Chương 17: Phương Hiệp Hòa Hoang Mang Đến Mức Kinh Hoàng
Điều quan trọng nữa khiến Phương Hiệp Hòa vừa hoang mang vừa lo sợ chính là, trong chuyến công tác này chỉ có Phương Hiệp Hòa cùng Lê Thiên Chi đi cùng với Thái Cẩn Ngôn. Mà cái gã Lê Thiên Chi lém lỉnh xảo quyệt kia lúc nào cũng có thể đánh hơi được nguy hiểm mà lẩn nhanh như chạch, bỏ lại một mình Phương Hiệp Hòa không kịp đoán, có đoán được cũng không nỡ bỏ chạy ở lại một mình đối diện và hứng chịu hậu quả của việc Thái Cẩn Ngôn bị “sang chấn tâm lý”. Mà lần này, hậu quả của trận “sang chấn tâm lý” này chắc chắn sẽ vô cùng khủng khiếp.
Không chỉ vậy, trong quan niệm và suy nghĩ mặc định của toàn thể nhân viên của công ty Thắng Lợi, mỗi khi tâm lý của sếp bị “sang chấn” thì chỉ có Phương Hiệp Hòa có thể chịu đựng được và thu xếp được.
Thế nhưng lần này, tình hình quả thật rất đáng sợ. Bỗng nhiên Phương Hiệp Hòa rùng mình. Lần đầu tiên trong cuộc đời làm nhân viên tận tụy của mình, Phương Hiệp Hòa muốn giả bệnh để xin nghỉ.
Trước sự hoang mang đến gần như kinh hoàng của Phương Hiệp Hòa, Thái Cẩn Ngôn ngẫm nghĩ một lát rồi tỏ vẻ vô cùng thản nhiên, đáp lời:
- Kế hoạch đã lập từ tháng trước rồi, tôi cũng đâu thể vì việc của riêng mình mà ảnh hưởng đến công ty được, đúng không?
Phương Hiệp Hòa nghe Thái Cẩn Ngôn lấy cớ tùy tiện như thế mà không dám gật đầu. Anh ta sợ sẽ bị mấy lão hói đầu trong Ban quản lý của công ty phun nước bọt dìm ch.ết. Bởi vì cái gã Tổng giám đốc vừa trịnh trọng lấy lợi ích của công ty ra làm cái cớ này, mới cách đây không lâu đã hủy bỏ hẳn mấy kế hoạch đã lập gần cả năm của công ty, rút toàn bộ vốn lại, gom cho đủ mười tỷ để giúp bố vợ vực lại công ty Hải Hà đấy. Mặc dù Thái Cẩn Ngôn đã dùng toàn bộ cổ phần của mình để đảm bảo rằng trong vòng một năm công ty Hải Hà sẽ hồi sinh, nhưng trong hiện tại, trong lòng rất nhiều thành viên của công ty Thắng Lợi, Thái Cẩn Ngôn là người không đủ tư cách nhất để nói đến việc “lợi ích của công ty”.
Dĩ nhiên, Phương Hiệp Hòa hoàn toàn tin tưởng Thái Cẩn Ngôn, nên anh ta sẽ không nghi ngờ nhân phẩm của sếp, tuy nhiên, lý do mà sếp đưa ra quá khiên cưỡng rồi, Phương Hiệp Hòa có muốn tin cũng không đủ cơ sở để mà tin. Bởi vì, cho dù Thái Cẩn Ngôn không đi công tác vào ngày mai thì với khả năng của thư ký siêu cấp tận tụy và luật sư riêng siêu cấp gian manh, Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi hoàn toàn có thể dời buổi gặp mặt đối tác lại một tuần mà không ảnh hưởng nhiều đến lợi ích của công ty Thắng Lợi. Vậy thì, tại sao Thái Cẩn Ngôn vẫn quyết định và nhất định phải khởi hành vào ngày mai? Phương Hiệp Hòa không chấp nhận nổi, lên tiếng thăm dò:
- Sếp, chẳng lẽ anh không tin tưởng tôi và Thiên Chi sao? Chúng tôi thật sự có thể thỏa thuận với bên kia dời ngày lại. Anh không cần vì việc này mà bỏ mặc “chị dâu”. Không phải anh đã nói với tôi, sau khi cưới được con gái nhà người ta thì càng phải nâng niu chìu chuộng sao? Anh đã bảo rằng tuần trăng mật rất quan trọng với cô dâu mới mà. Anh đi công tác như thế, để “chị dâu” tủi thân, anh... nỡ sao?
Ngay cả Phương Hiệp Hòa khi nhắc tới chuyện này còn thấy nao lòng, không nỡ. Thái Cẩn Ngôn thở dài. Tất nhiên là hắn không nỡ. Hắn dĩ nhiên là vô cùng không nỡ, cực kỳ không nỡ. Tuy nhiên, đó là trên cơ sở Triệu Chân Tâm sẽ tủi thân kìa. Còn hiện tại, Thái Cẩn Ngôn biết rằng, nếu hắn rời khỏi, Triệu Chân Tâm không chỉ sẽ không tủi thân, thậm chí cậu còn cảm thấy nhẹ nhõm nữa là khác.
Hơi thở dài của Thái Cẩn Ngôn làm trong lòng Phương Hiệp Hòa chùng xuống. Cứ lấy bụng ta suy ra bụng người, nếu bảo anh ta phải bỏ mặc vợ mới cưới để đi công tác, anh nhất định sẽ gặp người cắn người, gặp quỷ mắng quỷ. Trong đầu của thư ký vạn năng những suy nghĩ đảo nhanh như chớp. Cuối cùng anh ta nghĩ ra một sáng kiến:
- Sếp, hay là anh đưa chị dâu cùng đi sang nước H đi. Bàn xong công việc rồi anh và chị ấy ở lại hưởng trăng mật luôn. Nước H cũng có rất nhiều địa điểm lý tưởng để hưởng trăng mật đấy.
Phương Hiệp Hòa nói xong rồi cảm thấy tự nể phục bản thân quá sức. Sáng kiến này đúng là vô cùng sáng chói luôn. Một công mà đôi việc, kết hợp giữa việc công và việc riêng một cách vô cùng hợp lý, vô cùng hài hòa.
Thái Cẩn Ngôn cũng cảm thấy đây là một cách hay. Thế nhưng mà, hắn lại không thể đồng ý. Biết là không nói
rõ thì không được, Thái Cẩn Ngôn đành chọn cách giải thích ngắn gọn nhất:
- Vấn đề là em ấy không muốn ở bên cạnh tôi.
- Tại sao?
- Anh đừng quên, tôi với em ấy thành vợ chồng là do tôi đã... ép hôn...
Hai chữ “ép hôn” thốt ra khỏi miệng Thái Cẩn Ngôn vừa nhẹ vừa nhỏ, như một tiếng thở dài. Phương Hiệp Hòa thì thở dài hẳn ra thành tiếng. Đến mức này thì anh ta có nói gì cũng vô dụng.