Chương 100: Có cảm giác 6

- Ừ...
Sau khi Điềm Tâm nghe Trần San San kể lại, trong lòng có chút mất mác.Hóa ra anh ấy cũng không phải vì cô mới đến đây.Dù thế nào Trần San San cũng là em gái có máu mủ anh, đương nhiên là anh sẽ nghiêng về em gái nhà mình nhiều hơn.
- Điềm Tâm, cậu đi ăn cơm chiều một mình sao?


Trần San San thấy chỉ có một mình Điềm Tâm, nhanh nhẹn kéo lấy cánh tay của cô, đi ra phía ngoài cổng trường, vừa đi vừa nói:
- Đi!Đừng qua nhà ăn nữa, chúng ta ra ngoài trường ăn.
- Hả?... Tớ.
Điềm Tâm do dự một chút, rồi gật đầu.


Đại khái là bởi vì lần trước hai người giúp Trần Diệc Nhiên đối phó mấy đối tượng xem mắt, Trần San San vàĐiềm Tâm tuy rằng chưa tiếp xúc nhiều, nhưng mà hai người lại có chung chủđềđể nói. Đặc biệt là Trần San San, nói đến Trần Diệc Nhiên thì lòng đầy sùng bái, chỉ hận không thểđem anh của côấy khoe rằng đây là người đàn ông tốt nhất. Điềm Tâm vừa ăn cơm vừa nghe, trong lòng âm thầm nhớ kỹ… thì ra Trần Diệc Nhiên không thích ăn ớt xanh cùng nấm hương, thì ra thời đại học anh từng là nhiếp ảnh gia, thì ra lúc đi KTV anh ấy sẽ là người đứng đầu ởđó, thì ra...


Thì ra anh có nhiều chuyện mà cô lại không biết. Trần San San ở bên cạnh rất phấn khích, đẩy tayĐiềm Tâm nói:
- Điềm Tâm, cậu nói có đúng hay không?
Điềm Tâm đột nhiên giật mình, thì ra từ nãy đến giờ côđều thất thần rồi.
- Cái gì?
- Nói về chị dâu tương lai của tớđó.


Trần San San không đểý tới bộ dạng của Điềm Tâm, lại lặp lại:


- Không biết chị dâu tương lai sẽ như thế nào, tớ cảm thấy ít nhất cũng phải có dung mạo như Vương Ngữ Yên, tài văn chương của Trương Ái Linh, khí chất ngời ngợi phải như Lệ Hách Bản, tài năng như Vương Phi thì mới có thể xứng với anh ấy.


available on google playdownload on app store


Điềm Tâm nhịn không được giật giật khóe môi, biết đi đâu tìm người hoàn mỹ nhưvậy?
- Điều kiện thế này... cũng khắt khe quá rồi
- Ai, tớ chỉ suy nghĩ một chút thôi.
Trần San San nhếch miệng, cười hì hì:
- Dù nói thế nào, hai anh em tớ rõ ràng quáưu tú.
- Haha, phải...


Hai anh em tớ... Lời này nghe như vậy cũng không được tự nhiên...
- Ôi, sắp tới giờ rồi, cậu ăn xong chưa, nhanh đi thôi!
Trần San San vốn nói thêm một lúc nữa, nhưng mà vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường sau lưng Điềm Tâm, lập tức giật mình đứng bật dậy.
- Được rồi...


Điềm Tâm cũng quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, nhanh chóng dắt lấy tay Trần San San chạy về phía cổng trường. Đến khi hai người vừa tới kịp, tất cả giáo viên đãở sau sân khấu sắp xếp thứ tự tiết mục biểu diễn cho học sinh rồi. Ngay lập tức, Trần San San hướng về phía Điềm Tâm phất tay:


- Điềm Tâm, tớ về lớp xếp hàng, lát nữa cậu phải cố gắng biểu diễn nha!


Điềm Tâm gật đầu, nhìn quanh bốn phía thấy Tô Việt cùng thầy chủ nhiệm đang ở gần đó đi tới.Trước khi mở màn còn 15 phút, ánh đèn ở bên trong sân khấu đã tắt hết. Điềm Tâm từ phía sau màn sân khấu lén nhìn dưới khán đài đông nghịt người, căn bản không nhìn thấy Trần Diệc Nhiên ngồi ở chỗ nào.






Truyện liên quan