Chương 46: Giúp đỡ lẫn nhau
Editor: AM
Buổi tối, nằm ở trên giường, Chung Tử Kỳ rất tự nhiên tựa vào lồng ngực Triệu Chính An, nghe Triệu Chính An nói chuyện.
"Hôm nay, Kim chưởng quầy của tửu lâu Kim Hoa nói muốn làm hoạt động rút thẻ, nhờ ngươi đề bạt ý kiến." Triệu Chính An nói lời của Kim chưởng quầy cho Triệu Chính An nghe.
"Kêu ta đề bạt ý kiến hả?" Chung Tử Kỳ cảm thấy ngoài ý muốn, Kim Thịnh này, đúng là xem trọng hắn mà.
"Đúng vậy, ai kêu ngươi có khả năng như vậy, không thấy hôm nay có biết bao nhiêu nam nhân nhìn ngươi đến nỗi hai mắt toả sáng à." Triệu Chính An nói, hắn hận không thể móc mắt hết bọn họ! Thời gian trôi qua, dục vọng chiếm giữ của hắn càng thêm mạnh mẽ, hắn chỉ hy vọng ánh mắt đối phương luôn nhìn mình, tuy khả năng này không lớn.
Triệu Chính An uể oải không biết là, hy vọng của hắn đã được thực hiện hơn phân nửa, bởi vì bây giờ mặc kệ là Chung Tử Kỳ làm gì thì đều theo thói quen tìm kiếm Triệu Chính An, giống như hôm nay, khi hắn bận rộn, thế nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng Triệu Chính An, nhìn thấy cử động của hắn thì nở liền nụ cười.
Ngay cả Chung Tử Kỳ cũng không phát hiện ra hành động vô thức của hắn, nhưng người có lòng sẽ nhận thấy bong bóng tình cảm giữa hai người bọn họ.
"Đâu có, ngươi đa nghi quá hả?" Chung Tử Kỳ không nói gì, sao hắn lại không cảm thấy như thế chứ?
"Chẳng lẽ ngươi ghen tỵ?" Chung Tử Kỳ tỉnh ngộ, không có ý tốt ngửa đầu nhìn hắn.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, ngay cả hơi thở cũng thổi lên mặt đối phương.
"Ghen?" Triệu Chính An tự hỏi vài giây: "Đúng vậy, ta chính là ghen tỵ, vậy ngươi định trấn an ta thế nào? Nếu không thì ngày mai đừng đi nữa."
Chung Tử Kỳ ngắt lời: "Nghĩ đẹp thật, còn muốn ta trấn an, ngươi là ca nhi hả?"
"Tuy ta không phải ca nhi, nhưng mà ta có trái tim yếu ớt." Triệu Chính An nói nghiêm túc, ra vẻ ngươi nhất định phải tin tưởng ta.
Chung Tử Kỳ bị chọc cười, hắn liền nói đùa: "Vậy ngươi muốn ta trấn an ngươi thế nào?"
Triệu Chính An cười xấu xa dựa sát vào lỗ tai Chung Tử Kỳ nói một câu.
Chung Tử Kỳ lập tức đỏ mặt, ấp úng: "Không được... Cái kia... Chờ một chút, cho ta chuẩn bị một chút."
Triệu Chính An bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên cười: "Vậy được rồi, ngươi hôn ta đi, hôn một lát là ta tốt lên liền."
Chung Tử Kỳ cắn môi, khó có khi ngại ngùng, nhưng mà nếu hai người đã mở rộng tấm lòng, vậy hắn cũng không nên già mồm cãi láo nữa.
Ánh mắt Chung Tử Kỳ đánh giá từ trên xuống dưới một lần, sau đó mạnh mẽ đưa miệng đến gần, nhưng mà bởi vì không điều chỉnh khí lực mà hai người đều đau đớn, Chung Tử Kỳ ngại ngùng muốn lùi lại, thế nhưng Triệu Chính An lại không cho hắn cơ hội, ôm đầu hắn làm nụ hôn này thêm sâu sắc, đợi đến khi hai người thở hổn hển thì mới buông ra.
"Rất ngọt!" Triệu Chính An chưa đã thèm ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ miệng, ánh mắt sáng ngời.
Chung Tử Kỳ trừng hắn, ngọt muội ngươi! Ngươi là cái đồ thối tha không biết xấu hổ!
Chung Tử Kỳ cử động một chút, đột nhiên cảm thấy dưới thân có cái gì đó rất nóng chỉa vào người hắn, đều là nam nhân cho nên đương nhiên hắn biết đó là cái gì. Hắn nhẹ nhàng từ chối một chút, thế nhưng tay Triệu Chính An lại nhanh hơn.
"Buông ra." Chung Tử Kỳ cao giọng nói.
"Nương tử, ngươi có còn nhớ hay không, có một lần ta cũng ôm ngươi như vậy, kết quả là ngươi đánh ta tỉnh ngủ luôn." Triệu Chính An nhớ đến ký ức cũ, hắn thì ngây ngốc ôm nương tử, rồi bị ánh mắt lạnh lùng của nương tử dập tắt đốm lửa trong lòng, bây giờ hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.
"Nói cái này làm gì?" Chung Tử Kỳ cảnh giác nhìn Triệu Chính An, sợ hắn lại làm ra chuyện gì khác lạ.
"Bình thường ngươi giải quyết thế nào, ngươi cũng giải quyết cho ta đi." Triệu Chính An nghiêm mặt đến gần hắn, vẻ mặt chờ mong.
"Tránh ra." Chung Tử Kỳ sợ hãi dùng sức đẩy Triệu Chính An, đương nhiên hắn biết Triệu Chính An có ý gì, nhưng hắn không phải là người có dục vọng mãnh liệt, bình thường hắn rất ít khi giải quyết cho mình, đừng nói là giải quyết cho người khác.
Triệu Chính An uỷ khuất bĩu môi, tội nghiệp nhìn hắn: "Nương tử... Giúp giúp ta đi... Rất khó chịu!!"
Chung Tử Kỳ không để ý đến hắn, Triệu Chính An liền bắt đầu cọ cọ lên người Chung Tử Kỳ.
Cuối cùng, Chung Tử Kỳ không thể nhịn được nữa -- Vẫn là giúp hắn...
Sờ trúng cái gì đó rõ ràng là không có nhỏ như của mình, Chung Tử Kỳ rất hoảng sợ, cũng không biết nên làm gì cho tốt.
Triệu Chính An vuốt tóc Chung Tử Kỳ, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của hắn, bàn tay lại đi dọc theo thân thể Chung Tử Kỳ, khi Chung Tử Kỳ chưa kịp phản ứng thì hắn liền bắt lấy nơi yếu ớt của Chung Tử Kỳ, Chung Tử Kỳ nhịn không được mà hừ nhẹ một tiếng, thế nhưng không dám phản kháng, người ta đang nắm vận mệnh của hắn trong tay đó!
Làm theo ta." Triệu Chính An cười cười, bàn tay bắt đầu chậm rãi chuyển động lên xuống. Chung Tử Kỳ thoải mái rầm rì, cũng làm theo tiết tấu của Triệu Chính An.
Hai người cứ như vậy mà giúp đỡ nhau hoàn thành cao triều đầu tiên.
Vui sướng qua đi, cái mặt dày của Chung Tử Kỳ liền đỏ lên, hắn tìm mảnh vải chà lau sạch sẽ, cũng thay đổi tiết khố mới rồi nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau, lượng khách của cửa tiệm giảm bớt hơn hôm qua một ít. Nghe những người khác nói, tửu lâu Hưng Thịnh cũng mở hoạt động rút thẻ trúng thưởng, hấp dẫn không ít người đi xem, tất cả mọi người đều muốn xem thử đối phương sẽ thưởng cho họ cái gì.
"Hưng Thịnh này, đúng là không biết xấu hổ mà..." Triệu Trữ bĩu môi mất hứng.
"Quên đi, chúng ta cũng đoán trước được rồi mà, còn nữa, chúng ta cũng không có quyền ngăn cản, bọn họ không chèn ép chúng ta là đã không tệ lắm rồi, quan tâm hắn làm gì." Triệu Thăng vỗ vỗ bả vai đệ đệ, làm cho hắn bớt giận.
Gần giữa trưa, Kim chưởng quầy lại đến tìm, vẫn là Triệu Chính An tiếp khách.
"Ta biết hai người không rãnh, cho nên lại đến tìm." Kim Thịnh cười tủm tỉm nói, trên mặt không có vẻ giận dỗi.
"Thật ngại quá, Kim chưởng quầy, chỗ này của chúng ta đúng là bận rộn, vừa định tối nay sẽ qua tìm ngài, không ngờ ngài lại tự mình đến một chuyến." Triệu Chính An trả lời đúng mực, vừa đủ tôn kính nhưng lại không hề nịnh nọt.
"Chuyện này, Kỳ ca nhi nói thế nào?" Kim Thịnh không thèm để ý, khoác tay hỏi chuyện mà hắn đã nhờ cậy.
"Tử Kỳ đã nghĩ ra một thứ, chúng ta ra phía sau nói." Phía sau mà Triệu Chính An nói chính là ở sau quầy bánh quẩy của Chung Tử Kỳ, cách đó hai thước, vừa lúc thích hợp cho bọn họ nói chuyện.
Triệu Chính An đi qua thay thế Chung Tử Kỳ: "Ngươi nói chuyện rút thẻ với Kim chưởng quầy đi."
"Được." Chung Tử Kỳ đưa chuyện đang làm cho Triệu Chính An, cầm lấy khăn lau tay.
Chung Tử Kỳ và Kim chưởng quầy đi đến một góc sáng sủa: "Chính An đã nói với ta, thật ra ta cũng không có đề nghị gì hay, ta nói đại khái cho ngài nghe một chút."
Kim chưởng quầy gật đầu: "Ngươi nói đi."
Chung Tử Kỳ nói đơn giản cho Kim chưởng quầy nghe chuyện hội viên VIP và ưu đãi ngày nghỉ.
"Ta chỉ nghĩ ra những việc như vậy, cụ thể và thực hành thế nào thì phải xem Kim chưởng quầy thôi."
"Ừ... Ta cảm thấy ý tưởng hội viên của ngươi không tệ." Kim chưởng quầy suy nghĩ một lúc lâu rồi nói, hội viên này nọ, ở nơi nhỏ bé thế này sẽ không phát huy hết công dụng, thế nhưng ở chỗ có nhiều quan gia, nhà giàu và viên ngoại này nọ thì có thể dùng được.
Hắn cảm thấy biện pháp này có thể đưa đến chỗ bổn gia sử dụng, nơi đó lớn và có nhiều công tử thiếu gia nhà giàu hơn nơi này.
Chung Tử Kỳ lại thảo luận kịch liệt về việc hội viên hoàng kim, bạc trắng và hội viên bình thường với Kim chưởng quầy một lát, cuối cùng thì Kim chưởng quầy cũng thoải mái rời đi, trong lòng càng thêm thưởng thức Chung Tử Kỳ.
Rất nhanh, kế hoạch hội viên VIP của Kim chưởng quầy liền được thực thi, chỉ cần tiêu phí xx lượng bạc sẽ trở thành hội viên bình thường của tửu lâu Kim Hoa, người đó sẽ được tặng một tấm vé hội viên, sau này ở tửu lâu thanh toán sẽ được ba lần giảm xx tiền, mỗi lần tiêu phí đều được ghi lại, đến khi tiêu phí hết ba lượt thì lại thu vé hội viên về.
Hội viên bạch kim cũng không khác hội viên bình thường cho lắm, nhưng mà người đó phải tiêu phí rất cao, mà hội viên hoàng kim lại khó có được, chỉ có thể mua bằng bạc, còn cần không ít bạc, có thể dùng ba năm, trong vòng ba năm bổn điếm chỉ tính tiền bằng một nửa giá, thậm chí còn thấp hơn.
Những người đó có thể tiêu phí để được thẻ hội viên, hoặc là dùng bạc đến mua. Không chỉ có thế, tửu lâu còn có chính sách ưu đãi, ví dụ như ngày nào đó, người nào đó sẽ nhận được ưu đãi mua năm cái bánh bao tặng một cái bánh bao và vân vân.
Tóm lại là làm cho khách hàng cao hứng, tửu lâu lại kiếm được tiền.
Còn nữa, không lâu sau, rất nhiều cửa tiệm đều lưu hành việc rút thẻ, không lưu hành cũng không được, ví dụ như cửa hàng bán mỹ nghệ, nếu ngươi không theo kịp thị trường, đối thủ đưa ra ưu đãi như vậy thì tất cả khác hàng đều bị đối phương cướp mất, vậy phải làm sao bây giờ?
Chỉ có thể cùng nhau mở ưu đãi.
Cho nên, hoạt động rút thưởng liền tăng vọt trong trấn Thanh Thuỷ, đi lại trên đường cái cũng có thể nhìn thấy dân chúng cười toe toét đi ra từ một cửa tiệm nào đó rồi lại đi vào cửa tiệm khác, ưu đãi này kiếm được không ít tiện nghi, không biết sau này có còn hay không, cho nên bây giờ phải mua nhiều một chút, thậm chí còn dẫn theo thân thích và bằng hữu đến mua.
Ngay cả nhiều tiểu thương thành Phượng Dương cũng không ngừng lườm nguýt, trấn Thanh Thuỷ đang làm cái gì? Hút đi không ít khách hàng của bọn họ, không có cách nào, bọn họ cũng phải làm ra đối sách tương tự hấp dẫn khách hàng trở lại, tuần hoàn như thế, hoạt động rút thẻ của Chung Tử Kỳ càng truyền càng xa.
Đương nhiên những chuyện đó là sau này.
Khai trương ba bốn ngày, lượng khách ở cửa tiệm bắt đầu ổn định, đều là khách hàng quen thuộc bình thường.
"Triệu A mẫu, chẳng phải nhà ngươi có không ít trứng chim hay sao?" Chung Tử Kỳ hỏi Triệu A mẫu.
"Vậy nè." Chung Tử Kỳ nói cách làm món trứng dân dã cho Triệu A mẫu nghe, món này rất dễ làm, trứng chim đun chín tám phần, cho vào nồi, đổ nước vào, thêm xì dầu, đường trắng, hồi hương rồi đun đến khi gia vị ngấm vào trứng, sau đó đun đến khi nước dùng không còn nhiều là được, như vậy mới làm trứng chim ngấm đều gia vị và càng thêm ngon miệng.
Triệu A mẫu hiểu rõ cách làm liền trở về làm một lần, ngày hôm sau đem đến cửa tiệm bán. Hiệu quả cũng không tệ lắm.
Hôm nay, trên đường về nhà, Triệu A mẫu đưa cho Chung Tử Kỳ một cái hà bao, bên trong đựng không ít tiền đồng.
"Triệu A mẫu, ngươi làm gì đó!" Chung Tử Kỳ vội vàng đẩy trả lại.
"Ngươi nhận lấy đi Kỳ ca nhi, hiện tại nhà chúng ta buôn bán lời không ít tiền, đều là do ngươi nói cho ta biết, tuy ta biết ngươi không để ý, nhưng mà, lương tâm chúng ta không cho phép, ta và phụ thân hài tử đã thương lượng rồi, cái này xem như chúng ta mua cách làm của ngươi, ta sẽ đưa tiền cho ngươi vào mỗi tháng. Nói thế nào thì ngươi cũng phải nhận lấy số tiền này." Triệu A mẫu không cho Chung Tử Kỳ từ chối.
Triệu Thăng và Triệu Trữ ở bên cạnh cũng giúp đỡ Triệu A mẫu thuyết phục Chung Tử Kỳ, không cần phải nói, nếu hắn không lấy thì Triệu A mẫu sẽ tức giận.
Chung Tử Kỳ nhìn thoáng Triệu Chính An, nghĩ nghĩ: "Được rồi, vậy ta nhận số tiền này."
Triệu A mẫu nhẹ nhàng thở ra, sau đó quay về nhà.
Trở về nhà, Chung Tử Kỳ liền hỏi Triệu Chính An: "Vừa rồi, sao ngươi không nói gì?"
"Có gì đâu mà nói? Triệu A mẫu cho ngươi thì ngươi nhận đi, cũng là bọn họ ngại ngùng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi thôi, ngươi không cần nghĩ nhiều." Triệu Chính An an ủi, thật ra hắn thấy như vậy cũng tốt, thân huynh đệ còn phải tính toán sổ sách rõ ràng, nếu nương tử hắn rộng lượng thì hắn cũng không có gì để nói.
"Không phải ta không muốn nhận, chẳng phải là ta chưa kịp phản ứng đó hay sao? Nhận cũng tốt, để Triệu A mẫu không cảm thấy thiếu nợ chúng ta, hơn nữa cũng thu được một số tiền." Chung Tử Kỳ gật đầu nói.