Chương 87: Cặp đôi dở hơi 5
Cô gái quần trắng nhịn không được liền lập tức đứng dậy, nói thẳng với Trần San San:
- Tôi với hai người bọn họ không có quen biết, các người từ từ nói chuyện.
Nói xong dứt khoát bỏ đi.
Điềm Tâm cúi đầu nhìn qua điện thoại, sau đó nói với Trần Diệc Nhiên:
- Lần này mới có ba phút! nhanh hơn lần đầu rất nhiều.
Trần Diệc Nhiên không nói gì, đứng dậy. Trần San San ngồi ở chỗ đối diện vừa nãy, đôi mắt xinh đẹp nhìn nhìn chằm chằm vào Trần Diệc Nhiên. Thật ra thì nhìn kỹ mà nói, Trần San San và Trần Diệc Nhiên khá giống nhau.
- Anh và Điềm Tâm thật không có quan hệ bất chính gì chứ?
- Em thấy thế nào?
Trần Diệc Nhiên có chút mệt mỏi hỏi lại Trần San San. Từ nhỏ anh chưa từng gần gũi với cô, hai người chênh lệch bảy tuổi nhưng mà không biết vì sao Trần San San đặc biệt thích dính lấy anh.
- Em cảm thấy hai người có gian tình!
Trần San San nhếch miệng, hung hăng nói tiếp:
- Vừa rồi ở bên ngoài em đều nhìn thấy hết, Điềm Tâm rất thân thiết với anh.
Trần Diệc Nhiên tức giận trừng mắt
- Khi bé em cũng hôn anh.
- Đó là khi còn bé, bây giờ em đã trưởng thành, đã lâu rồi em không thân thiết với anh!
Trần San San cũng trừng mắt lại nói tiếp
- Còn ánh mắt anh nhìn cô ấy, vô cùng dịu dàng, cho tới bây giờ anh cũng chưa nhìn em bằng ánh mắt ấy!!!
Trần Diệc Nhiên im lặng, đôi mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào Trần San San, thâm trầm:
- San San, gần đây em lại lén đọc ngôn tình?
Trần San San lập tức nghẹn lời, lúng túng nhìn dưới đất, thuận miệng nói:
- Không có. Làm sao như vậy được!
- Không có? Vậy sao trí tưởng tượng lại phong phú đến như vậy?!
Trần Diệc Nhiên lạnh lùng véo má Trần San San
- Đầu của em để cái gì trong đó?
- Được rồi!
Trần San San bị anh nắm thóp, đành phải đầu hàng
- Em biết rõ anh đối với Điềm Tâm giống như đối với em gái, anh hài lòng chưa?
Trần Diệc Nhiên hừ mạnh một tiếng, rõ ràng rất không vui. Trần San San thấy sắc mặt Trần Diệc Nhiên không tốt, lập tức cười nịnh nọt.
- Aizz, tốt xấu gì thì em cũng giúp anh thoát khỏi cuộc xem mắt này, bất kể thế nào thì anh cũng nên mời em ăn một chút gì đó?
- Cũng muốn đưa em đi ăn một chút.
Trần Diệc Nhiên nhìn thoáng qua đồng hồ, không nhanh không chậm:
- Nhưng 25 phút sau còn một người nữa, giải quyết xong thì đưa em đi.