Chương 3: Xuất giá
Editor: AM
Chung Tử Kỳ nằm trên giường trừng mắt nhìn cái màn đen thui, suy nghĩ không ngừng bay xa, không biết bây giờ mình đã ch.ết hay chỉ trao đổi linh hồn với thân thể này, nếu đã ch.ết thì có lẽ cha mẹ sẽ rất đau lòng? Nhưng may là nhà hắn không phải độc đinh, phía trên hắn còn có đại ca, chắc chắn sẽ chăm sóc cha mẹ thật tốt, hắn rất yên tâm về điều đó.
Mà người kia —— có lẽ người kia sẽ đau lòng, dù sao thì bọn họ cũng là bạn thân, hắn tự nhận mấy năm qua mình che giấu rất thành công. Nhớ tới những ngày vui vẻ từ trước đến nay, Chung Tử Kỳ cười khổ, như vậy cũng tốt, giúp hắn hoàn toàn mất hết hy vọng.
Suy nghĩ quay lại hiện thực, Chung Tử Kỳ lại thở dài, cho đến giờ, hắn vẫn cảm thấy mơ hồ, cảm thấy như đang lơ lửng giữa không trung, chân không chạm đất, còn chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh, đã phải gả cho một thằng ngốc...
Hắn cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này thế nào, hắn là đồng tính, cho nên không bài xích việc ở cùng nam nhân, nhưng ở cùng thằng ngốc xa lạ vẫn làm hắn cảm thấy... Hắn thật sự không biết sau này hắn sẽ trải qua thế nào, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt mà đã đến ngày Chung Tử Kỳ xuất giá. Tình hình hai bên rất đặc biệt, một thằng ngốc và một người đang chịu tang, hơn nữa hai bên còn muốn tiết kiệm tiền nên chỉ làm mấy bàn, ăn cơm xong liền tan rã.
Chung Tử Kỳ mặc xiêm y cũ kỹ ngồi trên giường, bên cạnh là một nam nhân đang cười ngây ngô. Đây là lần đầu Chung Tử Kỳ gặp Triệu Chính An, mày rậm, mắt hẹp dài, mũi cao thẳng, môi dày, dáng người cường tráng, còn cao hơn hắn nửa cái đầu, không thể không nói đây là người dễ nhìn.
Chung Tử Kỳ cực kỳ tiếc nuối mà lắc đầu, người dễ nhìn như thế sao lại biến thành thằng ngốc? Đúng là phí của trời mà!
"Ngươi tên gì?" Chung Tử Kỳ hỏi dịu dàng, hắn biết tên Triệu Chính An, nhưng không thể cứ ngồi ngốc như thế được, cần phải trao đổi, tiến hành tìm hiểu chút chuyện về Triệu Chính An.
"Thằng ngốc, thằng ngốc." Triệu Chính An ngây thơ đáp.
Chung Tử Kỳ nhíu mày, không cần nói cũng biết đây chắc chắn là bị những người khác kêu, Chung Tử Kỳ cảm thấy rất tức giận, hắn ghét nhất người phân biệt đối xử và cố ý sỉ nhục người khác, có thể là do từ nhỏ Chung Tử Kỳ đã nhạy cảm và lương thiện, cũng có thể là do sau khi lớn lên, hắn phát hiện tính hướng của mình không giống mọi người, sợ bị kỳ thị, hắn ra vẻ nghiêm túc nắm bả vai Triệu Chính An: "Ngươi không phải tên thằng ngốc, ngươi tên Triệu Chính An, Triệu Chính An, nhớ chưa?"
Thằng ngốc cười ha ha: "Triệu Chính An, Triệu Chính An."
"Ngoan, ta tên là Chung Tử Kỳ, là..." Chung Tử Kỳ tạm dừng một lát, không biết nên nói thế nào, thật sự rất khó có thể nói ra thân phận nương tử của một thằng ngốc.
"Nương tử, ngươi là nương tử của ta." Đột nhiên Triệu Chính An hét lên, bàn tay cũng bắt lấy tay hắn.
Chung Tử Kỳ ngây người một lúc, lập tức trừng mắt bác bỏ: "Ta không phải nương tử của ngươi, ta là... Là huynh đệ, đúng, là huynh đệ của ngươi."
"Không phải, A mẫu nói ngươi là nương tử, nương tử của ta, ô ô." Nói xong, hai mắt hắn lập tức đỏ lên, đáng thương nhìn Chung Tử Kỳ, giống như sợ hắn phản đối.
Được rồi, bây giờ không cần hắn suy nghĩ nữa, người ta đã bị tẩy não rồi.
"Được, được rồi, vậy sau này ngươi phải nghe lời ta nói đó, biết không? Ta kêu ngươi làm cái gì thì ngươi phải làm cái đó, nếu không ta sẽ không làm nương tử của ngươi nữa." Chung Tử Kỳ choáng váng, hắn nhìn thấy đại nam nhân, được rồi mặc dù bây giờ mới mười bảy tuổi, nhưng bộ dáng tội nghiệp thế này, tại sao lại có cảm giác đáng yêu như thế chứ?
Bọn họ ở bên này cửa nói chuyện, bên kia cửa vang lên tiếng rung lắc đầy trời.
"A mẫu ta gọi các ngươi qua." Một giọng nói vang lên, sau đó lập tức biến mất, chắc là chạy ra xa rồi.
Chung Tử Kỳ chắc chắn đó chính là tiểu tử Triệu Chính Hoành của kế mẫu Triệu Chính An. Gọi hắn qua? Không biết muốn làm gì.
Chung Tử Kỳ đứng dậy đi ra ngoài hai bước, đi không được, quay lại nhìn bàn tay đang bị nắm chặt, vẫn là Triệu Chính An với bộ dáng tội nghiệp ấy: "Nương tử, nương tử."
Chung Tử Kỳ cam chịu số phận mà thở dài, kéo cái người còn cao lớn hơn hắn, nắm lấy bàn tay thô ráp đi ra khỏi phòng. Đi vào nhà chính, Triệu Thành và Vương thị đều ngồi ở đó, bên cạnh còn có Triệu Chính Hoành đang không ngừng ngóng nhìn xung quanh.
Dáng người Triệu Thành cao hơn Triệu Chính An một chút, làn da ngăm đen, nhìn thấy Triệu Chính An đi vào liền miễn cưỡng liếc mắt nhìn qua rồi bơ luôn. Mà Vương thị bên cạnh, tên thật là Vương Thuý Hoa là một ca nhi hơi béo với đôi môi mỏng, vừa nhìn liền biết là loại người xấu xa chanh chua giống như Lý Tú Quyên.
Quả nhiên, Vương Thuý Hoa mở miệng đầu tiên: "Kỳ ca nhi, hôm nay ngươi qua đây, có một số việc ta phải nói rõ với ngươi, bây giờ tiểu tử Chính An đã mười bảy, đã tới độ tuổi có thể ra riêng, ngươi cũng không thể để chúng ta cứ nuôi hắn mãi, đệ đệ hắn vẫn chưa thành thân, truyền ra bên ngoài việc trong nhà nuôi một ca ca ngốc thì con ai dám gả vào."
Chung Tử Kỳ nhíu mày nhìn hắn, không ngờ hắn lại thẳng thắn như thế: "Ý của ngươi là?"
"Ở riêng."
"Vậy A mẫu định phân chia thế nào?" Mặt ngoài Chung Tử Kỳ giả vờ như không biết gì hết nhưng trong lòng lại âm thầm vui vẻ, ở riêng, tốt nhất là tách từ ngày mai đi.
"Nhà chúng ta có mười hai mẫu đất, phân cho ngươi ba mẫu. Thế nào? Cũng không ít đâu, cũng đủ cho hai ngươi sinh sống." Vương Thuý Hoa nói, chia cho Triệu Chính An ba mẫu đất này, lòng hắn đau đớn đã lâu.
"Vậy tiền thì sao? A mẫu không cho chúng ta chút tiền nào à."
"Còn muốn đòi tiền? Cái ấm sắc thuốc như hắn đã lấy mất của nhà này bao nhiêu tiền rồi? Bây giờ ngươi còn đòi tiền." Vương Thuý Hoa không ngừng nói cho hắn biết thằng ngốc Triệu Chính An đã lấy của nhà này bao nhiêu tiền để chữa bệnh.
Nhưng mà Chung Tử Kỳ cũng không để ý, hắn làm ra vẻ đau lòng nói: "A mẫu, A cha, không có tiền thì sao chúng ta sống được, còn có, chia ra rồi chúng ta biết ngủ ở đâu? Ta nghĩ là đừng chia cho rồi, ta sẽ hầu hạ hai lão nhân thật tốt." Hắn biết, ở đây nếu muốn ra ở riêng thì phải có chữ ký của Triệu Chính An, nếu hắn không đồng ý thì không ai bắt hắn ký được.
Quả nhiên, Vương Thuý Hoa tức giận: "Không chia? Ngươi còn muốn ở nhà chúng ta? Ta không cần ngươi hầu hạ, nhà này phải chia ra..."
Chung Tử Kỳ không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng nơi đó, Triệu Chính An sợ hãi rụt rè kéo tay hắn, A mẫu và A cha rất đáng sợ, hở một chút là đánh hắn.
Lập tức không khí hơi trầm lặng, chỉ còn tiếng mắng chửi của Vương Thuý Hoa.
Lúc này, người đứng đầu Triệu gia là Triệu Thành không kiên nhẫn lên tiếng: "Được rồi được rồi, cho ngươi một ngàn đồng, còn việc nhà cửa, phía sau thôn có một cái nhà tổ, các ngươi ở chỗ đó đi." Vương Thuý Hoa còn muốn nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt Triệu Thành đảo qua thì liền im lặng, chính là khó chịu trừng Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An.
Nhà tổ? Trong trí nhớ nguyên thân, nơi đó rất xa thôn làng, lại rất gần chân núi, ở đó còn có mấy gian nhà, đều rách nát đến không chịu được, đó đều là nơi ở của những thế hệ gia gia đi trước, mệt bọn họ còn dám nói ra. Nhưng mà Chung Tử Kỳ cũng không từ chối, một là hắn biết nếu không ở đó, khẳng định sẽ không có nhà để ở, bây giờ, Triệu gia không có dư đất cho hắn ở, hai là nơi đó cách xa thôn làng, vừa đúng ý hắn, hắn không quen ai, ở lâu dài lỡ như phát hiện hắn thay đổi thì làm sao bây giờ, còn nữa, ở trong thôn thì chắc chắn sẽ bị người dân đem ra bàn tán, vậy còn không bằng tránh ra xa một chút nhắm mắt làm ngơ, muốn làm gì thì làm, vắng vẻ mà lại tự do.
Sau đó, Vương Thuý Hoa nói ngày mai đến nhà Lý Chính ký tên, rồi giận dữ mà rời đi. Triệu Thành cũng không còn bình tĩnh nữa, lập tức dẫn tiểu nhi tử đi mất. Trong lúc đó, nhà chính chỉ còn lại hai người.
Chung Tử Kỳ cảm thấy không quan trọng nhún nhún vai, càng nhanh càng tốt, thật ra hắn không sợ thanh danh không tốt, vừa tân hôn một ngày đã ra ở riêng, nói ra thì người không ngóc đầu lên được cũng không phải là hắn, hắn cũng chỉ là người đáng thương mà thôi.
"Nương tử!" Triệu Chính An túm tay áo Chung Tử Kỳ.
"Hả?" Chung Tử Kỳ quay đầu nhìn hắn.
"Ha ha..." Triệu Chính An cười khúc khích.
Bây giờ Chung Tử Kỳ mới phát hiện vừa rồi Triệu Chính An rất im lặng, im lặng đến nỗi không giống việc làm của một thằng ngốc, hắn không tránh khỏi việc nghi ngờ: "Ngươi... A cha và A mẫu đối xử với ngươi như vậy?"
"Đánh... A cha A mỗ đánh ta, ô ô." Triệu Chính An tủi thân, hai mắt đỏ au, vẫn còn sợ hãi mà vuốt người.
Chung Tử Kỳ mở vạt áo hắn, phát hiện bờ vai có rất nhiều dấu hồng, có cái sắp biến mất, có cái lại như mới, trong lòng xuất hiện cảm giác đau đớn, nhưng càng tức giận vì hắn không phát hiện ra. "Sau này chúng ta cách xa bọn họ một chút, chúng ta sống cuộc sống hai người được không?"
"Được, được, nương tử." Triệu Chính An cười khúc khích, giống như vết thương trên người không còn đau đớn.
Chung Tử Kỳ không nói gì, trừng mắt nhìn hắn, thật nghi ngờ hai chữ nương tử này là câu cửa miệng của Triệu Chính An.
Cũng không biết có phải vì buổi trưa chia tay không vui vẻ hay không mà thức ăn bữa tối còn khó ăn hơn khi còn ở Chung gia, Chung Tử Kỳ cau mày nuốt gạo chưa xay kỹ trong miệng, trong lòng tính toán sau khi ở riêng nên mua chút gạo để ăn, không phải cứ tiết kiệm tiền như thế được. Liếc mắt nhìn Triệu Chính An, hắn vậy mà ăn rất vui vẻ, nhưng mà cũng có chút e dè với đĩa rau trước mặt, Chung Tử Kỳ cũng mặc kệ Vương Thuỷ Hoa xem thường và hừ lạnh, gắp một đũa lớn rau cho Triệu Chính An.
Triệu Chính An bật cười vui vẻ, nở nụ cười ấm áp với hắn.
Buổi tối, Chung Tử Kỳ nằm trên giường, nhìn thấy gian phòng rách nát giản dị, quả nhiên đúng như hắn nghĩ, phòng tân hôn hồi sáng chỉ là một gian phòng trong nhà này thôi, mà đây mới đúng là nơi ở của Triệu Chính An, trong phòng bày bảy tám món nát vụn, tro bụi bay đầy trời, còn có mùi kỳ lạ, Chung Tử Kỳ hơi khó thở trừng lớn hai mắt, Triệu Chính An bên cạnh đã ôm thắt lưng hắn ngủ như ch.ết từ lâu, Chung Tử Kỳ thử kéo tay hắn ra, không ngờ tiểu tử này rất mạnh, ôm hắn chặt như thế...
Cuối cùng cũng không thể kéo ra, Chung Tử Kỳ đành phải quay đầu lại, mặt đối mặt với Triệu Chính An, ít nhất là trên người Triệu Chính An không có mùi kỳ lạ, hoàn toàn có thể dùng để giảm xóc.
Ngày hôm sau, Chung Tử Kỳ tỉnh dậy giữa những cảm xúc, vừa ở mắt liền nhìn thấy gương mặt Triệu Chính An phóng lớn trước mắt, bàn tay còn sờ tới sờ lui trên mặt hắn, nhìn thấy hắn tỉnh dậy liền cười vui vẻ: "Nương tử, mặt ngươi thật trơn, muốn sờ sờ."
Chung Tử Kỳ vừa tỉnh dậy nên còn hơi mơ hồ, sau nửa nhịp mới kịp phản ứng, nhanh chóng đập vào móng vuốt không an phận của Triệu Chính An, sờ muội ngươi chứ sờ!
"Tỉnh rồi, nhanh đứng lên mặc quần áo." Chung Tử Kỳ vừa nói vừa thay quần áo, trải qua mấy ngày học tập, hắn hoàn toàn không còn lạ lẫm như trước.
Nhưng Triệu Chính An lại có chút ngốc nghếch với những nút thắt, thậm chí còn thắt sai chỗ, Chung Tử Kỳ nhìn thấy như thế liền vỗ vào tay hắn, Triệu Chính An nắm tay uỷ khuất nhìn Chung Tử Kỳ, nhìn đến khi tóc gáy Chung Tử Kỳ dựng thẳng, thật sự không thích hành vi ngốc nghếch ra vẻ đáng yêu thế này, cảm thấy không được tự nhiên, đưa tay cởi bỏ từng nút thắt: "Cài từng nút vào từng kẽ hở, nhớ kỹ, đừng cài sai."
Không biết Triệu Chính An có nghe hiểu hay không, hắn chỉ nhìn Chung Tử Kỳ và cười khúc khích.
Chung Tử Kỳ cũng không trông cậy hắn sẽ trả lời, thật ra có một thằng ngốc cũng rất tốt, ít nhất là bản thân sẽ không cô đơn, mỗi khi cảm thấy cô đơn còn có thể trò chuyện với hắn, không giống khi sống một mình. Hơn nữa tuy rằng Triệu Chính An ngốc nghếch nhưng rất nghe lời hắn, coi như nuôi hài tử vậy.