Chương 34: Nói! Em! Làm! Chuyện Xấu!

*Sàn nhà lạnh, nằm lâu chỉ sợ sinh bệnh.*
*Dư Duệ đem Yến Cẩm Thư ôm lên giường, thay đổi phương thức tiến nhập từ phía sau tiếp tục thao cậu.*
*Yến Cẩm Thư mới vừa phát tiết qua, phía trước nhuyễn, mặt sau cũng nhuyễn, bên trong càng nhuyễn, trơn tuồn tuột, mềm ướt đến không biết hình dáng.*


*Ngược lại cả người mềm yếu vô lực, mặc người xoa tròn bóp méo.*
*Dư Duệ nắm chặt eo Yến Cẩm Thư, cúi người hôn môi cậu, hơi thở nóng bỏng bao trùm đôi môi bả vai và lưng của cậu, phối hợp dùng lực eo có tiết tấu đâm xuyên, thao tới Yến Cẩm Thư nhíu mày thở gấp, cả người run rẩy.*


*“Ừm… A, Ừ a! A a… Con nhím nhỏ, a! Mạnh thật, ạch a! A a —— quá thoải mái, a a a ——!”*


*Dư Duệ dùng sức hướng về cái mông của cậu, hai quả trứng đập vào mông cậu mấy lần, sau đó giữ chặt hai cái mông, bất chấp thao làm, xì xì xì xì tiếng nước ɖâʍ mỹ chen lẫn tiếng thân thể chạm vào nhau, đêm khuya yên tĩnh trong phòng ngủ nghe thấy càng rõ ràng.*


*Không ai rõ ràng hơn Dư Duệ phải làm sao để Yến Cẩm Thư thoải mái, chỉ cần cậu đồng ý, mỗi một lần đâm xuyên đều có thể làm cậu điên cuồng.*


*Yến Cẩm Thư bị thao đến toàn thân ửng hồng, dục tiên dục tử, dưới khố dương v*t lần thứ hai sung huyết, cậu không khỏi đưa tay an ủi, phối hợp với tần suất phía sau va chạm mà trên dưới tuốt động.*


available on google playdownload on app store


*Dư Duệ đột nhiên hướng về một phương vị nào đó nhanh chóng đâm xuyên, đùng đùng đùng đùng, tiết tấu chặt chẽ làm cho tiếng nước ướt nhẹp phát ra càng lớn.*
*“A, a! A! Ừ a a a ——!”*


*Thân thể bị đâm đến trước sau kịch liệt lay động, Yến Cẩm Thư không thể không thu tay về, nắm chặt ga trải giường, miệng huyệt yếu đuối bị côn th*t cực nóng thô cứng không ngừng qua lại ma sát, khoái ý cuồn cuộn cuốn vào trong thân thể, theo huyết dịch lưu động phân tán đến mỗi một nơi trong cơ thể, trong phút chốc lại tập trung đến dưới bụng. Khoái cảm qua lại bốc lên, không ngừng chồng chất, hầu như khiến người ta thở không nổi.*


*“A, a! Ô a a! Dư… Duệ… Không muốn, a! A ạch, a a! A a a ——!”*
*Dư Duệ hai tay vòng tới phía trước nâng đỡ lồng ngực Yến Cẩm Thư, tình sắc qua lại ma sát hai núm vú, eo mông đong đưa tốc độ không giảm chút nào.*


*“Bình thường dưới tình huống này, ‘Không muốn’ ý tứ chính là ‘Nhiều hơn một chút’, Tiểu ɖâʍ đãng, đã ướt thành như vậy còn nói vậy.” Thu hồi một tay, hướng về bắp đùi của Yến Cẩm Thư quẹt lấy ɖâʍ dịch đầy tay trơn trợt, đưa tay đưa đến trước mắt Yến Cẩm Thư*


*.. “Anh...”*
*“Anh, không xong rồi… Muốn… Ừ a, a! A a a…”*


*Dư Duệ biết cậu muốn bắn tinh trong nháy mắt đưa tay tới, tinh dịch một luồng một luồng phun tung toé ở lòng bàn tay hắn. Chôn ở sâu nơi hành lang dương v*t của hắn cũng bị tràng đạo căng mịn trơn trợt điên cuồng co thắt, Dư Duệ vạn phần hưởng thụ ngước cổ lên, trong miệng phát ra tiếng thở phào sung sướng, một lát sau lần thứ hai đưa tay tới trước mặt Yến Cẩm Thư mở lòng bàn tay ra nói: “Xem, đều là của em.”*


*Yến Cẩm Thư đẩy tay hắn ra, duỗi thẳng hai chân, mềm nhũn nằm trên giường, liên tiếp thở dốc: “Mệt muốn ch.ết…”*
*Cậu hơi động đậy côn th*t chôn ở trong thân thể liền trượt ra ngoài. Dư Duệ xoa bóp cái mông cậu mấy lần, nói: “Thoải mái xong liền mặc kệ lão tử?”*


*Yến Cẩm Thư bình phục hô hấp, lười biếng nhắm hờ hai mắt nói: “Không quản.”*
*Dư Duệ lấy hai ngón tay cắm vào cái lỗ nhỏ ướt đẫm hỏi: “Sao không quản?”*


*Yến Cẩm Thư rầm rì vài tiếng, vươn mình ngồi dậy, xếp chăn, dựa vào nằm trên đó, hai cái chân vừa dài vừa trắng tách ra, cằm vươn lên, đuôi lông mày khóe mắt tất cả đều ra vẻ dụ hoặc: “Đến đây.. tiếp tục.”*
*Đệt!*


*Dư Duệ nhào lên đem người ôm lấy, eo hướng về phía trước đưa tới, khí thế hùng hổ đâm mạnh vào thật sâu.*


*“A…” Yến Cẩm Thư đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt vai Dư Duệ: “Ừm, thật sâu…em thích côn th*t vừa lớn vừa cứng này, con nhím nhỏ, anh giỏi quá… A! Ạch a a! A ——! Muốn hỏng rồi, ô a a… Nhẹ chút, đâm hỏng rồi thì không có mà chơi… Ừ, a…”*


*Dư Duệ ôm chặt Yến Cẩm Thư, lại là một phen sâu đỉnh mãnh xuyên: “Em thích côn th*t này, dù chủ nhân của nó làm chủ xấu cũng được phải không?”*
*Yến Cẩm Thư ừ a a rên rỉ đến vui vẻ, còn nở nụ cười lên tiếng: “… Hai việc này có quan hệ?”*


*“Không.” Dư Duệ hăng hái đong đưa eo mông, côn th*t to dài từng hồi từng hồi không chút lưu tình thao mở miệng huyệt nhỏ hẹp non mềm, mồ hôi từng giọt lớn từ trên trán lăn xuống, hắn nói: “Nhưng anh cho rằng chính là như vậy.”*


*“Ai, a… Ạch a! A a ——! Thật thoải mái, Ừ a… Muốn ch.ết, con nhím nhỏ, ô a… anh muốn đem em thao ch.ết, a, a a —— “*
*“Con mẹ nó em đã ɖâʍ đãng thành như vậy, lão tử thực sự là hận không thể thao ch.ết em!”*
*Đương nhiên thao sẽ không ch.ết, bởi vì Dư Duệ rất nhanh sẽ bắn.*


*Yến Cẩm Thư biết cách làm chuyện xấu, dùng hết sức kẹp chặt hắn, Dư Duệ bị tiểu huyệt kẹp chặt đến thoải mái méo mó, vốn cũng sắp đến rồi, đột nhiên không kịp chuẩn bị bị tiểu huyệt một trận tàn nhẫn cắn duyện, hồn suýt chút nữa không bị hút ra.*


*Dư Duệ dừng lại một hồi, mặt tối sầm lại rút dương v*t ra, leo qua thân thể Yến Cẩm Thư dương tay đánh vào đôi mông no đủ vểnh cao, đùng đùng đùng đùng đánh liên tục bốn phía, nói: “Nói! Em! Làm! Chuyện xấu!”*
*Yến Cẩm Thư không nói nổi chỉ phát ra âm thanh: “A! A! A! A!”*


*Dư Duệ đánh xong, đem người qua ôm vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn một cái: “Cho em một viên kẹo ngọt.”*
*Yến Cẩm Thư ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi:”Không đủ ngọt.”*


*Dư Duệ lấy thêm một ngón tay đột nhiên đâm vào còn ở ra bên ngoài lỗ nhỏ quét tới quét lui tinh thủy. Yến Cẩm Thư chấn kinh há mồm trong nháy mắt cúi đầu ngăn chặn môi hắn, câu triền ɭϊếʍƈ duyện, càng hôn càng sâu.*


*Một bá đạo lại ôn nhu triền miên hôn sâu, trong tiếng Yến Cẩm Thư a a ừ thở dốc mà kết thúc.*
*“Ha…” Hai người môi lưỡi rốt cục tách ra, làm ra một sợi chỉ bạc ám muội. Yến Cẩm Thư tiện tay lau môi, co quắp ngã xuống, há mồm thở dốc: “Ai… Không sai, lúc này ngọt.”*


*Dư Duệ dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa đôi môi ướt át của cậu nói: “Cẩm Thư.”*
*“Ai?” Yến Cẩm Thư thoáng trợn to mắt, hỏi: “Sao vậy?”*
*Dư Duệ nằm vật xuống ở bên cạnh Yến Cẩm Thư ôm cậu vào trong ngực, một tay vỗ nhẹ sau đầu cậu nói: “Em tin tưởng anh không?”*


*Yến Cẩm Thư nghi hoặc, hỏi: “Sao đột nhiên anh hỏi chuyện này?”*
*Dư Duệ không lên tiếng, chỉ ở trên trán cậu hôn một cái.*
*Yến Cẩm Thư nháy mắt mấy cái, bên tai có chút nóng lên, “Ừm, tin tưởng anh a, bất luận anh làm việc gì em cũng đều tin tưởng anh.”*


*“Nếu tin tưởng anh vậy thì anh không muốn em giấu anh cái gì, hài lòng ở trước mặt anh cười, không vui thì ở trước mặt anh khóc, bờ vai và lồng ngực của anh vẫn thuộc về em.”*
*“Ai, khụ! Sao tính tình của anh lại biến đổi quá nhanh, làm em nổi hết da gà.”*
*Dư Duệ đen mặt.*


*“Còn có, lời này là của baidu nói phải không “*
*Dư Duệ đẩy ra Yến Cẩm Thư, vô cùng tức giận một thân trần trụi đứng lên, nói: “Đệt! Ông đây không nói chuyện với em nữa!” Hắn nổi giận đùng đùng nhảy xuống giường, đi vào phòng tắm, dùng sức thật mạnh đóng sầm cửa lại.*


*Yến Cẩm Thư xì xì bật cười, ai, con nhím nhỏ này thật đáng yêu.*
*Dư Duệ hầm hừ dùng di động chơi với baidu, liên tiếp chừng mấy ngày không cùng Yến Cẩm Thư nói chuyện.*


*Dư Duệ giận Yến Cẩm Thư, Yến Cẩm Thư cũng không để ý đến hắn. Đương nhiên không phải vì chịu lạnh nhạt mà cố ý giận hờn, tuy rằng tuổi sinh lý nhỏ hơn Dư Duệ, nhưng tuổi tâm lý tuyệt đối thành thục hơn Dư Duệ, cậu thật làm không được chuyện ấu trĩ như vậy.*


*Không nói lý với Dư Duệ cũng vì một phần cậu bận bịu.*
*Hạnh mục bên Hồng Kông có mấy chỗ sơ suất, bên này lại có khách hàng lớn bên Đức muốn tới khảo sát, còn có chuyện của Cố Cẩm…*
*Ngược lại chính là bận bịu, xoay quanh bận bịu.*


*Yến Cẩm Thư bận bịu đến quay cuồng. Dư Duệ lại uống đến say khướt.*
*“Thao, rượu này thật không phải là cho người uống…”*


*Hồng Cẩn Dương thanh toán hết tiền cẩn thận cất bóp rồi xoay người đi tới, đem người ngã quắp ở trên ghế salông người kéo đi, vừa đi vừa mắng: “Cậu biết rượu kia bao nhiêu tiền một chai không? Con mẹ nó cậu cũng quá ác, ùng ục ùng ục uống như nông dân uống nước suối vậy, sao rồi, hiện tại cảm thấy ngọt chứ?”*


*“Bao nhiêu tiền?”*
*Hồng Cẩn Dương so vai thủ thế đưa tám ngón tay.*
*“Tám ngàn?” Dư Duệ giật mình một cái, tỉnh rượu hơn phân nửa: “Đệt! Rượu này sao lại quý giá như vậy?”*
*Hồng Cẩn Dương tát một cái lên đầu hắn nói”Thêm một số không!”*


*“Thêm một số không? Tôi… ban ngày ban mặt …”*
*“Bây giờ là buổi tối, chỉ có mặt trăng, không phải ban ngày, lên xe, tôi đưa cậu trở về.”*


*Dư Duệ loạng choà loạng choạng mở cửa xe, nhìn Hồng Cẩn Dương: “Thao, cũng còn tốt rượu kia là của Từ nữ sĩ, không nhờ cô ấy chuyện làm ăn này chắc cũng không thành…Thôi.. trước tiên phải trả 80 ngàn bồi vào, thật đúng là thiệt thòi lớn.”*


*Hồng Cẩn Dương lại cho hắn một cái tát: “Đừng nói với tôi từ thao.”*


*“Con mẹ nó cậu thấp hơn tôi 2 cm đó, đừng động một chút là hướng về trên đầu tôi bắt chuyện, động thủ nữa tôi đánh cậu!” Kéo cửa xe bên ghế phụ ngồi vào hắn liếc nhìn chỗ điều khiển rồi nhìn Hồng Cẩn Dương, một mặt ghét bỏ: “Cậu sao vậy, tôi cũng không thao cậu, cậu không vào.”*


*Hồng Cẩn Dương nở nụ cười vừa chuyển qua một bên hỏi: “Ai nói với cậu là tôi là lái xe?”*






Truyện liên quan