Chương 63: Lưu manh đùa nghịch tình yêu (7)

Điềm Tâm và Thẩm Tâm đều cứng đờ, đồng thời quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi sau lưng, chỉ thấy Tô Việt có chút xấu hổ nhìn hai người, ngượng ngùng nói:
- Chuyện đó... Điềm Tâm chào buổi sáng nhé... Thẩm Tâm, cậu cũng thế.
- Chào buổi sáng.


Điềm Tâm và Thẩm Tâm đồng thanh đáp lời chào của Tô Việt sau đó cùng quay đầu lên, nhỏ giọng bàn luận tiếp.


- Điềm Tâm, cậu thấy chưa, Tô Việt trắng tinh, vừa cao lại vừa soái, thành tích cũng tốt, trong lớp chúng ta rất nhiều bạn nữ thích thầm cậu ta đấy, dù sao cậu cũng tỏ tình thất bại rồi, có muốn cân nhắc đổi mục tiêu không?
- Cậu đang nói lung tung gì đấy?


- Tớ không nói lung tung, cậu không thấy Tô Việt rất thích cậu sao? Mỗi ngày lúc vào lớp học việc đầu tiên đều là chào hỏi cậu.
- Cậu ấy cũng chào cậu mà.
- Nói nhảm, cậu không thấy mỗi lần chào cậu xong mới chào tớ sao? Điều này thấy rõ trong lòng cậu ta cậu là nhất đấy.


- Đừng nói lung tung nữa, tớ chỉ thích Trần Diệc Nhiên.
- Tên đàn ông đó có gì tốt chứ. Cậu thích anh ta như vậy nhưng anh ta cũng không thích cậu, tại sao cứ để anh ta trong lòng thế.
- Chúng ta đổi chủ đề được không?


Tô Việt nhìn hai cô gái đang ngồi trước mặt mình bàn tán xôn xao, thỉnh thoảng còn có ánh mắt nhìn về phía mình thì lập tức cảm thấy có chút không tự nhiên.
Sau khi thấy hai người thảo luận xong thì Thẩm Tâm lại quay đầu nhìn cậu cười hì hì, nói:


available on google playdownload on app store


- Tô Việt, có phải cậu thích người nào rồi không?
Một câu hỏi trắng ra như thế trực tiếp làm cho cậu nam sinh cao một mét tám xấu hổ.
Đôi mắt Tô Việt khẽ liếc qua chỗ Điềm Tâm, có chút chột dạ lắc đầu.
- Ồ... Tiếc quá...


Thẩm Tâm ý vị thâm sâu nhìn cậu ta một cái sau đó quay đầu không nói nữa.
Tô Việt có chút nghi ngờ nhìn Điềm Tâm, thấy cô ấy đang cười ngọt ngào với mình, sau đó nhỏ giọng nói:
- Không có việc gì, cậu đừng để ý cô ấy.
- Ừ.


Tô Việt gật nhẹ đầu, sau đó nhìn Điềm Tâm cười cười:
- Lát nữa phải nộp bài tập rồi.
- Ồ.
Điềm Tâm bị cậu ta nhắc nhở một câu thì thoáng khôi phục tinh thần, đôi tay cô ôm chầm lấy cánh tay Thẩm Tâm, nước mắt lưng tròng:
- Tình yêu, hôm nay tớ chẳng mang gì cả.
- Là sao chứ?


Vẻ mặt Thẩm Tâm nghi ngờ nhìn cô.
- Không mang cặp, không có sách vở, không có bài tập...
Điềm Tâm đáng thương nói thêm:
- Gọi tắt là ba không đó.
- Ha ha, cậu chỉ thiếu quên không đến trường thôi đấy, thật sự là làm khó người ta mà.
Thẩm Tâm nhìn Điềm Tâm cười khinh bỉ.






Truyện liên quan