Chương 43: Vụ mùa rồi đến Trung Thu
Editor: AM
Quầy hàng của Triệu gia bán đối diện Chung Tử Kỳ, mùi vị rất ngon nên rất được mọi người yêu thích, người có tiền sẽ dùng mấy văn mua một chén đậu hũ não, không có tiền thì mua bánh quẩy ăn cùng với cháo hoa cũng rất thơm.
Người mua được ăn ngon, người bán thì có tiền, ai cũng vui vẻ.
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã tới mùa thu, thời tiết cũng không còn nóng bức như mùa hè, mỗi khi đi ra ngoài, đập vào mắt chính là một mảng lúa vàng, không còn xanh biếc nữa, báo hiệu việc đã sắp tới lúc thu hoạch vụ mùa rồi!
Có thể nói đất ở nhà Chung Tử Kỳ là ít nhất trong thôn, những nhà khác đều vội vàng đến nỗi không có thời gian uống nước, thế nhưng buổi sáng Chung Tử Kỳ thì buôn bán, buổi chiều mới về cắt lúa với Triệu Chính An, lần đầu Chung Tử Kỳ làm việc nhà nông, suýt chút nữa thì nằm liệt trên giường, chỉ làm nửa ngày mà thắt lưng đau chân mềm yếu, nếu không phải hắn mãnh liệt yêu cầu, Triệu Chính An cũng không cho hắn bày quán nữa.
Triệu Chính An đã từng đề cập với hắn vài thứ, dù sao thì đất cũng ít, để mình hắn làm là được rồi, thu hoạch hai ngày là xong, thế nhưng Chung Tử Kỳ lại không đồng ý, thắt lưng của hắn đau bởi vì hắn chưa quen, làm nhiều một chút thì sẽ lưu loát thôi.
Cứ như vậy, khi những người khác bận rộn, nhà bọn họ đã thu hoạch xong hết rồi, tất cả chú gà con đều đi loanh quanh trong sân phơi nắng, không có gì làm còn giành chỗ ngồi với bọn họ.
Nhà Triệu A mẫu nhiều đất, cho nên không có thời gian bày quán, Chung Tử Kỳ cũng để Triệu Thăng và Triệu Trữ ở nhà giúp gia đình, chỗ hắn có Triệu Chính An là được rồi.
Thật ra bởi vì là mùa thu hoạch, đa số người làm công trong trấn đều về nhà thu hoạch, việc buôn bán trong bến tàu giảm mạnh, Tống đại thúc cách vách còn than thở mấy ngày nay việc buôn bán rất ảm đạm.
Nhưng mà việc buôn bán của Chung Tử Kỳ vẫn tốt như trước, cho dù có dư thì cũng không nhiều lắm. Triệu Chính An cũng không lo lắng, chỉ cần ngày nào còn dư thì hắn sẽ chia cho tiểu thương xung quanh, xem như là làm quen, bộ dáng của hắn lại đẹp, còn có miệng lưỡi trơn tru, không đến vài ngày liền được các đại thúc và A mẫu yêu thích làm Chung Tử Kỳ sửng sốt, luôn cảm thấy Triệu Chính An xã giao thật lợi hại, làm việc lại khéo léo hiểu lòng người, đương nhiên, nếu đắc tội với hắn thì bên ngoài hắn sẽ nói không thèm để ý, thế nhưng sau lưng lại đâm người ta một nhát.
Cả nhà Vương Thúy Hoa cũng không rãnh đến quấy rầy Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An, nhà bọn họ chỉ có hai người lớn và một hài tử choai choai, cho nên rất bận rộn, từ trước đến nay mọi việc đều do Triệu Chính An làm, chuyện nào nặng nề nhất cũng do hắn làm, bây giờ không có hắn, trọng trách liền rơi vào người Triệu Thành, đừng thấy bình thường Triệu Thành lười biếng không thích nói chuyện mà lầm, tính tình của hắn rất hung bạo, hắn thuộc loại người thích bắt nạt kẻ yếu, bình thường chỉ có thể bạo lực với người nhà, mệt mỏi cả ngày, nếu hắn không hài lòng thì hắn sẽ nổi trận lôi đình, làm Vương Thúy Hoa và Triệu Chính Hoành không dám nói câu nào, nếu ai dám trả treo thì chắc chắn hắn sẽ rút thắt lưng ra đánh thẳng không hề nương tay.
Hôm nay, Chung Tử Kỳ mua hai cân thịt từ trên trấn về làm sủi cảo, làm sủi cảo rất phiền phức, Chung Tử Kỳ là một đại nam nhân, mặc kệ là sống mấy đời thì hắn vẫn ngại phiền phức như trước!
Nhưng mà hắn lại thích ăn sủi cảo, khẩu vị không kén chọn, chỉ cần ăn ngon là được rồi.
Mặc kệ là nấu ăn hay là làm nhân bánh, nếu tiếc rẻ gia vị thì sẽ không ngon, Chung Tử Kỳ làm nhân rất có tiêu chuẩn, hắn trộn đủ gia vị để làm nhân, sau khi làm nhân xong thì Chung Tử Kỳ liền kêu Triệu Chính An đến làm sủi cảo với hắn.
"Ta... Không được đâu." Triệu Chính An nhìn thấy Chung Tử Kỳ kiếm chuyện thì liền muốn lùi bước, hắn là hán tử, sao có thể làm việc khéo léo như bao sủi cảo thế này.
"Ngươi cũng học đi, rất đơn giản, ngươi và ta bao sẽ nhanh hơn." Chung Tử Kỳ nói. Một người làm việc không bằng hai người cùng làm, dù sao thì chỉ cần bao kín là được rồi, nếu hở... Thì để Triệu Chính An ăn, Chung Tử Kỳ thích thú nghĩ thầm.
Triệu Chính An bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, dựa theo chỉ thị của Chung Tử Kỳ, cầm vỏ sủi cảo rồi bỏ vào lượng nhân vừa phải.
"Bỏ nhân vào giữa vỏ bánh, sau đó gấp mép, nhất định không được có kẽ hở, nếu không khi bỏ vào nồi sẽ bung ra."
"À." Triệu Chính An tỏ vẻ hiểu được, sau đó dùng sức... Nát.
Chung Tử Kỳ "..."
"Ngươi dùng nhiều sức quá, làm nhẹ một chút."
Triệu Chính An bình tĩnh cầm lấy vỏ bánh, bỏ nhân vào, lần này không dám dùng nhiều sức, hắn gấp mép vỏ bánh từ bên trái sang bên phải, sau khi xác định không có khe hở gì thì vừa lòng đặt lên bàn, so sánh với sủi cảo mà Chung Tử Kỳ bao với nếp nhăn khéo léo lả lướt, sủi cảo của hắn thật sự khó coi.
Triệu Chính An bị đả kích rồi.
"Hì hì." Chung Tử Kỳ không hề nể tình mà ôm bụng cười to: "Ha ha ha."
Triệu Chính An buồn bực nhìn hắn, bỏ vỏ bánh lên bàn: "Không bao."
"Đừng... Đừng mà... Ta không cười... Thật sự." Chung Tử Kỳ vỗ vỗ mặt cố gắng nhịn cười.
Nhìn thấy sắc mặt hồng hào, ánh mắt chứa đầy nước của Chung Tử Kỳ, "Ngươi cười đi... Cười nữa ta sẽ hôn ngươi." Triệu Chính An bất ngờ thay đổi phong cách, nở nụ cười xấu xa.
Chung Tử Kỳ không nhịn cười được, độ cung khoé miệng không thể hạ xuống.
Triệu Chính An cười gian trá, vội vàng hôn lên môi Chung Tử Kỳ, hương vị ngọt ngào tốt đẹp giống như hắn tưởng tượng, hắn nhịn không được mà triền miên gắn bó, đầu lưỡi đi vào dây dưa với đầu lưỡi non mềm đang vội vàng né tránh.
Chờ đến khi Chung Tử Kỳ phản ứng lại, hắn liền cảm thấy từng đợt thiếu không khí đánh úp vào người, hắn muốn giãy giụa, thế nhưng cả người lại yếu ớt, đầu óc mê muội.
Khi nào Triệu Chính An dừng lại, hắn cũng không biết, hắn chỉ biết là, khi hắn lấy lại tinh thần, Triệu Chính An đang ôn nhu nhìn hắn, ngón tay chuyển động nhẹ nhàng trên môi hắn.
Chung Tử Kỳ phản xạ có điều kiện cắn một cái. Sau đó thân hình liền cứng đờ, nhanh chóng nhổ ngón tay Triệu Chính An ra, Chung Tử Kỳ đỏ mặt che miệng, lên án nhìn hắn: "Ngươi... Ngươi... Làm gì đó? Làm sủi cảo đi!"
Không cho hắn chuẩn bị chút nào, nhưng mà tại sao kỹ thuật của Triệu Chính An lại tốt đến vậy? Không phải chưa từng thân mật với ai sao?
Triệu Chính An chép chép miệng, trở lại chỗ ngồi: "Làm sủi cảo, tiếp tục bao."
"Ngươi... Ngươi... Ngươi." Chung Tử Kỳ thở hổn hển chỉ vào Triệu Chính An.
"Ta... Ta... Ta làm sao?" Triệu Chính An hỏi bằng vẻ khó hiểu.
"... Không có gì." Chung Tử Kỳ muốn nói kỹ thuật hôn của ngươi thế nào cũng không liên quan đến ta, thế nhưng lại cảm thấy vấn đề này có hơi ngu ngốc, vẫn là đừng hỏi thì hơn.
Triệu Chính An âm thầm cong khoé môi.
Sau đó việc bao sủi cảo của Triệu Chính An không có chút tiến bộ nào, vẫn xấu như lúc trước, nhưng mà Chung Tử Kỳ chỉ cười nhạo trong lòng một chút chứ không dám thể hiện ra bên ngoài, để tránh việc tai bay vạ gió.
Hai người cùng nhau bao sủi cảo, nói nói cười cười một lát liền bao xong tất cả sủi cảo, Triệu Chính An tự giác đi đun nước nóng, Chung Tử Kỳ thì băm tỏi bỏ vào trong nước, đợi đến khi nước sôi thì bỏ sủi cảo với hình thù kỳ quái vào, chậm rãi khuấy đều.
Hơn mười phân chung
(10p)
sau là có thể vớt ra.
Ngoại trừ vài cái sủi cảo bị nước vào, những cái khác đều rất hoàn hảo, Triệu Chính An mới tránh được việc ăn sủi cảo ẩm nước.
Triệu Chính An không sợ phỏng mà vội vàng bỏ vào miệng, nhân bánh ngon ngọt thấm vào lòng. Triệu Chính An dựng thẳng ngón tay cái, Chung Tử Kỳ đắc ý tiếp nhận sự khích lệ của hắn.
Việc thu hoạch vụ mùa cũng là bài kiểm tr.a người nào chịu khó người nào lười biếng, người tay chân nhanh nhẹn thì sắp thu xong, kẻ lười biếng thì người khác đã thu xong mà bọn họ vẫn còn lại rất nhiều.
Nhà Triệu A mẫu thu hoạch xong trước, thu xong thì hắn liền để Triệu Bảo và Triệu Thăng ở nhà phơi lúa, còn hắn và Triệu Trữ thì lên trấn bày quán, mỗi ngày đều kiếm được không ít tiền, chậm trễ một ngày lại mất biết bao nhiêu là tiền.
Huống chi nghe người trong trấn nói đậu hũ não của nhà hắn đã trở thành một trong năm món ngon nhất trấn Thanh Thuỷ, đương nhiên đứng đầu chính là bánh quẩy của Chung Tử Kỳ, tuy rằng mùa thu thì sinh ý mì lạnh sẽ giảm, thế nhưng mọi người vẫn xếp nó vào trong năm hạng đầu. Còn hai hạng khác chính là tôm hùm cay và rau câu, Chung Tử Kỳ đã ăn thử, đúng là không tệ.
Sau khi thu hoạch vài ngày chính là lễ trung thu, Chung Tử Kỳ cũng không phải người toàn năng, hắn không biết làm bánh trung thu, cho nên hắn lên trấn chọn lựa các loại bánh trung thu hợp khẩu vị.
Tổng cộng gói thành năm phần, một phần đưa cho Hoàng A mẫu, một phần đưa cho Triệu A mẫu, một phần đưa cho Chung gia, một phần cho nhà Vương Thúy Hoa, phần cuối cùng đương nhiên là đưa cho nhà thôn trưởng, năm nhà nhận được bánh trung thu đều rất vui vẻ, vừa kéo gần quan hệ vừa tiết kiệm được tiền mua bánh.
Hôm nay là trung thu, Chung Tử Kỳ xuống bếp làm đầy một bàn đồ ăn, còn bày một vò rượu nhỏ. Chính là rượu đào mà hắn ủ, hôm qua mới vừa mở nắp, cũng đã lọc cặn rồi, Triệu Chính An đã nếm thử, hắn cảm thấy rất ngon, cẩn thận cảm nhận còn ngửi được vị đào trong veo, nồng độ cồn không cao, ngay cả hài tử cũng có thể uống.
"Ăn cơm đi." Chung Tử Kỳ kêu Triệu Chính An ngồi xuống ăn cơm.
Rót hai chén rượu, một chén đưa cho Triệu Chính An, một chén tự mình cầm lấy.
"Trung thu vui vẻ." Chung Tử Kỳ nâng bát nói thật nghiêm túc, đây là trung thu đầu tiên mà hắn trải qua ở đây, nhất định phải xem trọng, tuy rằng thân ở thế giới khác, thế nhưng hắn vẫn phải sống thật vui vẻ.
"Trung thu vui vẻ." Triệu Chính An nói xong liền chạm bát với hắn, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Chung Tử Kỳ uống hết rượu đào liền chẹp lưỡi cảm thấy không tệ, lại rót đầy bát cho hai người, ăn hai miếng đồ ăn rồi chạm bát lần nữa.
Chuyện sau đó, Chung Tử Kỳ không nhớ rõ, hắn chỉ nhớ hắn rất vui vẻ, liền hét lên một tiếng rồi uống hết chén rượu, trong lòng hắn có chút chua sót, hắn lại uống thêm chén nữa, sau đó không nhớ gì hết.
Chung Tử Kỳ ngồi trên giường ảo não xoa huyệt thái dương, hắn sẽ không uống rượu nữa.
Không biết khi nào thì Triệu Chính An cũng tỉnh, nhìn hắn đầy thú vị: "Nồng độ cồn thấp như vậy, mà ngươi còn có thể say đến như vậy, thật là lợi hại."
Chung Tử Kỳ đấm ngực dậm chân, vậy mà bỏ lỡ việc ngắm trăng, ngưỡng tiếp thu của thân thể này thật thấp, kiếp trước tửu lượng của hắn không tệ, ít nhất là uống hết một bình cũng không say.
"Đêm qua ta có làm chuyện gì quá đáng không?" Chung Tử Kỳ nghiêm túc hỏi, hắn vẫn rất chú ý hình tượng của mình.
"Ừm... Không có làm gì quá đáng."
Chung Tử Kỳ vừa mới nhẹ nhàng thở ra, Triệu Chính An lại nói tiếp: "Chỉ là ôm ta khóc rống, lau hết nước mũi nước mắt lên người ta."
Chung Tử Kỳ đen mặt, vậy mà Triệu Chính An còn nói hắn không có làm gì quá đáng? Sao hắn lại không nhớ gì hết vậy nè: "Còn gì nữa không?"