Chương 68: Lưu manh đùa nghịch tình yêu (12)

Chỉ là không nghĩ đến Trần Diệc Nhiên lại quen biết với thầy chủ nhiệm.
Điềm Tâm vừa ăn món cay Tứ Xuyên vừa nghiêm túc tự hỏi không biết bước tiếp theo nên làm gì.


Trần Diệc Nhiên ngồi đối diện với Điềm Tâm, nhìn cô đang đưa đũa về phía những món cay trong bàn, thế nhưng trong khoảng thời gian ngăn lại ngẩn người.
Mãi đến khi tinh thần của Điềm Tâm phục hồi lại, phát hiện Trần Diệc Nhiên đang nhìn mình chằm chằm thì mới mở miệng nói:
- Anh Nhiên, anh nhìn gì thế?


- Không có gì.
Trần Diệc Nhiên thu lại ánh mắt kinh ngạc của bản thân. Rất bình tĩnh mà lấy ly nước hớp một ngụm, lại nhìn Điềm Tâm hỏi:
- Không biết em có thể ăn cay đến vậy đấy, ăn nhiều ớt như vậy thế nhưng lại không than cay.
- Ồ?


Điềm Tâm ngạc nhiên, vừa rồi cô có ăn ớt sao? Trong đầu cô vừa xuất hiện suy nghĩ này thì bỗng thấy miệng mình bỏng rát, hai hàng nước mắt khong tự chủ mà rơi xuống.


Điềm Tâm vội cầm lấy chén trà trên bàn, uống một hơi cạn sạch. Cảm giác nước chanh lạnh không thể nào ngăn được cảm giác cay hiện tại, chỉ cảm thấy cổ họng mình như đang bốc lửa.


Điềm Tâm lại muốn uống thêm một chút đồ lạnh. Sau đó trực tiếp đưa tay ra lấy tới ly nước trước mắt anh, sau đó cảm giác buồn bực mới dần vơi đi.
- Sao anh không sớm nói với em chứ, hại em ăn nhiều ớt như vậy.


available on google playdownload on app store


Điềm Tâm cay đến mức nước mắt chảy ròng. Đột mặt đen láy lóng lánh nước nhìn Trần Diệc Nhiên.
Trần Diệc Nhiên giật giật khó môi, ánh mắt vô tội nhìn Điềm Tâm nói:
- Là em đề nghị ăn món cay Tứ Xuyên mà. Anh thấy em ăn nhiều ớt thế nghĩ rằng em thích ăn cay...


Thích ăn em gái em anh ấy. Có thể ăn cay thì cũng không thể ăn nhiều ớt như vậy. Phải rồi, mới vừa rồi là trong đầu suy nghĩ lung tung.
Hai mắt Điềm Tâm đẫm lệ mông lung nhìn Trần Diệc Nhiên. Sau đó đưa tay quẹt nước mắt, hít mũi một cái, giọng nói ông ông:
- Anh cố ý...


Trần Diệc Nhiên nhíu chặt hàng lông mày, nhìn bộ dạng Điềm Tâm cay đến đáng thương, trong lòng không hiểu sao đột nhiên thấy vui hơn.
- Đúng rồi anh Nhiên.
Điềm Tâm nhìn vẻ mặt Trần Diệc Nhiên mà nén cười, tuyu rằng trng lòng còn phiền muộn thế nhưng vẫn nghĩ đến cách tiếp cận anh tốt hơn:


- Hôm nay thầy Từ nói thành tích cấp ba của anh rất tốt, thường xuyên đứng đầu kì thi khảo sát, anh có thể phụ đạo thêm cho em môn đại số và vật lý không? Tháng này thi khảo sát, cũng vì hai môn này mà xếp hạng không cao.
- Anh?
Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, có chút buồn cười nhìn cô, thản nhiên nói:


- Anh đâu phải là giáo viên.






Truyện liên quan