Chương 3: Đây là Ngày Tàn

Thành phố trước mắt tràn ngập mùi thối rữa và khoa học kĩ thuật, Trình Kiến đi xuống phi cơ, hai tay ôm súng, ánh mắt căng thẳng đánh giá từng cảnh tượng xa lạ.


Chung quanh rét buốt tối tăm, các tòa nhà cao lớn đã tàn tạ vô cùng, cửa kính gần như đều vỡ sạch, trong bóng tối lấp kín những mảng rừng sâm nghiêm mà kỳ dị, sinh tồn ở đây chỉ e đều dựa vào bản năng săn giết nguyên thủy nhất.


“Tôi có thể ở lại phi cơ không ra được không?” Trình Kiến nhìn Clara cũng xuống phi cơ, cẩn thận dò hỏi.
“Được thì được, nhưng nơi này là khu vực trung tâm Dahl, thời gian nhiệm vụ của chúng tôi mất chừng ba ngày, trong khoảng thời gian đó không thể đảm bảo cưng sẽ không gặp nguy hiểm.”


Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô nàng vẫn lắc đầu, gạt bỏ ý kiến này, “Quên đi, tốt nhất cưng đừng ở lại đây, sau khi nhiệm vụ kết thúc, chưa chắc bọn tôi đã có cơ hội trở lại phi cơ này, đến lúc đó bất kì tình huống gì cũng có thể xảy ra.”


“Thế nên nếu tôi đợi trong đó, rất có thể sau cùng sẽ kẹt mãi ở đây sao?” Trình Kiến siết chặt khẩu súng trong tay, định hướng yên bình vừa nảy ra trong đầu cô nháy mắt đã bị phá vỡ.
“Đại khái là vậy.” Clara vỗ cánh tay Trình Kiến.


Lúc này, người đàn ông lạnh băng kia cũng đi ra, anh ta chẳng thèm đếm xỉa gì đến Trình Kiến, trực tiếp đi lên trước. Trình Kiến nhìn anh ta chằm chằm, bụng nghĩ phỏng chừng mình chính là hạng tép riu cả đời cũng không lọt vào tầm mắt anh ta.


available on google playdownload on app store


Nhưng giữa lúc cô đang cúi đầu nhìn mũi chân mình, bên cạnh đột ngột vọng sang một giọng nói lạnh tanh đầy lí tính.


“Nếu cô có thể gắng hết sức cung cấp trợ giúp kĩ thuật cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cắt cử lực lượng bảo vệ cô.” Vừa nói, người đàn ông vừa ném cho Trình Kiến một túi trang bị lớn, Trình Kiến giơ hai tay đón lấy theo phản xạ, bên hông cũng trầm xuống theo.


Nặng quá! Trình Kiến cố gắng nâng túi, cô đoán bên trong hẳn là công cụ cần dùng để phá giải thiết bị đầu cuối và sửa chữa. Bình thường những dụng cụ này đều có vị trí xếp đặt cố định, không ai mang chúng theo chạy khắp nơi cả, tuy đồ quân dụng quan trọng phương diện bền tiện, chắc chắn đã trải qua một số sửa đổi, nhưng trọng lượng này vẫn hơi khó gánh vác đối với cô.


“Rõ chưa?” Người đàn ông lại hỏi một câu, anh ta tiếc chữ như vàng, trước sau nhất quán vô tình lạnh nhạt, Trình Kiến trông ánh mắt anh ta mà cảm tưởng như tim gan mình cũng run lẩy bẩy, cô cứ cảm thấy bất kì lúc nào người đàn ông này cũng có thể nghiền ch.ết cô.


“Rõ ạ!” Cô vội vàng gật đầu đáp lời, không dám hỏi nhiều, vừa run rẩy vừa gắng sức mở túi trang bị ra xem xét, thấy rõ được những thứ đựng bên trong rồi, cô định bụng đeo túi ra trước người, lúc này, người đàn ông cũng đã sớm cách cô một khoảng xa.


Trình Kiến cảm thấy dạ dày mình nhâm nhẩm đau, chẳng biết là phản ứng sinh lý hay bị mùi pheromone thối rữa nồng nặc chung quanh kích thích, làm cô phải tạm dừng một giây tự ổn định rồi mới rảo bước đuổi kịp đội ngũ phía trước, súng được cô cắm ở túi ngách balo để tiện có thể lấy ra bất cứ lúc nào bảo vệ tính mạng.


Cả đội dùng máy thăm dò, chia làm mấy nhóm núp vào ngõ hẻm sâu không lường được dưới sự chỉ huy của người đàn ông.
Trình Kiến theo bản năng đi theo Clara, trong đội chỉ có ba người từng nói chuyện với cô, cô rất kiên định lựa chọn nữ alpha tương đối có thiện chí với mình này.


“Tại sao lại đi theo tôi? Người mạnh nhất trong bọn tôi là chỉ huy đấy.” Clara vừa chạy vừa quay sang hỏi Trình Kiến, trong ánh sáng chớp vụt của một cây đèn đường mờ tối khi băng ngang qua, dung mạo cô nàng rực rỡ hiên ngang khôn tả.
“Ừm… Vì cảm thấy chị không thô bạo lắm.”


“Không đâu, tôi thô bạo lắm đấy cục cưng beta à, nhất là lúc trên giường, tôi thích mang đến cho bạn tình thể nghiệm gần ch.ết đó.”
Trình Kiến nghe ra ý trong lời cô, tai nóng bừng, cô lắc đầu quầy quậy, từ chối: “Tôi không có ý đó! Ý tôi là thi hành nhiệm vụ!”


Clara chạy đằng trước Trình Kiến, linh hoạt như một con mèo, cô nàng dừng lại ở khúc rẽ đầu hẻm, Trình Kiến còn chưa hiểu được có chuyện gì đã thấy cô nàng gọn gàng bật người, đạp tường mượn lực nhảy qua, hai chân quấn lên vai một con zombie đang nghèn nghẹn gầm gừ, lộn người đồng thời vặn gãy cổ con zombie.


Cắt đứt trung khu thần kinh khống chế zombie mà không động đến súng đạn, ngoài tiếng xương gãy ra thì cả quá trình gần như không có một tạp âm nào. Trình Kiến lấy làm kinh ngạc trước Clara, cô cảm thấy có lẽ cả đời này cô cũng chẳng đạt được tới cảnh giới nhanh nhạy ung dung như vậy.


“Không phải là phải lòng tôi rồi đấy chứ?” Tiếp tục tiến về phía trước, Clara quay đầu lại nháy mắt với Trình Kiến, Trình Kiến lắc đầu nguầy nguậy, ôm túi trang bị trong lòng nghiêm túc bám theo nhịp bước của cô nàng.


Chạy một hồi, trên đường Clara giải quyết thêm bảy, tám con zombie, toàn bộ đều tay không. Trình Kiến đã cảm nhận được rõ ràng thể lực sắp cạn, tuy hiện giờ Clara đối xử với cô không tệ lắm nhưng Trình Kiến cũng không dám yêu cầu điều gì.


Sau khi chạy ra khỏi con hẻm, trước mắt là đường cái rộng rãi, đèn đường ở đây đã hỏng hóc toàn bộ, muốn nhìn được rõ ràng phải dựa hết vào ánh trăng trên đầu.


Trình Kiến nấp sau lưng Clara, cô loáng thoáng nghe thấy phía trước có tiếng người tán gẫu, Clara đưa tay ấn bên tai, một món đồ hình sợi màu đen trên đầu tự động trượt xuống, chụp mắt đa chức năng đã được trang bị kiên cố.


Ban đầu Trình Kiến còn tưởng đó là đồ trang sức của cô nàng, không ngờ lại là mắt kính… Trình Kiến đột nhiên có cảm giác kiến thức của mình quả thật có phần thiếu thốn, uổng cho cái danh binh chủng kĩ thuật, tuy rằng vẫn chỉ là cán bộ dự bị.


Trình Kiến không có những món đồ công nghệ cao ấy, chỉ có thể phân biệt bằng mắt thường, trên phố có hơn chục con zombie đang lai vãng, mà hai người đang tán gẫu thì phục sức lính đánh thuê đen tuyền, vừa hút thuốc vừa nói chuyện cười đùa với nhau.


Có thể bình yên vô sự hút thuốc uống rượu dưới mí mắt zombie, hiển nhiên họ không phải người bình thường, nơi này là Dahl, họ như vậy chỉ có thể là người từng tiếp nhận lây nhiễm cao cấp.
“Chỗ này hẳn có một cửa vào thông tới trung tâm, thế nên chúng mới phái người tới canh giữ.”


Clara hạ thấp giọng đến gần như không thể nghe thấy, Trình Kiến phải vận dụng chút năng lực tưởng tượng mới có thể hiểu được Clara vừa nói gì, cô đang định mở miệng hỏi chúng ta có phải qua đó không thì hai gã lính đánh thuê đối diện bên kia đường như trông thấy ai, thình lình nảy sinh hỗn loạn, họ bắt đầu đánh đấu.


Zombie chung quanh cũng ào ào xúm lại, so với loại zombie cấp thấp phản ứng chậm tốc độ chậm mà Trình Kiến gặp được nhiều nhất, tính chất của tất cả bọn chúng đều mạnh hơn rất nhiều, nhào tới chỉ mất cỡ mười mấy giây.


Không chờ Trình Kiến kịp phản ứng, Clara đã xông ra ngoài, cô nàng bỏ lại câu tự bảo vệ cho tốt ở yên đây đừng di chuyển rồi không thêm gì nữa, Trình Kiến khẩn trương nhìn cô nàng nhanh nhẹn rút hai con dao chém giết giữa bầy zombie, tim đập nhanh cực độ.


Clara mất vài phút giải quyết đám zombie hung bạo khó đối phó kia rồi lập tức lao vào cuộc đối kháng với hai tên lính đánh thuê. Một trong hai đã xử lí xong, còn dư lại một tên. Sau khi Clara gia nhập chiến đấu, tên còn lại cũng nhanh chóng bị chém đầu.


Trình Kiến không nhìn rõ được người dấy lên rối loạn mới đầu là ai, đúng lúc cô đang chăm chú theo dõi phía trước, sau lưng bỗng thò ra một bàn tay rữa nát có thể thấy thấp thoáng xương trắng, trong lớp thịt ngọ nguậy mấy con dòi.


Pheromone thối rữa ở đây quá nồng nặc, khiến Trình Kiến thậm chí còn không phát giác được có zombie áp sát mình, cho đến khi lưng áo bị tóm lấy, bấy giờ cô mới nhào sang chỗ Clara.
“Cứu!”


Cô chạy mấy bước, vì trăng bị mây che mất khiến tầm nhìn bị giảm xuống, Trình Kiến không cẩn thận bị tay chân cụt của một con zombie làm vấp ngã.
Mắt thấy con zombie kia chuẩn bị ngoạm Trình Kiến ngấu nghiến, đúng lúc này, một mũi phi tiêu ngắn cắm phập vào cổ zombie, trực tiếp cắt đứt trung khu thần kinh của nó.


Trình Kiến nghe thấy tiếng gió bị rạch toác sắc bén, tầm mắt cô bị mồ hôi làm nhòa, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt người đàn ông ẩn trong bóng tối, nhưng Trình Kiến có thể nhìn rõ được sống mũi cao thẳng và cặp môi mỏng mím chặt của anh ta.
Là anh ta cứu mình một lần nữa.


Tim Trình Kiến đã gần đập đến cực hạn, cô không biết rốt cuộc tim mình đập mạnh như vậy là vì thêm một lần tìm được đường sống trong cái ch.ết hay là vì sợ hãi và bất lực nữa.
Đây mới là Ngày Tàn, bất cứ lúc nào cũng có thể kề vai với cái ch.ết.


Những người trước mắt đã sớm luyện được bản lĩnh khủng khiếp sinh tồn trong Ngày Tàn, đó là lĩnh vực Trình Kiến sống trong nhà ấm trước đây mãi mãi không thể chạm đến.
Chấp nhận và học cách thích ứng với tất thảy những điều tàn nhẫn này hay lựa chọn lui bước sau khi kết thúc?


… Đây là lần đầu tiên Trình Kiến lưỡng lự trước câu hỏi này, chí ít trong hai mươi hai năm nay, chuyện mạo hiểm như vậy chưa bao giờ xuất hiện trong kế hoạch cuộc đời của cô.
Nhưng hiện giờ, cô lại không sao dằn xuống được ý nghĩ muốn đi theo để sánh vai với những người hùng mạnh này.


Cô cảm thấy đại khái là mình bị zombie dọa điên rồi.






Truyện liên quan