Chương 13

Cả ngày Lâu Thiếu Bạch không trở về. Buổi tối Chung tiểu thư ra ngoài vừa trở về cũng ăn tối với tôi, cô ta ngồi đối diện thỉnh thoảng lại nhìn tôi chằm chằm. Lúc tôi ăn xong một chén cơm do Phúc mẹ nấu rồi đứng dậy rời đi, cô ta đột nhiên buộc miệng nói ra: “Chị không thèm hỏi thăm xem Thiếu Bạch ca đã đi đâu sao?”


“Đi đâu?”
Tôi quay đầu lại nhìn cô ta, thuận miệng hỏi.


Chung tiểu thư dường như có chút bất mãn với phản ứng của tôi, hoặc là bênh vực kẻ yếu như Lâu Thiếu Bạch nên trách móc nói: “Thiếu Bạch ca thật là, làm sao lại có thể lấy loại phụ nữ không tim không phổi như chị…Nhưng mà cũng không có gì, chẳng phải cũng chỉ lấy một người phụ nữ để ở nhà trông nhà thôi sao. Sáng nay anh ấy nói với tôi, anh ấy đi tỉnh phủ, phải mười ngày sau mời trở lại.”


Lúc nói đến phần sau, giọng nói của cô ta mang theo một chút đắc ý. Ước chừng như là đắc ý vì một người vợ như tôi mà chỉ có thể nhận được tin tức về chồng mình từ miệng cô ta.
Tôi à một tiếng.


“Còn một chuyện chị vẫn chưa biết a? Uông chủ tịch tỉnh rất coi trọng Thiếu Bạch ca, tiểu thư của Uông gia chính là một đại mĩ nhân, là một tiểu thư khuê các chân chính, đối với Thiếu Bạch ca rất tốt. Uông chủ tịch thiếu chút nữa đã đem con gái ông ta gả cho Thiếu Bạch ca. Chị một chút cũng không lo lắng sao?”


Lúc cô ta nói bốn chữ “tiểu thư khuê các”, âm điệu cố ý dằn xuống cực kì nghiêm trọng.


available on google playdownload on app store


Tôi vốn nghĩ phải mỉa mai lại cô ta một chút, nói đến chuyện này thì người phải lo lắng thật sự là cô ta chứ không phải tôi. Chỉ là lời nói vừa đến cửa miệng thì dừng lại. Chung tiểu thư cùng lắm cũng chỉ là đang đứng giữa đám mây, trong mắt chỉ có mình và tiểu tiên nữ Lâu Thiếu Bạch thôi, tôi đấu võ mồm với cô ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho nên tôi chỉ cười cười rồi trở về căn phòng hôm qua lúc mới đến tôi đã ở. *ặc sao lại gọi Bạch ca là tiểu tiên nữ =((*


Vài ngày sau cũng không có việc gì, tôi cùng Chung tiểu thư dần dần cũng có chút thân quen, có khi còn nói bóng gió thăm dò cô ta tin tức về nơi cất giấu tấm bản đồ trong nhà họ Lâu. Nhưng rất nhanh đã phải thất vọng. Ngoại trừ có lần nghe cô ta nói lúc trước nhà họ Lâu và nhà họ Trì có mối hận cũ, cô ta dường như cũng không biết nhiều hơn tôi là bao.Nghĩ lại cũng đúng, người âm trầm như Lâu Thiếu Bạch cũng không có khả năng sẽ nói với Chung tiểu thư cái gì.


Hôm nay tôi nhận được thiệp mời của phu nhân ngài thị trưởng về lễ thành lập hội “Giải phóng phụ nữ”, Chung tiểu thư rất háo hức với mấy loại này, chúng tôi ngồi xe của Lâu Thiếu Bạch đi đến đấy. Nhà của thị trưởng tụ tập toàn những người phụ nữ có gia cảnh phú quý, mỗi người phát biểu ý kiến của mình làm thế nào để cho những người con gái phong kiến thân mang gông cùm xiềng xích được giải phóng, Chung tiểu thư có tiếng tăm nhất nên được chọn làm hội trưởng. Khi trở về đã là buổi chiều, lúc đi trên đường, lái xe kiêm vệ binh đột nhiên giẫm phanh lại, tôi và Chung tiểu thư ngồi phía sau đều bị nhoài người về phía trước, Chung tiểu thư nổi giận nói: “Anh lái xe kiểu gì vậy hả!”


Lái xe quay đầu lại bối rối nói: “Hình như đụng phải người.”
Người bị đụng phải là một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, quần áo rách nát, ôm chân ngồi giữa đường không ngừng kêu to, rất nhanh đã thu hút rất đông người vây lại xem.


Lúc này chiếc xe hơi được ca tụng là “Con hổ sắt” chỉ thuộc sở hữu của một số ít người giàu có, đối với dân chúng tầm thường cực kì hiếm có. Nhìn thấy xe hơi đụng phải người, trên xe còn có hai người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy cùng một lái xe, người xem lại càng nhiều.


“Phu nhân, tiểu thư, tôi lái xe rất cẩn thận, nhưng người kia tự mình đột nhiên xông ra, theo tôi thấy thì hình như cũng không bị thương nặng lắm…”
Lái xe xuống xe xem xét xong thì trở về báo cáo.
“Rõ ràng chính anh muốn nhảy vào muốn lừa gạt người khác, đụng ch.ết là đáng đời!”


Chung tiểu thư lập tức thò đầu ra ngoài mắng người kia.
Tôi cũng mơ hồ cảm thấy như vậy. Chỉ là người kia đang rất tức giận, thấy Chung tiểu thư mở miệng mắng chửi mình, người bị đụng phải kia càng té lăn ra mặt đất khóc la om sòm, nhất thời làm cho náo loạn.


“Cho anh ta chút tiền là được rồi. Nhanh đi thôi.”


Tôi lấy tiền từ trong ví ra, Chung tiểu thư lại khí thế xuống xe phân xử với người đang khóc la om sòm kia. Tôi sợ tình hình không khống chế được nên vội vàng theo xuống kéo cô ta ra, không ngờ sau lưng lại đột nhiên có người nói: “Lâu phu nhân, tôi biết rõ cô không phải Trì tiểu thư.”


Tôi chấn động, quay đầu lại, trông thấy một thân hình cao to trên đầu đột một chiếc mũ tròn đang đứng sau tôi. Giống như lần trước, sau lưng tôi bị một vật cứng áp vào.
Tôi lập tức nhận ra, chính là người đàn ông đêm hôm đó bắt cóc tôi không thành.


“Lâu phu nhân, tôi đối với cô thật sự không có ác ý. Chỉ hy vọng cô đi gặp một người. Nếu cô không đi, súng của tôi mặc dù là tự chế, nhưng cũng sẽ đả thương đến cô.”
Anh ta thoáng nâng mũ lên, nhìn tôi nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh.


Người đàn ông trẻ tuổi này xem ra chính là người trong giang hồ. Ngoại trừ cầm súng uy hϊế͙p͙ tôi, cảm thấy cũng không phải là người hèn mọn bỉ ổi, trực giác bảo tôi có thể tin lời anh ta. Hơn nữa càng làm tôi thấy hiếu kì chính là, rốt cuộc là ai muốn gặp tôi? Anh ta làm sao biết Lâu phu nhân không phải là Trì tiểu thư thật sự?


“Đi theo tôi. Tôi cam đoan không tổn thương đến cô.”
Anh ta tiếp tục nói, đã thu về cây súng bị tay áo che khuất hơn phân nửa.
Chung tiểu thư ở sau lưng còn đang lẫn trong đám đông cãi nhau ồn ào với người bị đụng ngồi trên mặt đất kia, tôi theo người đàn ông này lẩn ra ngoài.


“Anh là ai? Anh cứ nhằm vào tôi rốt cuộc là muốn làm gì?”
Tôi truy vấn.
Anh ta kéo cỗ xe kéo đậu ở ven đường, ý bảo tôi ngồi lên: “Lâu phu nhân, tôi mang cô đi gặp một người, nhìn thấy cô sẽ hiểu.”


Người đàn ông này lần trước thất bại, rất rõ ràng vẫn một mực không chịu buông tha cho tôi. Nói không chừng trò khôi hài cố tính dàn cảnh bị đụng xe này là do anh ta dựng nên. Anh ta rốt cuộc là ai, làm sao lại biết tôi không phải Trì Cảnh Thu? Anh ta tìm tôi rốt cuộc là để làm gì?


Toàn những chuyện bí ẩn làm tôi thấy phức tạp, tôi lấy khẩu súng M1906 Lâu Thiếu Bạch đưa cho tôi từ trong túi xách ra, sự can đảm tăng lên không ít, nhưng mà thoáng do dự rồi lại bỏ vào. Người đàn ông này kéo xe đi, bước đi cực nhanh, kéo tôi đến một khu nhà cũ kĩ, điển hình cho khu dân cư kiểu cũ thời đó, có vẻ hơi dơ bẩn lộn xộn, đi vào trong ngõ hẻm chật hẹp, thần kinh tôi dần dần trở nên căng thẳng, lúc chăm chú cầm lấy khẩu M1906, anh ta rốt cuộc dừng lại trước một con hẻm nhỏ yên tĩnh, hai bên tường bao cũ kĩ, bức tường được bao phủ bởi đá xanh nay đã bị rêu mọc đầy, đầu tường chồng chất những tầng ngói, trong sân có một cây bạch quả già.


Người đàn ông đẩy cánh cửa khép hờ ra, quay đầu nở nụ cười với tôi. Tôi áp chế căng thẳng trong lòng, bước vào một khoảng sân nhỏ, đi theo anh ta xốc màn cửa lên tiến vào phòng.


Trong phòng hình như có mùi hương của thuốc đông y, ánh mắt tôi vẫn còn chưa thích ứng được với ánh sáng tăm tối trong phòng thì tay đã trống rỗng, chiếc túi đã bị anh ta lấy mất.


“Thứ tốt! Không hổ là lấy từ chỗ Lâu Thiếu Bạch, súng của tôi quả nhiên không thể so với thứ này!” Anh ta thoáng cái lấy ra khẩu M1906, trả lại tôi chiếc túi, đặt trong tay tôi.


Tôi biết rồi. Nhất định lúc nãy tôi đã ôm chiếc túi quá chặt mới khiến cho anh ta nhận ra điểm khác thường. Chỉ tự trách mình không đủ kinh nghiệm, hành động quá lộ liễu trước mặt một người từng trải như vậy.
“Anh? Anh muốn tôi gặp ai?”
Tôi nhàn nhạt hỏi.


Màn cửa trong buồng đột nhiên được một người xốc lên, lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ trẻ tuổi. Tôi giương mắt lên nhìn, cả người thoáng cái như lạc vào trong mộng.


Tôi nhìn thấy một khuôn mặt giống tôi như đúc. Chỉ có điều khuôn mặt này hiện tại tái nhợt không có một chút huyết sắc nào, bộ dạng yếu đuối.
“Cô… cô…”


tôi giống như đang gặp quỷ chỉ tay về phía cô ta, ấp úng không nói nên lời. Người phụ nữ kia cũng mở to đôi mắt, yên lặng nhìn tôi, kinh hãi tuyệt đối không thua kém tôi.
“Trì tiểu thư, thân thể cô vẫn chưa khỏe, mau trở về nằm nghỉ đi.”


Trong khi tôi vẫn còn kinh hãi thì người đàn ông sau lưng đã tiến đến, cẩn thận đỡ lấy tay áo người phụ nữ kia, nhẹ giọng khuyên nhủ. Giọng điệu khác hẳn với cách nói chuyện với tôi lúc nãy, tràn đầy ôn tồn quan tâm.
Trì tiểu thư…


Phảng phất như một trận sấm chớp đột nhiên nổ tung trước mặt, tôi bỗng hiểu ra.
Trì Cảnh Thu! Người phụ nữ này mới là Trì tiểu thư chân chính!


Tôi lại bị ý nghĩa này làm cho chấn kinh một lần nữa, lúc vẫn còn ngẩn người miệng mở rộng ra, Trì Cảnh Thu lại bỏ tay người đàn ông kia ra, nhào tới trước mặt tôi, một bàn tay lạnh buốt nắm lấy tay tôi, buồn bã nói: “Lâu phu nhân, tôi không biết cô có phải người do cha tôi tìm đến hay không. Nhưng cô có thể thay tôi gả vào nhà họ Lâu, Cảnh Thu suốt đời không quên.”


Tôi vội vàng vịn lấy Trì Cảnh Thu, mơ mơ hồ hồ mà ậm ừ.
Trì Cảnh Thu bị người đàn ông kia vịn lấy một lần nữa, nằm ch.ết dí trên giường. Lúc cô ta không ngừng ho khan, tôi chui ra khỏi phòng, đứng dưới cây bạch quả già trong sân, cả người cảm thấy nao nao chóng mặt.


Trì Cảnh Thu cùng Ngọc Đường Xuân bỏ trốn bị phát hiện rồi bị truy đuổi, Ngọc Đường Xuân chạy trốn, Trì Cảnh Thu nhảy xuống sông tự vẫn chẳng biết mất tích ở đâu, sau đó tôi bị người của Trì Hiếu Lâm nhận lầm là Trí Cảnh Thu mà mang về. Thật ra thì Trì Cảnh Thu rốt cuộc thế nào, đã ch.ết ở đâu? Tôi thậm chí còn giả thiết rằng cô ta có thể hay không hoán đổi với tôi, xuyên qua thế kỉ 21. Hiện tại mới hiểu được, chuyện huyễn hoặc khó hiểu này chỉ xảy ra trên người tôi.


“Tôi ngẫu nhiên cứu được Trì tiểu thư, cô ấy sặc nước bị tổn thương đến phổi, đã tỉnh dưỡng nhiều ngày vẫn chưa khá lên…”
Sau lưng vang lên tiếng nói của người đàn ông kia, tôi quay đầu lại.


Rất nhanh tôi đã hiểu hết thảy. Trì Cảnh Thu nhảy sông tự vẫn, mạng lớn bắt được một khúc gỗ nổi trên sông, theo dòng nước trôi đến hạ lưu, đến lúc gần như bị ch.ết đuối thì được người đàn ông này cứu, mang về nhà. Lúc đầu Trì Cảnh Thu không chịu tiết lộ thân phận, vô tình nhìn thấy tin tức tôi cùng Lâu Thiếu Bạch kết hôn trên tờ báo người đàn ông này mang về, ngay lúc đó cô ta cũng khiếp sợ không thua gì tôi. Có lẽ người đàn ông này chăm sóc quan tâm chu đáo làm cho cô ta tín nhiệm nên đã nói ra thân phận của mình cùng nguyên nhân nhảy sông tự vẫn.


“Lâu phu nhân… Trì tiểu thư tuyệt đối sẽ không tranh giành thân phận Lâu phu nhân với cô, nhà họ Trì kia cô ấy cũng sẽ không trở về, cho nên cô cứ yên tâm. Sở dĩ tôi trăm phương ngàn kế muốn gặp cô, chỉ là muốn giúp Trì tiểu thư một chuyện…”


Giọng anh ta có chút giảm thấp xuống. Tôi nhìn anh ta, nhìn thấy vẻ mặt anh ta có chút thẫn thờ.


“Anh cứ yên tâm, tôi thề với trời, Trì tiểu thư sẽ không phải quay trở lại ngôi nhà kia nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ hành tung của cô ấy. Nhưng mà giúp đỡ, thì thật xin lỗi, tôi thật sự không giúp gì được cho cô ấy.”
Tôi lập tức một câu chặn đứng lời của anh ta.


Hiện tại chính mình nếu không thận trọng cũng sẽ gặp nguy hiểm, làm sao còn dư hơi mà đi giúp người khác.


Sắc mặt người đàn ông kia lập tức trầm xuống, vẻ thẫn thờ vừa rồi biến mất không còn tăm hơi, hừ một tiếng: “Lâu phu nhân, tốt nhất cô nên đồng ý giúp, không muốn cũng phải giúp. Nếu để cho Lâu Thiếu Bạch biết rõ cô là đồ giả mạo…”
Ý nghĩa lời uy hϊế͙p͙ kia của anh ta rất rõ ràng.


Tôi nở một nụ cười, giọng điệu rất thoải mái: “Nếu cho anh ta biết tôi đây là đổ giả mạo thì tất nhiên sẽ không có kết cục tốt. Nhưng vừa khéo Trì tiểu thư chân chính cũng có thể quay về làm một Lâu phu nhân danh chính ngôn thuận.”


Tôi rất chắc chắn, người đàn ông trẻ tuổi này đối với Trì tiểu thư khuê các mình đã cứu về nhất định là có tình cảm. Quả nhiên, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, do dự một lát, giọng điệu rốt cuộc trở nên mềm nhũn: “Lâu phu nhân, nếu cô đã là người hiểu chuyện thì tôi đây xin nói thẳng. Trì tiểu thư đói với Ngọc Đường Xuân kia nhớ mãi không quên. Những ngày này tôi đi nghe ngóng bốn phía, biết được anh ta đã rơi vào tay Lâu Thiếu Bạch, hiện tại đang bị nhốt trong nhà giam bộ tư lệnh. Tôi đã nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nhờ cô giúp tôi cứu anh ta ra.”


Tôi cực kì bất ngờ, tuyệt đối không nghĩ tới người đàn ông này lại là một tình thánh, lắc đầu liên tục: “Tôi thật không thể. Anh tìm người khác đi.”


“Lâu phu nhân!” Người đàn ông hừ một tiếng: “Chuyện này không phải là không thể làm được, chỉ là phải nhìn xem cái giá bỏ ra có đủ hay không thôi. Cô đã chịu giả mạo Trì tiểu thư gả cho Lâu Thiếu Bạch, nhất định là ham vinh hoa phú quý của hắn ta. Thật sự có thể giả mạo được như thật sao, tôi không tin cô sẽ giả mạo được cả đời. Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền, tuyệt đối sẽ không thiếu cô một đồng!”


Tôi không biết phải làm gì, liên thanh mà cự tuyệt.


Nhẫn nại của người đàn ông kia cũng đã đến cực hạn, tức giận nói: “Cô có làm hay không? Nếu không đồng ý, đừng trách tôi không khách khí! Ông đây ngày trước thời Mãn Thanh từng làm quan phủ truy bắt người, hôm nay thời thế thay đổi, những cái tên tôi đã bắt được vẫn còn đang nằm trong tập ghi công, cũng không cần quan tâm có thêm một người mất mạng trên tay tôi.”


Tôi lại càng hoảng sợ. Người đàn ông trước mặt này cho tôi cảm giác được một chút hương vị của một nhà Nho, không nghĩ đến một khi trở nên hung ác thì chính là một Lâu Thiếu Bạch khác, mà lại còn quá giang hồ vô lại, sợ anh ta gây ra bất lợi gì nên tôi đành ngậm miệng.


“Cô trở về nghĩ ra một biện pháp dẫn tôi trà trộn vào nhà giam bộ tư lệnh. Thông Thất tôi ân oán phân minh, cô giúp tôi, tôi tuyệt đối sẽ không thiếu nợ ân tình này của cô, 1000 đồng đại dương, cái già này cô hài lòng chứ?”
Sắc mặt của anh ta hơi trì hoãn, nhìn ta chậm rãi nói.


Thông Thất….Anh ta xưng mình là Thông Thất…., là tôi đang nghe lầm sao?
Thấy tôi sững sờ bất động, anh ta cho rằng tôi bất mãn với cái giá này, tiếp tục lên giá: “Hai ngàn!”
“Anh…Anh là Thông Thất! Tên trộm mộ Thông Thất!”
Tôi mở to mắt, run giọng hỏi.


Anh ta liếc nhìn tôi, hình như cảm thấy hai chữ “trộm mộ” không dễ nghe, ừ một tiếng, “Tôi họ Ngô, trong nhà thứ bảy, ra ngoài cũng có chút danh tiếng, bạn bẻ trên giang hồ đặt cho tôi biệt hiệu là Thông Thất.”


Trong tưởng tượng của tôi, vị tổ tiên tên Thông Thất của tôi hẳn phải là một ông già năm sáu mươi tuổi, tuyệt đối không ngờ tới, ông ấy hiện tại vẫn còn là một là một người trẻ tuổi hực lửa.


Tôi kích động nói năng lộn xộn. Nhưng ông ấy là ngoại tổ bốn đời của tôi! Tôi bỗng nhiên lại nhớ đến Trì Cảnh Thu đang nằm trong phòng lúc này. Chẳng lẽ cô ấy chính là vợ của Thông Thất sau này, sinh ra một người con gái, sau đó mang khối phỉ thúy trên cổ tôi xem như bảo vật mà truyền cho đời sau?


Bao lần dùng trăm phương ngàn kế tìm kiếm, vượt qua bao gian nan, không ngờ ông ấy lại đột nhiên từ trên trời rơi xuống trước mặt tôi như vậy, bảo tôi còn sống sờ sờ mà có thể gặp được tổ tiên bốn đời đã qua đời từ rất lâu rồi, tôi không biết nên hình dung sự hưng phấn cùng cảm giác quỷ dị lúc này thế nào. Dường như ánh mắt của tôi làm cho Thông Thất cũng nhận ra có chuyện gì đó, ông ấy thử gọi tôi một tiếng: “Lâu phu nhân?”


Tôi tỉnh ra, hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt đã trở nên thân thiết nhìn người đàn ông kia mỉm cười: “Được, không thành vấn đề. Tôi nhất định sẽ giúp anh. Tiền tôi cũng không cần, nhưng sau này khi chuyện thành công, tôi muốn anh đồng ý với tôi một chuyện.”


Thái độ của tôi đột nhiên thay đổi làm cho ông ấy có chút kinh ngạc, ông ấy hoài nghe nhìn tôi nói: “Lâu phu nhân, tôi có thói quen không nợ ân tình của người khác. Ngộ nhỡ chuyện của cô tôi không có cách nào làm được…”


“Nhất định là trong khả năng anh có thể làm được, tôi cam đoan! Nếu anh không đồng ý điều kiện của tôi thì cho dù có đánh ch.ết tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý giúp anh cứu người trong lòng của Trì tiểu thư ra…”


Tôi mỉm cười nhìn ông ấy, cố ý kéo thật dài cụm từ “người trong lòng của Trì tiểu thư” ra, sau đó nhìn thấy sắc mặt của vị tổ tông tình thánh Thông Thất của tôi cứng đờ, do dự một lát, rốt cuộc cắn răng gật đầu đồng ý: “Được. Thông Thất tôi thề với trời sẽ cố gắng hết sức. Nếu thật sự làm không được, tôi sẽ trả tiền cho cô.”


Tâm tình của tôi vô cùng tốt, bỗng nhiên lại thấy đồng tình với ông ấy. Có thể vì người phụ nữ mình thích mà đi cứu người trong lòng của cô ấy, đây thật là có phong độ kĩ sĩ a, đột nhiên tôi muốn giúp ông ấy.


“Tôi có lời thật lòng muốn nói với anh, nói cho anh hay, tên Ngọc Đường Xuân kia không phải chỉ là người tốt. Lần trước khi bỏ trốn đã mặc kệ Trì tiểu thư bị rơi xuống sông, vào đêm tân hôn…”


Tôi kể lại ngắn gọn chuyện xảy ra đêm hôm ấy cho ông ấy biết, sắc mặt ông ấy thoáng cái cực kì khó coi.
“Tôi vào nói rõ cho Trì tiểu thư biết, để cho cô ấy biết rõ Ngọc Đường Xuân kia là loại người gì!”
Tôi đi vào phòng, ông ấy đột nhiên lại ngăn cản tôi.


“Đừng. Tình cảm của Trì tiểu thư đối với hắn rất sâu nặng, cô nói ra những lời này, cô ấy sẽ không tin, tôi sợ ngược lại cô ấy sẽ nghi ngờ tôi và cô thông đồng lừa gạt cô ấy. Cứ chờ tôi cứu anh ta ra rồi nói sau.”


Tôi khẽ giật mình, càng thêm phần kính trọng đối với người đàn ông này, đồng ý.


Từ lúc trên đường đụng phải người đến bây giờ cũng đã hơn ba giờ đồng hồ, mắt thấy sắc trời đang tối dần, tôi cũng không dám trễ nãi, cùng Thông Thất hẹn địa điểm cùng cách ra ám hiệu, ông ấy lại kéo xe đưa tôi về biệt thư của Chung tiểu thu, thuận tiện trả lại cho tôi khẩu súng kia.


Lúc tôi đi vào, Phúc mẹ nhẹ nhàng thở ra, liên thanh nói cảm ơn trời đất, Chung tiểu thư lại liếc nhìn tôi, bất mãn nói: “Đi đâu? Còn tưởng rằng chị bị người ta bắt đi, khiến cho gà chó không yên nãy giờ.”


Lúc ấy tôi mới biết, thì ra sau khi lái xe phát hiện không thấy tôi đâu, gấp đến độ như kiến bò trong chảo dầu, sau khi đưa Chung tiểu thư về nhà thì đi đến nhà họ Trì hỏi, thấy không có tin gì, đến giờ vẫn còn dẫn người ra ngoài tìm kiếm.
“À, tôi tùy tiện đi dạo phố thôi.”


Tôi cười nói, lại hỏi cô ta về tình hình chiều nay, Chung tiểu thư lúc ấy mới đắc ý hù một tiếng. Thì ra lúc cô ta xuống xe tự mình giải quyết, người bị đụng phải kia đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy vỗ vỗ mông bỏ đi.


“Dân nhà quê ấy rất nhát gan, bị tôi mắng cho vài câu thì đã rụt cổ lại. Hừ hừ…”
Tôi nhịn cười, thuận theo ý cô ta nói: “Chung muội của chúng ta thật uy vũ.”
Chung tiểu thư khẽ giật mình, tôi bỏ lại cô ta tự mình đi lên lầu.


Cả đêm tôi hưng phấn không ngủ được. Theo Chung tiểu thư nói thì Lâu Thiếu Bạch lên tỉnh phủ ít nhất vài ngày nữa mới có thể trở về. Hiện tại thừa dịp anh ta không có ở đây, chính là lúc để tôi ra tay. Chỉ cần tôi có thể giúp Thông Thất lẻn vào nhà giam bộ tư lệnh cứu Ngọc Đường Xuân ra, tôi cũng có thể đi theo Thông Thất mà triệt để biến mất khỏi tầm mắt của Lâu Thiếu Bạch.


Từ khi bị cho là Trì Cảnh Thu gả cho anh ta đến nay, tôi một mực khuyên chính mình phải nhẫn nại, muốn ở lại bên cạnh Lâu Thiếu Bạch, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là tôi cho rằng thông qua anh ta thì có thể gặp được Thông Thất. Hiện tại ông trời đã mở mắt, tự động đem Thông Thất đến trước mặt tôi, tôi đã hoàn toàn không còn cần phải dùng thân phận của Trì Cảnh Thu nữa. Từ nay về sau, chỉ cần một mực bám theo lão tổ tiên của tôi, khiến cho ông ấy tin lời tôi, giúp tôi hoàn thành việc này là được rồi. Về phần sau khi tôi đi rồi, Lâu Thiếu Bạch cùng nhà họ Trì sẽ như thế nào, vậy thì xin lỗi, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi. Nghĩ đến khuôn mặt tệ hại của Lâu Thiếu Bạch sau khi phát hiện tôi đã trốn đi, tôi thật sự không nhịn được mà hưng phấn.


Trong bóng tối, tôi đang nằm miên man suy nghĩ thì điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên làm tôi giật cả mình.


Tôi theo trực giác nghĩ đến Lâu Thiếu Bạch. Do dự một lát, cầm chăn che kín đầu không thèm để ý đến. Điện thoại bị ngắt, nhưng mà rất nhanh lại bất khuất vang lên, tôi rốt cuộc phải xuống giường cầm điên thoại lên, alo một tiếng.
“Vì sao không nghe?”
Quả nhiên là anh ta. Giọng nói nghe cực kì không vui.


Lòng tôi đang rất vui, chẳng muốn so đo với anh ta, ngược lại cười hì hì nói: “Lâu Thiếu soái, đã là mấy giờ rồi, anh đang ở trên tỉnh làm một con mèo đêm thì cũng được, nhưng tôi còn muốn ngủ để dưỡng nhan sắc nha!”
“Dưỡng nhan sắc?” Đầu bên kia điện thoại anh ta hình như khẽ giật mình.


“Đúng vậy…” Tôi kéo dài âm thanh, dù sao cũng đã hạ quyết tâm ra đi, dứt khoát phải đừa giỡn anh ta một chút, “Dưỡng nhan sắc đối với phụ nữ mà nói là rất quan trọng. Giấc ngủ bắt đầu từ mười giờ tối cho đến hai giờ sáng là lúc chức năng trao đổi chất của làn da hoạt động mạnh nhất. Tôi đang ngủ ngon, anh lại hết lần này đến lần khác gọi điện đánh thức tôi, anh nói xem có phải đã ảnh hưởng đến việc dưỡng sắc của tôi không?”


anh ta dường như cảm thấy buồn cười, thấp giọng nở nụ cười: “Em đã đủ đẹp rồi, còn muốn dưỡng sắc làm cái gì?”


Tôi biết mình nhìn cũng khá được, nhưng không ngờ anh ta có thể khen tôi trắng trợn như vậy, thoáng cái không thể tiếp thu được, tóc gáy tôi dựng cả lên, vội vàng nói: “Dừng lại! Anh gọi điện đến có chuyện gì?”
Anh ta trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Ngày tôi rời đi, Khả Linh nói em…”


“Nói tôi đá cô ta xuống giường sao?” Tôi ngắt lời anh ta, hừ một tiếng: “Tôi chính là thấy cô ta không vừa mắt, đá cô ta xuống giường, anh làm gì được tôi?”


Anh ta hình như thấy có chút kì quái vì tôi đột nhiên lại kiêu ngạo cùng ương ngạnh, tại đầu bên kia điện thoại phảng phất sợ run lên, lập tức nói: “Kì thật…cũng không có việc gì…, chỉ là tôi chợt nhớ tới, muốn nói với em, Khả Linh từ nhỏ đã không có cha mẹ, lớn lên trong nhà của tôi, mẹ tôi rất yêu thương nó, nó đại khái cũng được tôi sủng quá thành quen, cho nên tính tình không được tốt. Nếu có đắc tội với em, em đừng để trong lòng…”


Lúc này đến phiên tôi khó hiểu. Người này hơn nửa đêm đột nhiên lại gọi điện nói với tôi những lời này…có chút không giải thích được.
“Ừm ừm…., tính tình của tôi lại càng không tốt. Đắc tội với cô ta, anh cũng đừng để trong lòng.”
Tôi trả lời qua loa một câu.


Anh ta đại khái cũng cảm thấy tôi tùy tiện mà trả lời nên trầm mặc một lát. Tôi alo một tiếng, đang muốn nói nếu không có việc gì thì sẽ ngắt điện thoại, đầu dây bên kia đột nhiên ‘đinh’ một tiếng dập máy trước.


Không biết vì cái gì, anh ta cuối cùng lại trầm mặc như vậy, tôi dường như cảm thấy được vẻ thất vọng kia thông qua sóng điện thoại mà truyền đến.
Chẳng lẽ anh ta lại nửa đêm nổi hứng gọi điện thoại cho tôi, tôi phải nên mừng rỡ cảm động mà rơi nước mắt sao?
Tôi lắc đầu.


Bye bye Lâu Thiếu Bạch, sau này chúng ta từ biệt hai phương, từ nay về sau cả hai đều vui vẻ.






Truyện liên quan