Chương 20: Thầm mến một người (20)
Trần Diệc Nhiên không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cô cười cười. Điềm Tâm bị anh nhìn có chút chột dạ, không tự chủ mà cúi đầu.
- Đi thì đi.
Cuối cùng cô cũng nghe thấy anh thở dài một hơi rồi đồng ý.
- Thật tốt quá, vậy anh họ ngủ ngon.
Điềm Tâm nhảy nhót, vọt đến trước mặt Trần Dược Nhiên, ôm anh một cái thật chặt, sau đó cũng chạy trở về phòng trọ.
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục quay về sô pha đánh máy.
Sáu giờ sáng hôm sau, Điềm Tâm tỉnh dậy đúng giờ, trở mình một cái bước xuống giường, xỏ dép lê, cẩn thận từng chút mở cửa phòng. Ừm, bên ngoài gian phòng không có bất kì động tĩnh nào, có lẽ anh họ chưa rời giường.
Cô rón rén xuyên qua phòng khác, chạy đến trước máy giặt ở ban công, mở cửa máy giặt ra, bên trong rỗng tuếch.
Ơ... Quần nhỏ của cô đâu rồi? Đầu Điềm Tâm đầy dấu chấm hỏi.
- Dậy sớm vậy.
Một giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng cô, Điềm Tâm quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Diệc Nhiên ăn mang chỉnh tề nghiêng người dựa vào cửa phòng ngủ, đang cười cười nhìn cô.
- Vâng... Đúng vậy ạ...
Điềm Tâm gật đầu, sau đó chỉ tay về phía máy giặt.
- Chuyện kia... Chuyện kia...
- Đêm qua đã giặt xong rồi, sáng nay anh đã mang đến đặt trên giường cho em rồi.
Trần Diệc Nhiên thuận miệng trả lời sau đó bước vào phòng bếp.
- Vâng.
Điềm Tâm gật nhẹ đầu, sau đó như nhớ ra điều gì nói:
- Vậy thì anh họ, hôm qua anh ngủ muộn lắm sao?
Giặt xong lại hong khô cũng phải mất ba tiếng.
- Cũng không khuya, làm việc xong thì đi ngủ.
Trần Diệc Nhiên cười cười. Điềm Tâm vội vàng chạy về phòng ngủ của mình, quả nhiên vừa bước vào của đã nhìn thấy quần nhỏ được xếp chỉnh tề đặt trên tủ đầu giường.
Chuyện này... Điềm Tâm lại quýnh lên, sáng nay Trần Diệc Nhiên vào lúc nào, có phải đã thấy tư thế ngủ khó coi của cô hay không, anh có bị hù hay không.
- Nhay thay quần áo rồi ra ngoài ăn điểm tâm.
Trong phòng khách vang lên giọng nói của Trần Diệc Nhiên, Điềm Tâm vội đáp lời sau đó đóng cửa thay quần áo.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Trần Diệc Nhiên lái xe đưa Điềm Tâm đến công ty.
Điềm Tâm ngồi bên cạnh Trần Diệc Nhiên, len lén đánh giá bộ dạng lái xe của anh, chỉ thấy đôi tay trắng nõn như ngọc, từng khớp xương lộ rõ, tùy ý đặt trên tay lái. Đôi mắt tĩnh mịch luôn nhìn thẳng về phía trước, lông mi thật dài để lại bóng, ánh mắt trời xuyên qua cửa xe rọi vào mặt anh càng làm cho bộ dạng chăm chú của anh thêm mê người.
Hừm... Anh họ thật sự càng nhìn càng đẹp trai. Đôi mắt Điềm Tâm lóe sáng nhìn chằm chằm Trần Diệc Nhiên.