Chương 59: Phương Hiệp Hòa Vô Cùng Sầu Não
Chiên xong hai quả trứng và nướng giòn bốn miếng bánh mì, Triệu Chân Tâm cắt dưa leo và cà chua ra thành từng miếng, xếp riêng hai loại thực vật vào hai hộp khác nhau. Cậu lấy thêm hai hộp sữa tươi và đặt tất cả chúng vào hộp giữ nhiệt. Nhưng ngẫm nghĩ một lát, Triệu Chân Tâm lại cất hai hộp sữa vào tủ lạnh. Cậu nhớ đã từng đọc một bài báo nào đó nói rằng sau khi ăn trứng không nên uống sữa, cũng không nên dùng thực phẩm có chất đường vì sẽ gây khó tiêu, không hấp thu được dinh dưỡng, rất bất lợi cho sức khỏe. Hơn nữa, lúc nãy sau khi Thái Cẩn
Ngôn uống sữa xong thì có thái độ rất kỳ lạ, đang vui vẻ đắc ý bỗng trở nên u uất, tủi thân rồi còn bỏ chạy luôn ra khỏi nhà, quên luôn cả việc ăn sáng. Triệu Chân Tâm lo lắng, ngộ nhỡ Thái Cẩn Ngôn nhìn thấy hộp sữa lại đột ngột bị đóng băng cảm xúc nữa thì không hay cho lắm. Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Chân Tâm quyết định lấy hai chai nước lọc mang theo.
Chuẩn bị xong xuôi bữa sáng chỉ trong vòng ba mươi phút, Triệu Chân Tâm thay bộ đồ đang mặc ở nhà bằng một bộ trang phục công sở màu lam đơn giản. Cậu cột mái tóc lên thành một túm nhỏ ở sau đầu, nhanh chóng bước ra ngoài, lấy chiếc xe máy chạy đến công ty Thắng Lợi.
Đường đến công ty Thắng Lợi vẫn không khác mấy so với trong trí nhớ của Triệu Chân Tâm. Nhưng ở kiếp trước, Triệu Chân Tâm rất ít khi tìm đến đó, nên cậu không dám chạy xe quá nhanh mà chỉ giữ tốc độ trung bình. Nắng đầu ngày đã hửng lên vàng ươm, rưới xuống mặt đường như rót mật. Mặt trời của buổi bình minh e ấp nấp sau đám mây bông trắng xốp, trông chẳng khác gì món trứng chiên mà Triệu Chân Tâm đang đặt trong hộp giữ nhiệt. Liên tưởng thú vị ấy làm Triệu Chân Tâm bất giác bật cười. Trong lòng cậu cũng ấm áp như được ngập tràn nắng mới. Bỗng nhiên Triệu Chân Tâm cảm thấy tràn đầy tin tưởng vào tương lai tươi sáng phía trước. Nụ cười của cậu cứ nở chúm chím trên môi suốt dọc đường đi.
Ngược lại với tâm trạng phơi phới niềm vui của Triệu Chân Tâm, tâm trạng của Thái Cẩn Ngôn khi bước vào công ty lại u ám chẳng khác gì bầu trời khi đang chuyển giông nổi bão. Nhân viên trong công ty Thắng Lợi nhìn mặt Tổng giám đốc mà sống lưng đều lạnh toát. Ai nấy đều rối rít len lén nhắn tin cho thư ký toàn năng Phương Hiệp Hòa, kêu gào cứu mạng.
Phương Hiệp Hòa nhận được chuông báo tin nhắn vang lên liên tục khi đang đứng trước một tiệm bán điểm tâm sáng. Anh đang bận cầm ví để trả tiền nên vẫn chưa đọc tin nhắn ngay. Sau khi đưa tiền cho chủ quán xong, trong lúc đợi lấy lại tiền thừa, Phương Hiệp Hòa mới lấy điện thoại ra xem thử. Vừa mở màn hình ra, Phương Hiệp hòa đã kinh hoảng đến suýt nữa ném luôn cả ví khi nhìn thấy một loạt tin nhắn kêu gào cứu mạng của các đồng nghiệp.
Đây là tin nhắn của đồng nghiệp A: “Anh Hòa, sao anh còn chưa tới công ty nữa? Có biến rồi! Anh mau tới cứu các anh em!”
Đây là tin nhắn của đồng nghiệp B: “Anh Hòa, cứu mạng. Hôm nay tổng giám đốc rất bất ổn. Anh mau tới công ty ngay đi!”
Đây là tin nhắn của đồng nghiệp C: “Thư ký Hòa, anh sắp được thăng chức hay sắp bị tổng giám đốc đuổi việc vậy?”
Đây là tin nhắn của đồng nghiệp D: “Anh Hiệp Hòa, tổng giám đốc xảy ra chuyện gì à? Hôm nay em phải hẹn người yêu đi xem phim, không muốn tăng ca nữa đâu.”
Các tin nhắn quanh đi quẩn lại với những nội dung tương tự nhau, kêu gào Phương Hiệp Hòa mau tới công ty cứu các anh em, rồi lại cứu mạng xem ra rất đáng sợ, nhưng nguyên nhân thì chỉ vì tổng giám đốc đang rất kỳ quái cho nên Phương Hiệp Hòa dần bình tĩnh lại.
Việc Thái Cẩn Ngôn bị “sang chấn tâm lý” sau khi bị mất chiếc khăn quàng cổ vốn là điều đã nằm trong dự tính của anh. Thế nên hôm đó, khi vừa xuống sân bay là Phương Hiệp Hòa đã nghĩ ra được cách để tạm thời giải tỏa tâm lý đang bị sang chấn của Thái Cẩn Ngôn rồi. Vì vậy, lời kêu gào cứu mạng của các đồng nghiệp không khiến cho Phương Hiệp Hòa hoảng hốt nữa mà chuyển sang lo lắng. Bởi vì, mỗi khi Thái Cẩn Ngôn bị “sang chấn tâm lý” vì lý do có liên quan đến Triệu Chân Tâm thì kẻ luôn luôn bị ngược đãi thê thảm nhất lại chính là bản thân của Thái Cẩn Ngôn chứ không phải bất cứ ai khác. Có một người bạn thích tự ngược lại còn luôn che giấu tâm trạng như Thái Cẩn Ngôn, nỗi lo lắng của Phương Hiệp Hòa dường như chẳng mấy khi được vơi bớt. Phương Hiệp Hòa thở dài, vuốt tóc suy nghĩ mà vô cùng sầu não. Cứ thế này thì chẳng mấy chốc anh sẽ hói hết nửa đầu mất thôi.
Phương Hiệp Hòa nhận lại tiền thừa mà chủ quán đưa cho, nhưng anh chưa vội rời đi mà lấy điện thoại gọi cho đồng nghiệp C, người vừa quan tâm đến công việc của anh. Đó là tin nhắn có nội dung lạ nhất trong số các tin nhắn kêu cứu thảm thiết kia. Không phải là Phương Hiệp Hòa đa nghi hay lo sợ bị đuổi việc, mà anh sợ đồng nghiệp trong công ty nghe được những tin đồn không hay về Thái Cẩn Ngôn.