậm chạp trôi qua, điện thoại vẫn không có một tin báo. Bạch Sắt ngồi trước bàn học càng thêm buồn bực, nhìn thấy cái gì cũng thấy chướng mắt, đặc biệt chồng sách giáo khoa dày cộm kia.
Cô đứng dậy, đem toàn bộ sách vở tống hết vào va li; thay vào đó là lôi những bộ truyện Kim Dung, Vua Hải Tặc ra ngoài ….
Chương Lan và đám bạn ngơ ngác nhìn cô.
Chương Lan: “Còn vòng phỏng vấn mà cậu đã dọn dẹp hết rồi sao?”
Đổng Nguyệt: “Cậu có Tiểu Diệp nên không lo. Nhưng cậu có nghĩ cho cảm nhận của ba đứa bọn tớ không?”
Điền Phỉ Phỉ: “May mà chúng ta là khoa Anh, nhiều nhất cũng chửi được một chữ ‘shit’. Nếu như thay bằng khoa Lý Hóa, khẳng định ba chúng ta đã là hung thủ gây án. Nói không chừng trực tiếp oxi hóa cậu!”
Bạch Sắt sợ run người, vội vã xin tha: “Được rồi! Tớ xin lỗi! Quỳ xuống cầu xin các vị nữ hiệp hạ thủ lưu tình ….”
Thế nhưng ba người bạn vẫn như sói, như hổ nhào đến.
Nhóm của Lưu Khải Thần sẽ tốt nghiệp vào tháng bảy năm sau, Diệp Thanh Hân lần này có thêm những thạc sĩ mới. Theo như số lượng sinh viên ghi danh anh hướng dẫn là hơn mười người, trong đó toàn là những người đứng nhất nhì của chuyên ngành. Điền Phỉ Phỉ và Đổng Nguyệt đều nhận ra thực lực của họ coi như không đáp ứng được yêu cầu của Tiểu Diệp, do vậy họ chọn hướng riêng.
Đổng Nguyệt chọn ngành phiên dịch dưới sự hướng dẫn của một thạc sĩ trẻ tuổi – Phó giáo sư Ngụy Lịch, chỉ ngoài ba mươi, cũng được giới sinh viên yêu thích; Điền Phỉ Phỉ đi theo coi đường văn học với Giáo sư Lưu; Chương Lan đã liên hệ với Giáo sư Tôn theo chuyên ngành sư phạm.
Cả ba cô bạn đều lo lắng ngày phỏng vấn, không ai dám xem thường. Bây giờ bạn học Tiểu Bạch dám ngang nhiên ‘rửa tay chậu vàng’ quăng hết sách vở vào trong vali? Làm sao bọn họ chịu đựng nổi.
Bạch Sắt bị ba cô bạn áp chế, cùng nhau cười cười nói nói vui vẻ, một lúc sau tâm tình khó chịu Bạch Sắt cũng vơi đi không ít.
Điền Phỉ Phỉ đề nghị: “Các chị em, phỏng vấn cũng là chuyện của tháng sau. Không bằng đêm nay chúng ta xõa một bữa”
Bạch Sắt dĩ nhiên đưa tay tán thành: “Đồng ý! Đồng ý! Nửa năm vừa qua học sắp ch.ết rồi. Bây giờ là năm giờ rưỡi, ra ngoài vừa khít ăn được một nồi lẩu!”
Chương Lan bổ sung: “A! Ăn lẩu xong sẽ đi karaoke ….”
Đổng Nguyệt đá lông nheo: “Phỉ Phỉ, cậu nói quen với mấy anh bên Đại học giao thông Bắc Kinh … Gọi ra làm vài ‘hoạt động liên nghị’ …”
“Hay lắm! Hay lắm! Tớ gọi ngay bây giờ đây!” Điền Phỉ Phỉ mò điện thoại, lập tức bấm số.
“Cậu làm thật sao?” Chương Lan kéo tay cô ta lại: “Gọi một đám nam sinh không quen không biết cùng nhau nói chuyện, thích hợp ư?”
Điền Phỉ Phỉ nhíu mày: “Chương Lan … có sao đâu chứ, thêm người thêm náo nhiệt. Đâu có phải ra mắt, là bạn học cũ của tớ và bạn chung phòng ký túc với cậu ấy. Bốn anh chàng đẹp trai, đáng tin cậy!”
Đổng Nguyệt bên cạnh phụ họa: “Tớ với Phỉ Phỉ đồng ý, còn Tiểu Bạch thì sao?”
Bạch Sắt búng tay ra hiệu: “Tớ cũng không thành vấn đề!”
Ba thắng một, Chương Lan đành chịu thua.
*
Ngày 31 tháng 12, Diệp Thanh Hân được nghỉ, anh cùng Tô Quân Kiệt đi chơi bóng rổ.
Đấu được nửa trận, hai người nghỉ uống nước. Diệp Thanh Hân thấy Bạch Sắt nhắn tin: Thầy Diệp, em thi xong rồi. Cũng không tệ lắm. Mai là Tết Dương Lịch, hôm nay thầy có rảnh không? Nếu như rảnh chúng ta cùng nhau đón giao thừa, được chứ? Em chờ tin của thầy.
Diệp Thanh Hân nắm chặt chai nước khoáng trong tay, bất giác trở nên căng thẳng.
Tô Quân Kiệt nhác thấy dáng vẻ do dự của Diệp Thanh Hân, chẳng thèm khách khí, đưa mắt đọc tin nhắn của anh một cách say sưa, sau đó lạnh nhạt lên tiếng: “Ái chà! Xem ra hiệp tiếp theo chúng ta thiếu người rồi!”
Diệp Thanh Hân cất điện thoại vào balo: “Tớ không đi!”
“Coi như nghĩa khí, tiếp tục chơi!” Tô Quân Kiệt đáp lời.
Nửa hiệp sau, Diệp Thanh Hân đặc biệt ra sức, nhóm bạn của anh còn tưởng anh vừa uống thuốc kích thích.
Chơi bóng đến gần năm giờ, mọi người đáng lẽ ai về nhà nấy, Tô Quân Kiệt đột nhiên đề nghị: “Mọi người rảnh không? Cùng nhau đi ăn! Tớ mời!”
Mọi người vỗ tay hưởng ứng, Diệp Thanh Hân liếc mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại, không nói tiếng nào.
“Đi thôi! Đi thôi!” Tô Quân Kiệt hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt do dự của Diệp Thanh Hân, vỗ vỗ vai anh. Mọi người xô xô đẩy, rốt cục Diệp Thanh Hân cũng tham gia cùng bọn họ.
Tô Quân Kiệt giàu nứt đố đổ vách, mời mọi người đến một nhà hàng Vịt Quay có tiếng ở Bắc Kinh. Mười người gọi ba con, sau đó Tô Quân Kiệt còn kêu thêm bia, bữa ăn cực kỳ náo nhiệt.
Diệp Thanh Hân lúc đầu còn nhẫn nại, chỉ có đôi lúc khóe mắt vô thức liếc nhìn đồng hồ trên tường.
Đến sáu giờ, anh bắt đầu đứng ngồi không yên, không đụng đũa. Tô Quân Kiệt rót cho anh một ly bia nhưng Diệp Thanh Hân từ chối lấy lý do anh phải lái xe.
Bầu khí bữa tiệc càng lúc càng hưng phấn, Tô Quân Kiệt gọi thêm hai két bia, mọi người cùng bàn ép mãi Diệp Thanh Hân đành phải uống hai chai.
Đến khi bữa tiệc kết thúc đã là chín giờ.
Diệp Thanh Hân ngẩng đầu nhìn trời. Mùa đông, trời sụp tối rất nhanh, giờ khắc này phảng phất như đã nửa đêm.
Diệp Thanh Hân không say, nhưng đã uống chút rượu nên anh ngồi nghỉ ngơi một chút, trông thấy Tô Quân Kiệt đi tới.
Diệp Thanh Hân cảm thấy phiền lòng, ngữ khí pha chút giận dữ: “Còn có tiết mục gì nữa? Lôi hết ra luôn đi!”
Lần đầu tiên Diệp Thanh Hân thấy Tô Quân Kiệt không hợp mắt.
Tô Quân Kiệt nhàn nhạt nhìn Diệp Thanh Hân, cười cười: “Diệp Thanh Hân, một người tốt tính như vậy cũng biết tức giận sao … Thật sự khó gặp!”
Diệp Thanh Hân cau mày … anh đột nhiên muốn đánh anh ta.
Vị bác sĩ mặt dày Tô Quân Kiệt liếc nhìn dáng vẻ của Diệp Thanh Hân rồi nở nụ cười: “Cả buổi tối hồn vía lên mây, bây giờ còn nổi giận với tớ. Trong lòng cậu nghĩ gì, ngay cả tớ cũng nhìn ra … bản thân cậu cũng không nhận ra ư?!!!”
“Tớ …” Diệp Thanh Hân nhất thời sửng sốt, muốn nói nhưng thanh âm nghèn nghẹn nơi cổ họng.
Tô Quân Kiệt nói gằn từng chữ: “Đi tìm cô ấy đi!”
“Trễ rồi!” Diệp Thanh Hân cười khổ.
Đúng! Quá trễ rồi! Anh trễ đâu phải chỉ có cái hẹn lúc năm giờ chiều nay … mà từ giây phút anh từ chối Bạch Sắt, tất cả đã quá trễ … ròng rã năm năm trời.
“Trễ gì mà trễ chứ?” Tô Quân Kiết liếc mắt nhìn Diệp Thanh Hân, “Cô ấy nói muốn cùng cậu đón giao thừa, bây giờ chưa mười hai giờ, đâu đã muộn!”