Chương 10: Thầm mến một người (10)

- Không phải.
Trần Diệc Nhiên hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn bà chủ tiệm áo quần một cái, sau đó ánh mắt nhìn một vòng khắp tiệm, không nhịn được mà nhíu chặt lông mày.


Trong tiệm chủ yếu toàn là đồ nội y, màu sắc hoa văn có chút trêu người, kiểu dáng mới lại còn bại lộ. Giống như... Không thích hợp để Điềm Tâm mặc.


Tô Tiểu Ngư nhìn đôi lông mày Trần Diệc Nhiên nhíu chặt, trong đầu thầm suy nghĩ, không phải là mua cho bạn gái chứ? Nhưng anh ta nói là không có bạn gái mà? Cũng có thể là mua cho vợ...
- Anh này là mua cho vợ sao? Anh thích mẫu nào không?


Tô Tiểu Ngư vội vàng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn không chịu lỗ, tiếp tục kiên trì không ngừng hỏi thăm.
- Cũng không phải thế.


Trần Diệc Nhiên trả lời ngắn gọn, ánh mắt rốt cuộc cũng dừng lại ở một bộ nội y trẻ con nằm bên trong góc. Tô Tiểu Ngư nhìn theo ánh mắt anh, lập tức cảm thấy sấm sét đầy trời, chẳng lẽ anh đẹp trai này đã có con gái sao? Chẳng lẽ hôm nay đến đây là mua nội y cho con gái?


Trần Dược Nhiên bước nhanh đến trước bộ quần áo kia, tiện táy chỉ một bộ áo quần có in hình Đô rê mon, nói:
- Cái này đi.
Tô Tiểu Ngư sửng sốt một chút, sau đó nhanh chân bước đến trước mặt anh, cầm lấy bộ quần áo kia, mở ra cho Trần Diệc Nhiên xem cười cười hỏi:


available on google playdownload on app store


- Anh đẹp trai vừa ý cái này sao? Là cho con gái bao nhiêu tuổi mặc vây?
- Ừm.. Mười sáu...
Trần Diệc Nhiên hơi trầm xuống, sau đó nhàn nhạt trở lời.


Ôi mẹ ơi, con gái đã mười sáu tuổi rồi? Tô Tiểu Như chỉ cảm thấy bản thân như bị một tia sét đánh trúng, khóe miệng đang tươi cười không nhịn được mà giật giật, nhìn Trần Diệc nhiên nói:
- Mười sáu tuổi... hẳn là thiếu nữ rồi, đây là nội y của trẻ con.
- Có gì khác nhau sao?


Trần Diệc Nhiên nhìn bộ dáng tươi cười cứng ngắc của chủ tiệm, mở miệng hỏi.
Tô Tiểu Ngư hít một hơi thật sâu, trên thế giới này còn có một người bố như vậy đấy. Nuôi con gái mười sáu tuổi như đứa trẻ sáu tuổi sao?


- Áo quần của trẻ con có nghĩa là, chỉ thích hợp cho những đứa bé dưới một mét hai mặc.
Thật sao? Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, ước lượng chiều cao của Điềm Tâm, dù thế nào thì cũng đã một mét sáu rồi.
- Anh à, nội y của thiếu nữ ở bên này.


Tô Tiểu Ngư đặt bộ nội y đô rê mon lại trên bệ, đi đến khu nội y dành cho thục nữ cách đó không xa, chỉ vào một bộ nội y thắt nơ con bứm, nhìn Trần Diệc Nhiên mỉm cười nói:
- Đây là những bộ thích hợp với thiếu nữ cả đấy.
-...


Trần Diệc Nhiên nhìn theo hướng ngón tay Tô Tiểu Ngư chỉ, nhìn thoáng qua rồi lại nhìn về phía bộ nội y mèo máy, trong đầu thầm so sánh một cái, rồi lắc lắc đầu nói:
- Bộ đồ Đô Rê Mon này thích hợp với cô ấy hơn.






Truyện liên quan