Chương 42: Trừng phạt
Sau khi tiễn hoàng đế Triệu Huân hồi cung, Nhược Yên trở về phòng ngủ.
Cứ tưởng Triệu Doãn sẽ lập tức truy hỏi cho tới cùng chuyện nàng trao đổi với hoàng đế. Nhưng khác xa với dự đoán của nàng, Triệu Doãn vẫn không nói câu nào, chỉ lẳng lặng tắm rửa, thay trung y, rồi bước lên giường kéo chăn ngủ.
Nhược Yên thấy hắn làm lơ mình thì trong lòng thầm thở dài nghĩ, ai nói Thành Vương tính tình lạnh nhạt đâu? Ai nói hắn vui buồn không lộ rõ nét mặt đâu? Chứ cái người trên mặt viết to đùng ba chữ “miễn làm phiền” kia là ai vậy?
Nàng đành một mình bước qua dục phòng tắm rửa thay đồ xong leo lên giường. Bò qua người Triệu Doãn trèo vào phía trong, vì theo thói quen, buổi sáng hắn hay thức sớm hơn nàng, nên để hắn nằm bên ngoài cho tiện bước xuống.
Nhược Yên liếc nhìn Triệu Doãn một cái, thấy hắn nhắm mắt nhưng nàng vẫn cảm nhận được hơi thở bực dọc của hắn, dĩ nhiên biết hắn chưa ngủ. Thầm động viên tinh thần của mình, thôi được rồi! Người ta giận thì nàng phải dỗ, chứ nàng mà đi ngủ thì thật không có lương tâm rồi!
Nhược Yên vươn hai tay ôm lấy cánh tay hắn, dụi đầu cọ cọ vào lòng hắn làm nũng dài giọng nói:” Triệu Doãn...~! Ta và hoàng thượng trao đổi một chút việc của sư phó thôi, không có nói gì nhiều mà...~! Chàng biết ta sẽ không giấu chàng chuyện gì hết, đừng sinh khí nữa, được không?”
Triệu Doãn nghe được nàng gọi tên mình, trong giọng nói có lượng mật ong nhiều quá mức bình thường của nàng, lòng hắn run lên, đang tính không chấp nhất nàng nữa nhưng nghe tới câu sau liền tức giận, mở mắt nhìn nàng chằm chằm hỏi:” Tới bây giờ nàng vẫn không biết ta giận vì chuyện gì?”
Nhược Yên ngơ ngác nhìn hắn nổi giận mà lòng hoang mang nghĩ. Lẽ nào cơ thể quá nhỏ nên không dùng được mỹ nhân kế sao? Vì cái gì càng nói hắn càng giận dữ thế? Cho dù mỹ nhân kế không dùng được, thì hắn cũng phải thấy nàng đã hạ mình năn nỉ rồi, có cần hun dữ với nàng vậy không? Vừa mất mặt vừa tức giận, Nhược Yên cũng hô to:” Thì không phải chàng giận vì ta nói chuyện với hoàng thượng sao? Ta đã nói sẽ kể hết cho chàng rồi! Chàng còn muốn gì nữa chứ?”
Đang giận nàng vô tâm không hiểu chuyện, lại nghe nàng lớn tiếng với mình, lửa nóng trong lòng hắn càng bốc càng cao, thật muốn đè nàng xuống đánh mông nàng một trận cho nàng hiểu. Nhưng vừa chạm đến ánh mắt ủy khuất của nàng, nhìn hàm răng trắng nhỏ vì giận mà cắn chặt môi dưới của mình thì hắn không cách nào phát tác được.
Hắn hít sâu một hơi bình ổn lại tâm tình mình, cảm thấy gần đây lòng hắn bỗng trở nên dễ dàng xúc động. Đem ngón tay đặt lên môi nàng, ngăn không để nàng tự làm đau mình, hắn nhẹ giọng nói:” Đừng cắn nữa, nàng giận ta sao không cắn ta, mà lại cắn bản thân mình? Thật không giống cá tính của nàng chút nào! Ngoan, nhả ra.”
Nghe Triệu Doãn dỗ dành mình, Nhược Yên cũng không giận nữa, vì mục đích của nàng là muốn dỗ hắn nguôi giận chứ không phải kiếm chuyện để cãi nhau. Nhả môi mình ra, nàng nhìn hắn hỏi:” Vậy chàng có muốn nói với ta vì sao chàng giận không? Vì ngoài việc ta nói chuyện với hoàng đế ra, ta không nghĩ ra được chàng giận chuyện gì.”
Đưa tay xoa nhẹ bờ môi bị cắn sưng đỏ của nàng, hắn chậm rì rì nói:” Nàng nói chuyện với hắn thì nói, sao lại nắm tay hắn làm gì, không lẽ nàng còn không biết hắn là tên háo sắc hay sao? Lại còn cố thân cận với hắn? Ai biết được hắn dở thú tính lúc nào!”
Nghe hắn nói mà Nhược Yên dở khóc dở cười. Nhịn không được bèn nói:” Chàng nghĩ đi đâu vậy! Hình dạng ta bây giờ mới năm, sáu tuổi, hắn có thể cầm thú đến mức nào mà lại muốn dở trò với ta chứ? Chàng nghĩ ai cũng như chàng sao?”
Nhược Yên nói xong mới cảm giác hình như mình nói sai cái gì rồi, vì gương mặt vừa bình thường lại của Triệu Doãn bỗng chốc chuyển đen còn hơn lúc nảy nữa. Nàng hoảng hồn chụp lấy chăn, giấu đầu vào trong đó la lớn:” A a! Khuya quá rồi ta buồn ngủ quá, chàng cũng ngủ đi nhé có việc gì để ngày mai nói.”
Thấy nàng giả vờ làm đà điểu, Triệu Doãn nắm chăn kéo nàng ra, đem mặt nàng áp sát vào mặt mình, thanh âm trầm thấp nói:” Dường như lâu quá không dạy dỗ nàng, khiến nàng quên mất sẽ ra sao khi dám nói ta là cầm thú hả?”
Nàng chưa kịp xin tha thứ vì lỡ lời, liền cảm giác được môi mình bị hắn chặn, nghĩ hắn lại cắn nàng như lần trước, Nhược Yên mím môi thật chặt, nhắm nghiền mắt chịu trận, chờ một lúc vẫn không thấy đau đớn như dự đoán. Nhược Yên mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt Triệu Doãn chăm chú nhìn nàng, môi hắn chạm lên môi nàng một cách dịu dàng, nhẹ nhàng ma sát. Rồi mới chậm rãi vươn đầu lưỡi tiến vào thăm dò, càng lúc càng sâu.
Nhược Yên cảm thấy đầu óc nàng dường như bị “đứng máy”, không còn cách nào truyền tải thông tin gì, chỉ mơ hồ cảm giác được đầu lưỡi của Triệu Doãn cuốn lấy lưỡi nàng, hút sạch dưỡng khí của nàng, làm nàng tê liệt đến quên thở.
Ban đầu Triệu Doãn cũng chỉ muốn trừng phạt nàng, nhưng khi chạm vào đôi môi ngọt ngào của Nhược Yên, hương thơm cơ thể nàng nhè nhẹ len vào mũi hắn, khiến hắn không cách nào kiềm chế được. Nụ hôn càng lúc càng mạnh mẽ, đầu lưỡi hắn càn quét nhiệt tình sự ngon ngọt trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hơi thở hai người càng lúc càng bắt đầu kịch liệt, thấy nàng sắp không thở nổi nữa, hắn mới buông nàng ra. Cắn mạnh môi mình cho thật đau để tìm lại lý trí. Vì hắn sợ nếu không dừng lại, dám chừng có thể như nàng nói, hắn sẽ trở thành cầm thú mất. (Mạc Hi : Chuyện ca là cầm thú ai mà chả biết chứ! *phặc* ăn nguyên cục gạch *ngất*)
Khi hắn buông nàng ra, mất một lúc sau Nhược Yên mới hồi phục tinh thần, nhớ đến vừa rồi hắn làm gì mình, mặt nàng như sắp nhỏ ra máu. Liền không có tiết khí chui lại vào trong chăn trốn, mặc hắn kéo thế nào cũng không dám bò ra.
Biết nàng ngượng nên hắn cũng không ép nàng ra ngoài, chỉ nhẹ nhàng ôm cả cục chăn nàng đang cuộn vào lòng, mỉm cười đe dọa nói:” Nếu nàng còn dám đến gần hắn một lần nữa, thì không chỉ như thế đâu!”
Nhược Yên đang tự khinh bỉ mình thật vô dụng chỉ có cái hôn mà đã ngượng đến mức này, làm như chưa từng nhìn thấy người ta hôn ấy. Nhưng nghe Triệu Doãn nói thế, nàng lầm bầm trong bụng (chứ không dám nói ra ngoài), hừ! Chẳng lẽ ta còn sợ chàng hôn cho tới ch.ết sao!