Chương 23: Cho em dám lẵng lơ! Cho em dám dâm đãng! Anh thao chết em!

*Hai người đổi đến chỗ ngồi phía sau, cởi quần áo, ôm nhau chặt chẽ.*
*Dư Duệ cúi đầu hôn lên vai trái của cậu ta, dấu răng trên đó vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, hắn lè lưỡi ɭϊếʍƈ láp, trêu đến Yến Cẩm Thư co cái cổ lại né tránh, cậu ta nói: “Ngứa…”*


*“Còn đau không?” Dư Duệ lại ɭϊếʍƈ một hồi.*
*“Không đau.” Yến Cẩm Thư nắm lấy tay của Dư Duệ chạm vào cúc huyệt nói: “Nơi này cũng không đau, đừng giày vò em nữa, mau mau đi vào, nhiều ngày rồi không có làm, em nhớ muốn ch.ết rồi.”*


*Dư Duệ cúi đầu nhìn đôi mắt đang ướt át của Yến Cẩm Thư, trong lòng như nhũn ra, cúi đầu hôn lên trán của cậu ta, rồi nói: “Em nhớ anh nhiều không?”*
*“Nhớ muốn ch.ết.” Yến Cẩm Thư nhấc mông cọ cọ vào tay của Dư Duệ.*


*Yến Cẩm Thư không có nói láo, xác thực cậu nhớ hắn nhiều lắm, có điều thân thể dường như thành thực hơn lời nói. Đầu ngón tay của Dư Duệ đặt tại miệng huyệt ướt át, nhẹ nhàng nhấn nhấn xoa xoa vùng da nhăn nheo quanh miệng huyệt, mãi đến tận Yến Cẩm Thư không chịu được mở miệng giục, hắn mới chầm chậm đâm một ngón tay vào.*


*Chậm rãi xen vào, nhẹ nhàng móc móc, cọ cọ, vò vò, xoa xoa, chầm chậm mà ma sát.*
*Yến Cẩm Thư bực bội chịu không nổi, liều mạng nắm ngón tay của Dư Duệ đút sâu vào bên trong cúc huyệt của mình, rồi nói: “Đừng chậm rì rì, nhanh lên một chút a!”*


*Dư Duệ khẽ cau mày, âm thanh khàn khàn nói: “Vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn, nóng vội lại chảy máu.”*
*Yến Cẩm Thư khóc không ra nước mắt, hoá ra đây là lưu lại di chứng về sau? Nhưng mà sau này làʍ ȶìиɦ đều như vậy, vậy làm gì còn đường sống cho cậu nữa a!*


available on google playdownload on app store


*“Không phải, ngày đó chỉ là ngoài ý muốn, lúc đó trạng thái của anh rõ ràng có gì đó không bình thường, hôm nay không phải như thế không phải sao?”*


*“Anh ngày ấy… Em biết anh tâm tình không tốt, cho nên liền để anh tùy tiện làm bừa?” Dư Duệ sờ sờ dấu răng trên bả vai của Yến Cẩm Thư, rồi tiếp tục nói: “Lần sau đừng như vậy.”*


*“Còn muốn có lần sau a? Nếu có lần sau nữa em đánh anh thành thịt nát!” Yến Cẩm Thư vòng ôm lấy cổ của Dư Duệ, đầu gối qua lại ma sát vuốt ve eo của hắn, thở dốc có chút gấp gáp nói: “Nhanh lên một chút thao em, chơi cho thoải mái xong rồi lại nói cho em biết ngày hôm đó vì sao tâm tình không tốt.”*


*“Chuyện của em thì anh phải thao cho em thoải mái em mới nói cho anh biết, hiện tại là chuyện của anh thì anh cũng phải thao cho em thoải mái rồi nói cho em biết, nghe những câu nói này anh cảm thấy mình là người chịu thiệt nha.”*


*Yến Cẩm Thư không nhịn được cười, cậu ta nói: “Đừng được tiện nghi còn ra vẻ, anh có phải đàn ông hay không a, mau tới thao!”*
*“Đệt! Xem ra lần trước em vẫn là chưa rõ ràng, hiện tại anh sẽ để cho em xem cẩn thận, xem ông đây đến cùng có phải là đàn ông hay không!”*


*Quả nhiên, lời này nói đâu trúng đấy.*
*Yến Cẩm Thư nhịn không ngừng cười trộm.*
*Nhưng mà, rất nhanh cậu không cười nổi.*
*“Ah! Ạch ah… Ai nha, con nhím nhỏ, anh nhẹ chút… Ah! Aha ——! Ôh ah! Đồ vô lại! Đau ah… Aha, chảy máu…”*


*“Không chảy máu! Ông đây biết rõ! Đừng cho xạo với ông!” Dư Duệ dùng sức xoa nắn cặp mông của cậu ta, vừa động vừa hung ác nói: “Cho em lẵng lơ! Cho em ɖâʍ đãng! Anh thao chết em!”*


*“Ôh ah ——” Yến Cẩm Thư ôm lấy cổ của Dư Duệ, thở hổn hển hôn lên cằm của hắn, tiếp theo dùng gò má cọ cọ trên cằm của Dư Duệ nơi mà đã có những cọng râu màu xanh xanh tua tủa vừa mới mọc ra đâm vào má của Yến Cẩm Thư làm cho trong lòng càng ngứa ngáy khó nhịn, dưới hạ thể chim nhỏ sừng sững chiến chiến ngẩng đầu lên, Yến Cẩm Thư đưa tay an ủi, ngước cổ, trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ ngọt ngào, cậu ta nói: “Ừm… Chơi em, thao mạnh lên cho em bắn!”*


*Dư Duệ thực sự không chịu được Yến Cẩm Thư như vậy, máu huyết khắp người vọt mạnh đến dưới thân, dương v*t đã cương cứng nóng như lửa lập tức nở lớn hơn, vừa thô lại vừa cứng đâm vào vách tường thịt sâu tận bên trong, bừng bừng nhảy lên.*
*“Ưh ah…”*


*Yến Cẩm Thư khó nhịn rên rỉ thành tiếng, cúc huyệt từng trận co rút nhanh, cắn chặt côn th*t từng cái từng cái. ɖâʍ dịch chảy ra, cúc huyệt trơn trợt thông thuận, co bóp chặt chẽ mang theo tiếng nước ‘lép nhép’, bên trong không gian buồng xe nhỏ hẹp yên tĩnh nghe vào tai rất ɖâʍ mỹ và rất khiêu gợi.*


*“Em ra nhiều nước như vậy, thực sự là rất ɖâʍ!” Dư Duệ thở hổn hển, tách hai chân của Yến Cẩm Thư ra hai bên, bắt đầu lại mạnh mẽ đâm sâu chạm vào tận cùng bên trong.*
*“Ah! Aha… Ạch ah, sâu quá… Ah! Con nhím nhỏ, ah ah ưh —— “*


*“Chồng em có phải đàn ông hay không hả? Nói!” Dư Duệ biến hóa góc độ đâm vào, mỗi một lần đều tinh chuẩn đánh vào nơi sâu, chạm vào cái điểm đòi mạng, đâm đến hai gò má của Yến Cẩm Thư ửng đỏ, ánh mắt mê loạn, ɖâʍ đãng rên la.*


*“Ah! Ah! Ôh aha —— Sướng quá, ah! Đỉnh nơi đó, dùng sức đỉnh, ưh ah! Aha ah ưh ——! Ah, sướng muốn ch.ết rồi…”*
*Dư Duệ biết cậu ta sắp tới cao trào, cố ý chậm lại tốc độ, hắn cũng không đỉnh vào cái điểm nhạy cảm đó nữa, chỉ là nhẹ nhàng đâm vào rút ra.*


*Yến Cẩm Thư khó chịu đến muốn ch.ết, hai chân không ngừng ma sát, thở dốc gấp gáp nói: “Ưh… Đừng dừng mà, nhanh, nhanh động a!”*
*“Nói! Chồng em có phải đàn ông hay không?”*


*Cái tên đàn ông hẹp hòi này cứ xoắn xuýt việc đó! Yến Cẩm Thư một tay nắm chặt chim nhỏ giữa hai chân, một tay ôm lấy cổ hắn, ghé vào lỗ tai hắn ám muội thở dốc, cậu ta nói: “Là đàn ông a, ông xã ~~~ nhanh, nhanh dùng sức đâm vào, ah…”*
*Cuối cùng còn rên lên một tiếng cực kỳ tiêu hồn.*


*Dư Duệ đương nhiên chịu không nổi, lập tức mãnh liệt đâm xuyên, chỉ chốc lát sau đã làm cho Yến Cẩm Thư gào thét đạt đến cao trào, thân thể trắng nõn cũng chuyển sang hồng, mềm nhũn ngã quắp dưới thân của hắn, liên tục thở hổn hển.*


*Yến Cẩm Thư đạt được khoái cảm cao trào cũng làm cho hoa thịt ấm áp co rút từng cơn ngậm chặt nuốt lấy côn th*t bên trong nó. Dư Duệ càng hưng phấn, côn th*t đã cương cứng càng nở lớn hơn, vừa đâm vừa đẩy mà tấn công, mạnh mẽ đem hoa huy*t nhỏ hẹp non mềm nông ra một cái lổ nhỏ, vùng da nhăn nheo chung quanh miệng huyệt cũng được co giãn kéo thẳng ra, biến thành một cái lổ nhỏ đỏ hồng ướt sũng, nhúc nhích run rẩy ngậm chặt côn th*t thô to.*


*Dư Duệ chăm chú quan sát, hơi thở trở nên ‘ồ ồ’ nặng nề, quá khiêu gợi mà, nhìn thôi là hắn cũng không nhịn nổi rất muốn bắn.*


*Yến Cẩm Thư ôm lấy cổ của Dư Duệ, cho hắn một nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt, đồng thời cậu ta đưa tay phải đến phía dưới của Dư Duệ, nắm vào gốc của dương v*t, bóp bóp vài cái, rồi nhẹ nhàng di chuyển xuống hai trứng tinh hoàn vừa nhào nặn, vừa nói: “Bắn đi, xong rồi chúng ta đổi nơi khác rồi tiếp tục, nơi này không gian quá nhỏ, không phát huy được hết.”*


*Dư Duệ thở ‘ồ ồ’, gỡ bỏ tay của Yến Cẩm Thư ra, đặt cậu ta ở dưới thân, eo lưng điên cuồng đong đưa, nhanh chóng mãnh liệt đâm xuyên kéo dài được một lúc, hắn đột nhiên cúi người ôm chặt lấy cậu ta, tinh dịch sền sệt nóng hỏi xuất ra.*


*“Ai, Nóng quá.” Yến Cẩm Thư hai chân kẹp chặt eo của Dư Duệ, hai tay ôm chặt lấy cổ của hắn, gò má nhẹ nhàng cọ cọ cái cổ đầy mồ hôi của Dư Duệ, triền miên lại ôn nhu, cậu ta nói: “Con nhím nhỏ, có chuyện gì không vui, thì nói với em, có thể giải quyết em sẽ giúp anh giải quyết, nếu giải quyết không được thì em sẽ cùng anh gánh chịu.”*


*Dư Duệ còn chôn ở trong thân thể hắn, bên trong hoa thịt ấm áp, ấm đến ngực hắn đều nóng lên, làm cho cả hai mắt đều cay cay, hắn nói: “Em có mệt hay không a, mỗi ngày công việc bận bịu như vậy rồi, còn muốn quản thêm chuyện của anh làm chi.”*


*Yến Cẩm Thư ngửa đầu hôn lên cằm của hắn, rồi nói: “Chuyện của anh, cho dù em bận bịu đến đâu đi nữa cũng phải quan tâm a.”*
*Dư Duệ cúi đầu cắn vành tai của cậu ta, hắn nói: “Chơi như vậy em có thoải mái không?”*
*“Thoải mái.”*


*“Vậy thì tốt.” Dư Duệ rút côn th*t ra ngoài, vừa sờ sờ lên chim nhỏ đang mềm nhũn, vừa nói: “Em mặc quần áo vào đi, anh kể chuyện xưa cho em nghe.”*






Truyện liên quan