Chương 57: Tránh mặt
Trong thư phòng của Thành Vương Phủ, Triệu Doãn chăm chú phê duyệt văn thư khẩn, phân loại tin tức đầu mối về vụ tham ô thuế, không thèm ngó vẻ mặt ai oán khổ sở của người nào đó bên cạnh.
Trần Thanh Ảnh thấy Triệu Doãn không đoái hoài gì mình, nhịn không được lên tiếng hỏi:” Vương gia, cho đến khi nào “bệnh tình” của ta mới được khỏe lại vậy? Hơn mười ngày nay, lúc nào gặp nàng ta, ta cũng phải buộc mình cười, đến nỗi mặt ta cứng hết cả rồi!”
Triệu Doãn đưa mắt nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục ghi chép, giở giọng nhàn nhạt nói:” Nhưng ta thấy ngươi bây giờ nhìn thuận mắt hơn, trước kia lúc nào cũng lầm lì như đại thúc bốn mươi tuổi. Bây giờ thì tốt rồi, da mặt căng ra giúp ngươi bất quá trông như ba mươi thôi! Không tệ.”
-“ Ta mới hai mươi lăm! Và dung mạo lúc nào cũng anh tuấn trẻ trung, người người hâm mộ, ngài đừng có mà ghen tỵ nên bôi xấu nhan sắc ta! Muốn ta sao này phải sống sao hả?” Trần Thanh Ảnh sôi máu gầm lên!
Triệu Doãn ngước mắt nhìn kỹ mặt Trần Thanh Ảnh một cái, làm như chợt hiểu ra, khẽ “a” một tiếng nói:” Thì ra từ trước đến giờ ngươi sống bằng khuôn mặt! Ta hiểu! Vậy ta không nói nữa!”
“Sống bằng khuôn mặt!” Bốn chữ này đâm vào tim Trần Thanh Ảnh máu chảy đầm đìa! Hắn đã tạo nghiệt gì, sao gặp phải một chủ tử như Triệu Doãn chứ? Bình thường ít khi nói gì, nhưng khi mở miệng ra lại vô cùng độc địa!
Hít sâu vài lần, Trần Thanh Ảnh cố gắng không phát tác thầm nhủ. Tên kia vốn bụng dạ hẹp hòi, biết đâu chừng sẽ chướng mắt hắn mà tìm việc nào đó chỉnh hắn, lúc đó còn khốn khổ hơn! Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
-“Vậy giờ tính sao? Manh mối bọn hắc y nhân đến được phủ thừa tướng và Lục Yên Nhi là đứt đoạn, lẽ nào chúng đành bó tay chịu trói?” Bình tĩnh một lúc, Trần Thanh Ảnh quay về chủ đề chính nói.
-“Không phải ta đã nói rồi sao? Mục tiêu của bọn chúng là Nhược Nhi, chỉ cần nàng xuất hiện thì động tĩnh sẽ không còn êm ắng thế này nữa. Chỉ là bây giờ Nhược Nhi chưa hồi phục công lực, nếu để bọn chúng nhắm vào nàng, nguy hiểm đó chúng ta chưa lường được! Quan trọng hơn, ta cũng sẽ không để nàng chịu một chút nguy hại nào! Ngươi đã chờ được một thời gian dài như thế, nhịn thêm một lúc không được sao?” Thanh âm Triệu Doãn bỗng trở nên nghiêm nghị nói.
Trên gương mặt anh tuấn sáng lạng thường ngày của Trần Thanh Ảnh, bỗng trở nên ảm đạm, tràn ngập nét đau thương. Đã hơn một năm trời, mà ngay cả cái đuôi của bọn sát thủ cũng chưa thấy thì nói gì đến kẻ chủ mưu. Chỉ cần nghĩ đến chuyện bọn họ còn sống mà Uyển Nhi của hắn thì không. Lòng hắn đau đến mức muốn phá hủy thế giới này. Mặc kệ ai có tội hay là vô tội, làm sao sánh bằng Uyển Nhi của hắn chứ!
Điều duy nhất khiến Trần Thanh Ảnh chưa thực hiện những suy nghĩ điên rồ đó, chính là Triệu Doãn! Y không trực tiếp khuyên nhũ như những người bình thường khác, cũng không hứa sẽ dùng quyền lực của mình trả thù cho hắn. Nhưng y tạo điều kiện cho hắn tiếp xúc với những manh mối điều tr.a được, giúp hắn cho mục tiêu để sống một cách rõ ràng và hứa cho hắn tự tay giải quyết ân oán của mình. Tuy ngày thường Triệu Doãn hay dùng thân phận vương gia, bắt hắn làm không biết bao nhiêu là việc vô cùng khổ sở, làm hắn kêu trời trách đất, than oán hàng ngày rằng số mình cứ phải làm trâu làm ngựa, chứ không phải làm người! Nhưng thật ra... sâu trong lòng hắn biết Triệu Doãn muốn hắn bận rộn, để không còn thời gian đau khổ nữa.
Đời người ngắn ngủi, hắn có thể tìm được một người xem hắn là huynh đệ như thế, còn gì bằng? Nghĩ bâng quơ một lúc, Trần Thanh Ảnh mới hứa với Triệu Doãn:” Ngài yên tâm, dừng nói Yên Nhi nghĩa muội của ta, dù không phải đi nữa, chỉ cần là người ngài để ý, ta tuyệt không để nàng ấy gặp nguy hiểm đâu!”
*******************
Chiều tối, sau khi Nhược Yên luyện võ xong trở về tắm rửa, thay y phục chỉnh tề rồi ra hỏi Niên lão Triệu Doãn đâu, Niên lão nói hắn còn ở trong thư phòng, vẫn chưa dùng bữa, khiến Niên lão lo lắng mấy ngày.
Hắn dạo này dậy sớm ngủ muộn, vừa giải quyết công sự lại phải dạy võ cho thái tử, ngay cả thời gian cùng ăn uống với nàng cũng không có. Nhược Yên chợt nghĩ hay là hắn tránh mặt nàng? Bởi vì kể từ đêm hắn chịu đựng không nổi mà rời khỏi phòng nàng, thì hắn không còn “động tay” hay “động khẩu” với nàng như trước nữa. Chỉ buổi tối chờ nàng ngủ rồi hắn mới nhẹ nhàng ôm nàng cùng ngủ thôi.
Nhược Yên âm thầm kiểm điểm lại bản thân mình, có phải nàng đùa hơi quá rồi phải không? Nghe nói nam nhân nửa thân dưới làm cầm thú, khi phát hỏa rồi không được dập sẽ vô cùng khó chịu. Không biết Triệu Doãn có “tự xử” như bọn con trai ở hiện đại không nhỉ?
Trong đầu Nhược Yên tưởng tượng bộ dáng Triệu Doãn đang... tự hành. Máu mũi nàng suýt phun ra, bản mặt dày của nàng đỏ lên, đập đầu xuống bàn cho tỉnh táo, tự trách bản thân: Ôi mình thật đúng là sắc nữ mà! =.=’’
Sau một lúc tự kiềm chế bản thân suy nghĩ đen tối, Nhược Yên kêu Niên lão chuẩn bị đồ ăn, nàng sẽ đến thư phòng ăn cùng hắn.
Đến trước cửa thư phòng, hộ vệ hai bên nhìn thấy nàng lập tức mở cửa, không cần báo trước. Nhược Yên tưởng bọn họ đã quen mặt nàng nên cho vào, chứ không biết Triệu Doãn từng căn dặn tất cả hộ vệ của Thành Vương Phủ, chỉ cần thấy nàng đến tìm hắn lập tức cho vào, bất kể khi nào.
Vào đến bên trong, thấy Triệu Doãn đang ngồi ghi chép văn thư sau thư án, trên người chỉ mặc bộ trung y, khoát hờ ngoại bào trên vai, sợi tóc còn hơi ẩm cho thấy hắn vừa tắm xong là lại ghé vào đây làm việc.
Nghe tiếng bước chân, Triệu Doãn ngẩn đầu lên nhìn thấy người đến là Nhược Yên, trong mắt hắn hiện lên tia ngạc nghiên vui mừng, cùng bối rối không tự nhiên.
Nhược Yên thấy phản ứng của hắn, thầm biết mình đã đoán trúng rồi, rõ ràng là cố ý tránh mặt nàng! Hừ hừ! Đồ con rùa này! Bình thường trêu chọc nàng thì không sao, đến khi nàng trêu lại thì bỏ chạy, còn chơi trò tránh mặt nữa chứ! Ta không chỉnh chàng cho đến ch.ết ta sẽ theo họ chàng! (HP: Thề kiểu này lỗ rồi cưng ơi
Triệu Doãn nhanh chóng thu hồi cảm xúc của mình, giả vờ bình tĩnh hỏi:” Sao Nhược Nhi đến đây? Không phải ta đã dặn Niên lão chuẩn bị cơm sẵn cho nàng rồi sao? Lý nào lại ăn nhanh như vậy?”